DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

@千二百.

Bời vì các trận chiến được cử hành lần lượt, ước chừng từ đầu đến giờ đã qua hai canh giờ. Trận có thực lực chênh lệch lớn thì vài phút là xong, chênh lệch nhỏ thì kéo dài khá lâu, gặp phải đôi bên ngang sức thì cũng không còn biện pháp gì.

Trong số "Toà thủ" của bốn núi, người đầu tiên xuất chiến là Đường Thời nên được quan tâm không ít. Dù sao thực lực của Nam sơn cũng xếp hạng hai trong số bốn núi Tiểu Hoang, huống chi Đường Thời và người Đông Sơn có ân oán không nhỏ. Lúc này y vừa xuất hiện, tầm mắt mọi người đều tụ lại đây.

So với Đường Thời ung dung, áp lực của Đường Uyển rất lớn.

Một dây máu kéo dài, tên Đường Thời cũng di chuyển theo y, từng bước đi tới bóng râm dày đặc của Tứ Phương Đài. Y đứng chính giữa, nhìn về phía Đường Uyển còn chưa bước tới.

Trận đấu giữa Kim Đan hậu kỳ và Kim Đan sơ kỳ, căn bản đã không cùng đẳng cấp.

Loại tỷ thí này vốn đã có chênh lệch thực lực, ngay từ đầu không hề tồn tại sự công bằng tuyệt đối.

Đường Thời đứng nơi đó, vô cùng nhàn nhã chắp tay sau lưng nhìn Đường Uyển, nhưng sát khí ở đáy mắt lại lạnh thấu xương.

Ân oán ngày xưa sâu nặng, cũng chẳng phải cố nhân bằng hữu gì, nếu là Lạc Viễn Thương có lẽ Đường Thời còn đắn đo nương tay chút đỉnh, nhưng với Đường Uyển— thật sự không có gì phải băn khoăn.

Quy tắc đối chiến là nếu trong một canh giờ, một bên không xuất hiện dưới Tứ Phương Đài sẽ xem như tự động nhận thua, bên còn lại chiến thắng. Đường Uyển không có dũng khí đối chiến đến vậy sao?

Tất cả mọi người đang nhìn, Đường Thời cũng đang nhìn.

Đường Uyển không bước ra, thì Đường Thời toàn thắng, nhưng nếu Đường Uyển bước ra rồi, e sẽ không nguyên vẹn trở về.

Mới đánh trận đầu mà đã giết người thì cũng không hay lắm, huống chi bản thân đại diện cho Đạo tu, không cần phải tạo ấn tượng đẫm máu cho mọi người, nhưng ra tay hung ác, cũng không thể thiếu được.

Từng giây trôi qua, toàn bộ đài Độc Tôn lặng ngắt như tờ, Đường Uyển siết chặt ngón tay, bấm vào lòng bàn tay mình.

Đường Thời vẫn nhìn nàng, thậm chí bên môi còn lộ ý cười như có như không, tựa như đang nghĩ, liệu nàng có bước ra không. Bước ra đó quá nửa là thua, nhưng không bước ra thì vĩnh viễn không thể thắng. Thật ra, kết quả đều như nhau...khác ở chỗ, có chết hay không chết mà thôi.

Nếu Đường Uyển cứ đứng đây suốt thì rõ ràng Đường Thời chẳng có cơ hội động thủ với nàng, ít nhất nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì trên đài Độc Tôn này.

Lúc này, Tần Khê là người dẫn đầu của Thiên Hải sơn, hắn cũng đang nhìn Đường Uyển.

Tuy đây là chiến đấu cá nhân, nhưng...cũng liên quan đến sĩ khí...

Nếu Đường Uyển không bước ra...

Tần Khê híp mắt, thản nhiên nói: "Uyển sư muội, tới muội rồi kìa."

Ý này là bảo Đường Uyển không thể không đi— nàng không nhất thiết phải đi, nhưng nếu không đi, từ nay về sau dù có làm gì, người trong môn cũng sẽ xem thường nàng, đây là tình huống khó cả đôi đường với Đường Uyển.

