DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Lúc Ứng Vũ trở về, Đường Thời thế mà nhịn không nổi hơi mỉm cười, tiểu cô nương vốn đang cười tươi thấy Đường Thời nở nụ cười nhẹ thì nó cũng muốn cười đáp lại y, nhưng rồi dưới chân vấp một cái, trực tiếp "Bịch" một tiếng ngã xuống, cả người và đầu đều nằm rạp dưới đất.

Khoé miệng Đường Thời khẽ giật giật, đã thấy Ứng Vũ như dán luôn trên mặt đất.

Nam Sơn bên này chợt trở nên yên tĩnh lạ kỳ, vừa nãy rất nhiều người đang chuẩn bị vỗ tay hoan hô nàng thì bây giờ đã câm như hến.

Tiểu sư muội thân mến, tại sao vừa nãy ngươi nhấc tay nhấc chân bước đi, mà lại còn đột nhiên chân trái vấp qua chân phải hả?

Quả thật Đường Thời cảm thấy mình có thể nửa đêm ra ngoài dọa con nít đến khóc luôn, y đáng sợ như vậy sao? Hay là lực sát thương của y đã sắp so sánh được với quỷ dạ xoa rồi? Y vươn tay ấn lên môi mình, cuối cùng Đường Thời vẫn không lên tiếng.

Mọi người ở đó nâng Ứng Vũ xui xẻo dậy, Ứng Vũ có hơi ngốc nghếch mà nhìn mọi người cười, lại qua ngồi xuống một bên.

Trận thứ ba là Chu Ung của Dương Minh môn ở Nam Sơn đối chiến - Lạc Viễn Thương của Điểm Thương môn ở Đông Sơn.

Đường Thời chỉ ngồi xếp bằng điều tức, lúc nữa trận cuối cùng sẽ là y quyết đấu với tăng nhân của Tiểu Phạm tông, y tĩnh tâm lại, trên người còn mang thương tích, thế là lại lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng, hoàn toàn không dùng đan dược như đan dược.

Y am hiểu nhất là một công đôi việc, có thể vừa tu luyện lại vừa nhìn người khác đánh nhau.

Lạc Viễn Thương mặc một bộ thanh sam bước lên, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc hệt như văn nhân nhã sĩ, đôi mắt híp lại như chưa tỉnh ngủ đi đến giữa đài. Bên đây Chu Ung cũng áp lực không nhỏ, nhưng dù thế nào chăng nữa thì có thể đi đến trận này đã là khá lợi hại rồi.

Hai người Chu Ung và Lạc Viễn Thương hành lễ với nhau, tự báo họ tên của mình rồi mới bắt đầu chuẩn bị đánh.

Ra tay trước là Chu Ung, có điều Đường Thời lại quay đầu liếc nhìn khối mây bay lớn nhất, ngồi ở giữa đó phải là Thiên Toán trưởng lão nhưng lại chẳng thấy đâu, vẻ mặt của bọn người Thanh Viễn có vẻ không đúng lắm.

Tuy rằng mỗi kẻ đều là cao thủ che dấu cảm xúc, nhưng Đường Thời vẫn mơ hồ cảm giác được không thích hợp.

Người khác biến mất cũng chẳng sao, nhưng tại sao Tổng Các lại rời đi lúc này? Còn nữa, có chuyện gì đáng để ông ấy phải rời khỏi?

Ánh mắt Đường Thời từ sàn đấu giữa hai người dời sang chỗ khác, y nhìn ra xa, liền lướt qua bóng tối ba mươi trượng từ Tứ Phương Đài để nhìn về phía xa xa —— chín núi nguy nga, đỉnh núi trong mây ảnh chẳng hiểu sao lại trở nên rung động lòng người.

Thiên Toán trưởng lão vậy mà ở nơi đó.

Tay Đường Thời khẽ động, y như chợt nghĩ tới gì đó, thế là ngón tay hơi điểm, nhớ lại chiêu thức khi trước học được trên thuyền nọ, giây lát tầm nhìn đã trở nên rộng rãi vô cùng, có thể nhìn đến nơi cách rất xa.

Thị Phi và Thiên Toán trưởng lão?

Tổ hợp gì thế này?