Đường Uyển chợt hiểu ra, bởi vì trước đây Đường Thời cũng gặp phải tình cảnh túng quẫn tuy không giống nhưng cũng tương tự nàng lúc này. Lúc trước, nàng cố tình gây sự, mà hôm nay chính nàng cũng đã ăn quả đắng.

Nàng không cam tâm...

Nhưng lại rất sợ.

Đường Thời lười biếng ngáp một cái. Mọi người vốn đã hoàn toàn bị tình cảnh căng thẳng lây nhiễm, đến não cũng căng như dây đàn, nhưng hành động này của y khiến họ co rúm cả miệng— cái tên gia súc này, cô nương xinh đẹp nhà người ta vì phải đối mặt với loại cầm thú như ngươi mà căng thẳng chần chừ đến thế, mẹ nó ngươi lại còn ngáp! Có còn mặt mũi không hả?

Đường Thời làm gì cần mặt mũi, cần mạng là được rồi.

Nhưng Đường Uyển không như Đường Thời, nữ nhân ngu xuẩn này chỉ cần mặt mũi, không cần mạng.

Ngó thấy Đường Uyển vậy mà lại bước tới, Đường Thời chợt cười, nói: "Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không bước đến."

Đường Uyển chấn động, ngay lúc Đường Thời cười, nàng cảm nhận được hàn khí rùng mình bốc lên từ lòng bàn chân, nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, bỗng chốc run cầm cập, nhưng vẫn bước đến, Đường Uyển nghiến răng nói: "Kẻ phản đồ của Đông sơn mà cũng có mặt mũi nói lời này với ta sao?"

Phản đồ Đông sơn?

Ánh mắt Đường Thời trở nên hung ác, lời nói lại nhẹ tênh: "Ngươi nói ta là phản đồ thì ta nhất định là phản đồ à? Mặt mũi không nhỏ đâu nhỉ..."

Cần bao nhiêu tự trọng mới nói ra được lời này? Khoan nói đến Thiên Hải sơn, nhưng Đông Sơn —-y xuất thân từ Đông Sơn thì sao nào? Xuất thân từ Đông Sơn giờ ở Nam Sơn thì là phản đồ à? Đúng là nực cười!

Đường Uyển nhận thấy dường như mình đã chọc giận Đường Thời thì có hơi đắc ý. Lúc nãy nàng ta rất sợ, nhưng giờ bỗng nhiên bị cuộc đối thoại dời lực chú ý, "Phản đồ thì chính là phản đồ—"

Nữ nhân này nói chuyện quá khó nghe. Ngón tay Đường Thời khẽ động liền vung ra vô số chỉ đao, bay về phía khuôn mặt xinh đẹp của nàng, khí nhận[1] trắng xóa xoay chuyển giữa các ngón tay y, "Ngươi cứ nói ta là phản đồ mãi, thế thì phải làm chuyện phản đồ nên làm thôi."

[1] Khí nhận: lưỡi đao bắng khí.

Đường Thời có phải quân tử gì đâu, xuống tay với nữ nhân chẳng hề lưu tình, như Ôn Oánh chẳng hạn.

Hơi điểm chân một chút, y thấy chữ bằng máu mang theo huyết quang lao thẳng về phía Đường Uyển, tốc độ cực nhanh!

Xung quanh rất ít người biết hai người này xuất thân cùng một nhà, chỉ nghĩ cùng họ là trùng hợp thôi. Nhưng chỉ có người Đông Sơn mới rõ ràng nhất mối thù cũ giữa họ.

Cùng xuất thân từ một Đường gia, tới Thiên Hải sơn có hai đãi ngộ, về sau lại là hai lối rẽ khác biệt, quan hệ đôi bên không tốt, Đường Thời miệng tiện, Đường Uyển cũng chẳng tốt lành gì.

Ngay lập tức, Đường Uyển cảm thấy hai má mình đau xót, đưa tay sờ thử liền có máu chảy ra, nhưng vấn đề lớn hơn cả là— Đường Thời đã đến trước mặt nàng rồi.

Nếu là Kim Đan sơ kỳ và Kim Đan hậu kỳ thông thường thì có lẽ còn đánh được đánh một trận, nhưng Đường Thời không phải Kim Đan hậu kỳ tầm thường.

Y chỉ dựa vào tu vi lúc trước cũng đủ đánh bại Đường Uyển rồi, nói gì tới hiện tại.

Một tiếng "đinh" bén nhọn vang lên, mọi người trên đài Độc Tôn chỉ thấy Đường Uyển đột ngột rút kiếm chắn trước ngực, sau đó bị đánh lui về sau, thụt lùi mấy bước rồi phun ra máu.

Khí nhận ở đầu ngón tay Đường Thời không ngừng xoay chuyển đảo ngược, ánh sáng trắng xóa như tuyết, đó là vô số luồng— sương nhận![2]

[2] Lưỡi dao bằng sương.

"Cũng không tệ lắm, tiến bộ rồi đấy."

Trước đây Đường Thời chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ, Đường Uyển muốn đối phó thế nào cũng được, hiện giờ lại dám dùng giọng điệu đó nói với nàng "tiến bộ rồi đấy"? Đối với Đường Uyển đây là sự sĩ nhục trần trụi!

Nàng cắn chặt răng, kìm nén cơn giận, giọng nói hơi run rẩy: "Ngươi nghĩ ta dễ bắt nạt vậy ư?"

Ôi chao, đại mỹ nữ Đường Uyển ủy khuất rồi, chậc chậc, thấy thương ghê...

Đường Thời cười lạnh một tiếng, chẳng buồn nói nữa, mười luồng khí nhận trong tay nhập thành một. Đây tất nhiên là "Đại tuyết mãn cung đao" bị y giở trò trở nên xuất thần nhập hoá. Khí nhận kéo dài hóa thành băng đao được chạm trổ tinh xảo trong tay Đường Thời, trông như một thanh đao thật sự, không còn là loại được khí kính ngưng tụ mà thành trước kia.

Đường Uyển thấy hình dáng thanh đao có hơi quen mắt, đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại.

Nhưng hiện tại nàng không thối lui được nữa, chỉ có thể tiến về phía trước— qua không được cửa này, có lẽ chỉ còn cái chết!

Đường Uyển trời sinh đã có thể chất lô đỉnh thuần âm, có thể tu luyện một loại công pháp thuần âm, nhưng công pháp này bản chất tự hại, khi chưa đại thành nên cố gắng không dùng tới. Hiện tại để bảo toàn tính mạng, không còn lựa chọn nào khác.

Trong nháy mắt, trên người Đường Uyển toát ra lục quang rất lạ, đôi mắt nàng cũng biến thành màu lục, im lặng nâng kiếm lên.

Công pháp này tên là "Tuyết Hoa tâm pháp", chỉ có thể chất thuần âm mới tu luyện được, Đường Uyển là một trong những người may mắn này, nhưng hiện giờ nàng chỉ có thể khóc than bản thân bất hạnh.

Sau trận này, dù Đường Uyển có thể sống, tu vi cũng chẳng còn bao nhiêu.

Tần Khê phía sau sờ sờ cằm, lại nói: "Tiếc quá..."

Vờ vĩnh thế thôi chứ thật ra Tần Khê chẳng thấy đáng tiếc chút nào, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Đường Thời.

Hắn và Đường Thời, cũng như những người quen cũ của Đường Thời ở Đông Sơn đều xem như là người nổi bật nhất trong trận chiến cá nhân của hội Tứ Phương Đài, càng về sau càng có khả năng gặp phải, nên hiện tại thăm dò kỹ thực lực của Đường Thời sẽ rất có lợi cho bọn họ.

Nhưng vừa muốn thăm dò, lại vừa muốn giấu dốt.

Trong tay Đường Uyển phát ra vô số lục quang hình dáng như dây leo nhỏ, uốn éo vung về phía Đường Thời, muốn vây lấy y. Đường Thời tạm thời chưa biết thứ kỳ quái này có tác dụng gì, trực tiếp nâng đao chém xuống, ý đồ chặt đứt những dây leo này.

Nhưng công pháp Đường Uyển tu luyện vừa kỳ quái lại kỳ diệu, như thể cả người nàng đã hóa thành gốc cây, thậm chí có thể nói là— thụ yêu.