Đường Thời hơi sửng sốt.

Trên đỉnh ngọn núi phía xa xa, Thị Phi đáp xuống, hắn chắp tay với Thiên Toán.

Thiên Toán trưởng lão lại chẳng nghĩ tới Tiểu Tự Tại Thiên vậy mà phái người đến đây, ông cũng không ngờ người đến đã có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

Ông cười một tiếng: "Phật tu của Tiểu Tự Tại Thiên hiếm khi lại đặt chân lên đại lục Linh Xu, nghe nói Thị Phi tiểu hữu mười năm trước rời khỏi Tiểu Tự Tại Thiên để đi về phía Tây đến Bồng Lai tiên đảo, chẳng ngờ bây giờ lại chợt xuất hiện ở nơi đây, khiến chúng ta cực kỳ vui mừng."

Ngữ khí tự cho mình là chủ nhân của đại lục Linh Xu.

Thị Phi không bày ra dáng vẻ gì khác thường, tin tức mà Đất Hoang biết được thật đúng là chẳng ít nhỉ, hắn không nói thêm gì khác cả, chỉ nói: "Lần này đến cũng không phải vì hội Tứ Phương Đài, là vì liên minh vạn năm giữa bốn đạo Tiên, Phật, Yêu, Ma, chắc hẳn Thiên Toán trưởng lão cũng biết việc này."

Thiên Toán hơi biến sắc, qua hồi lâu mới hỏi: "Chẳng biết Thị Phi tiểu hữu mang tin tức gì ở Tiểu Tự Tại Thiên đến vậy?"

Yêu cầu của Thị Phi không cao lắm, tăng bào của hắn tung bay phần phật, ngón tay lần phật châu, cuối cùng vẫn nói: "Ba nghìn sáu trăm năm trước, Khô Diệp thiền sư của Tiểu Tự Tại Thiên chúng ta có ước hẹn với Thanh Hiên Kiếm Tôn, ký kết minh ước giữa Phật Đạo. Đến nay đã qua ba nghìn năm trăm tám mươi bảy năm, tội lực của Đông Hải Tội Uyên dần mãnh liệt hơn rồi, tâm trí Yêu tu của Thiên Chuẩn Phù Đảo đã gần như bị ăn mòn, Tiểu Tự Tại Thiên muốn dùng minh ước giữa Khô Diệp thiền sư và Thanh Hiên Kiếm Tôn làm chuẩn —— để xây Các ở Đất Hoang."

Thật ra hắn đến không phải để cầu xin người khác, Thị Phi chỉ đến thông báo mà thôi.

Chân tướng mọi chuyện mặc dù hắn không biết hết hoàn toàn nhưng mười năm đến Bông Lai đã cho hắn không ít thông tin.

Ở đó phần đông là tán tu, chuyện Thị Phi nhập Ma bị đồn thổi là rất bình thường.

Chẳng qua Đất Hoang lại không có ai biết hoà thượng mà bọn họ lo lắng hiện giờ thật ra đã là nửa Phật nửa Ma, một mực cho rằng tăng nhân của Tiểu Tự Tại Thiên đều mang bộ dạng thành thật dễ dàng xem thường như năm đó.

Tuy rằng năm đó, Phật gia lấy từ bi độ thế nhân, nhận trách nhiệm trấn áp Đông Hải Tội Uyên cùng với Thiên Chuẩn Phù Đảo, Đạo gia không chịu xuất lực, nhưng giờ đã là ba nghìn sáu trăm năm sau, bọn họ chẳng còn cách để từ chối.

Tiểu Tự Tại Thiên bị buộc với Đông Hải Tội Uyên quá lâu rồi, vô số tu sĩ đại năng chết trận, cho dù là hai tầng Trọng Thiên phía dưới chăng nữa thì cũng đã bị ảnh hưởng, nếu tình trạng cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng không chỉ mỗi Tiểu Tự Tại Thiên gần đó chịu tổn hại, mà ngay cả toàn bộ đại lục đều gặp nguy hiểm.

Ý nghĩ của Thị Phi rất đơn giản, nhưng mà so ra, Đạo gia có lẽ rất khó chấp nhận.

Chẳng hạn như Thiên Toán