Y cảm thấy cực kỳ không ổn— Đường Thời chứng kiến dây leo bị mình chặt đứt thành hai đoạn trở lại trên người Đường Uyển, hai đoạn này lập tức dài ra, mà hình như còn dài thêm gấp đôi.

Dây leo tiếp tục vây đến, chúng muốn trói Đường Thời lại. Đường Thời không tin tà ma, nhưng bỗng nhiên lại muốn thử thăm dò công pháp của Đường Uyển. Hiện tại thấy Đường Uyển đắc ý như thế, y lùi một bước, lần thứ hai vung đao chém tới, hai đoạn biến thành bốn, bốn thành tám,...

Đậu má, công pháp quái quỷ gì thế?

Đường Thời chém liến tiếp mấy nhát, khiến tình huống bên Đường Uyển ngày càng quỷ dị, không chỉ Đường Thời và những người xung quanh, ngay cả người xem chiến trên chín đỉnh núi và các tu sĩ đại năng từ Đất Hoang trên khối mây bay cũng hơi kinh ngạc.

Đường Uyển này... ban đầu chỉ có một, hai dây leo toát ra từ người nàng ta, nhưng Đường Thời càng chặt, dây leo càng nhiều thêm. Chẳng mấy chốc, trên người Đường Uyển đã đầy dây leo dài, trông nàng như quả cầu lông, vô cùng dữ tợn.

Trên khối mây bay, Tầng chủ tầng thứ sáu của Đan các, ngực áo thêu hình một cái đỉnh đốt lửa nhỏ, bỗng nói: "Công pháp này trông quen thế nhỉ?"

Ngồi bên trái là Tầng chủ tầng thứ tám của Tàng các – Thang Nhai, hắn nhìn Đường Uyển, híp mắt, nói: "Rất giống công pháp của Tầng chủ tầng thứ năm Linh các Yêu tu Sơ Thiển, nhưng Sơ Thiển là thụ yêu, Đường Uyển này thì sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn ra bất thường, thật ra thuật pháp này không có yêu khí, chỉ là trông hơi kỳ lạ, về bản chất vẫn là thuật pháp Đạo môn, nhưng hiện giờ nhìn Đường Uyển không khác Yêu mấy.

Đường Uyển sờ vành tai mình, nói: "Giờ ngươi còn có thể giết ta sao?"

Sao lại không thể?

Đường Thời chém từng đao một, người khác đều cảm thấy Đường Thời điên rồi— đã biết chiêu này vô dụng thì nên bỏ đi thôi. Hiện giờ, xung quanh Đường Thời toàn là dây leo uốn éo, giương nanh múa vuốt, bao bọc y bên trong, Chém được một đám, phía sau lại có đám khác điên cuồng lao đến, tựa như vô tận.

Đây là trận đặc sắc nhất từ lúc hội Tứ Phương Đài mở màn. Mặc dù Đường Thời chỉ chặt tới chặt lui đầy nhạt nhẽo, Đường Uyển cũng chỉ liên tục dùng dây leo tập kích rất nhàm chán, nhưng mọi người vẫn nhìn không chớp mắt, dẫu sao thuật pháp của họ đều rất thần kỳ, nhất là Đường Uyển... Không biết làm sao nàng tu luyện được thứ công pháp bất thường này.

Tại sao Đường Thời chặt đứt chúng lại tiếp tục sinh sôi, thậm chí không hề có xu hướng yếu đi?

Đường Thời vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, sau một thời gian dài vung đao, rốt cuộc y cũng phát hiện thứ gì đó.

Theo lý thuyết, linh lực của Đường Uyển có hạn, dù có thể chống đỡ nhiều dây leo múa máy như vậy, nhưng cũng có giới hạn, hoặc có thể nói là nhiều dây leo xuất hiện thì hẳn phải yếu đi— nhưng Đường Thời không có cảm giác như vậy, thậm chí y thấy Đường Uyển còn ngày càng mạnh hơn.

Đây không phải cảm giác hay ho gì, trong chiến trận mà có cảm giác thế này thì rất gay go.

Lần này, Đường Thời vung đao mang theo một tia linh thức của mình, đao khí cắt ngang dây leo, linh thức của Đường Thời phát hiện dây leo hấp thu một ít đao khí, sau đó dây leo bị đứt được đao khí bồi dưỡng nhanh chóng về lại trên người Đường Uyển, đồng thời tìm đến những dây leo mới.

Thì ra là thế.

Đường Uyển có thể chất lô đỉnh thuần âm, có thể hấp thu linh lực bên ngoài, hơn nữa còn tinh lọc trở thành linh lực của mình, rồi đưa về thân thể Đường Uyển, cung cấp cho nàng sử dụng, thế nên mới có tình huống kỳ quặc hiện tại.

Sau khi đã rõ ràng nguyên nhân, Đường Thời bắt đầu nghĩ biện pháp giải quyết.

Thật ra không phải y không thể một đao xử lý Đường Uyển, nhưng như thế thì phải dùng đại chiêu. Dù nói thực lực chênh lệch lớn, nhưng cũng chỉ là trong vòng một đại cảnh giới. Đường Thời sử dụng toàn bộ hỏa lực tất nhiên có thể xử lý nàng ta, nhưng mới trận đầu mà đã lôi hết hỏa lực ra thì không phải lựa chọn sáng suốt. Lúc sau còn nhiều kẻ địch mạnh, nếu để lộ át chủ bài của mình thì đúng là ngu. Hiện giờ, Đường Uyển rất khó giải quyết, không dùng chút thủ đoạn thì sao xử lý được thứ công pháp quỷ ma của nàng ta.

Một bụng đầy ý tưởng xấu xa, Đường Thời nhướng mày nảy ra sáng kiến. Thứ của người khác thì vẫn là của người khác, dù có dùng thủ đoạn đoạt được, nếu không có bản lĩnh hóa thành của mình thì cũng chỉ là ngõ cụt.

Đường Uyển chình là ví dụ điển hình.

Đường Thời nghĩ ngợi xong xuôi, tâm tình cũng bình tĩnh lại. Đao khí trong tay bỗng nhiên bay lên, lao thẳng tới Tứ Phương Đài trên đầu, làm mờ đi vô số đồ án trên đáy đài, chỉ còn tuyết quang ngập trời.

Có người nói: "Tên Đường Thời này bị ngu hả? Vốn đã chẳng có tác dụng gì y còn thử làm chi?"

"Cố gắng cậy mạnh phá vỡ thuật pháp sao?"

"Đần thế..."

Đường Uyển thấy y ngu quá cũng cười sằng sặc, bộ dạng dịu dàng ngày thường giờ cười như thế trông có hơi điên cuồng ngang ngược, nàng ta gằn giọng nói: "Ngươi cho rằng mình có thể làm gì được ta sao?! Nằm mơ đi!"

"Ầy, nằm mơ cũng tốt mà."

Đường Thời tự giễu một câu, nhìn vẻ mặt đầy ác độc của Đường Uyển qua khe hở của mớ dây leo rợp trời kín đất. Khi Đường Uyển nghĩ đã mình đã đánh bại Đường Thời, y nhẹ nhàng bổ một đao: "Tỉnh mộng rồi ngươi sẽ biết... ngươi ngu dốt thế nào."

Vô số người nghĩ họ có thể đánh bại Đường Thời, thậm chí đã ở ngay đỉnh núi thắng lợi rồi, nhưng Đường Thời là cô hồn dã quỷ, y chỉ cần đưa tay lôi kẻ đần độn từ trên cao rơi xuống thôi. Đường Thời là kẻ tiện nhân, biện pháp thắng lợi cũng phải đê tiện độc nhất, tỷ như hiện tại.

Y vẫn chém dây leo như trước, liên tục vung đao, liên tục tránh né va chạm. Dây leo của Đường Uyển uốn éo lung tung, đan thành cái lồng khổng lồ, hoàn toàn vây kín Đường Thời bên trong.

Người bên Nam Sơn đã không còn nhìn thấy Đường Thời nữa, người xung quanh cũng chỉ nhìn thấy một cái lồng lớn và đao khí lờ mờ chớp động bên trong.

Lập tức có người cười, cảm thấy Đường Thời bại trước một nữ nhân mà còn nói cái gì "Toà thủ" của Nam Dơn, đúng là ra vẻ, giờ bị nữ nhân ép đến mức này— xem ra Tẩy Mặc

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi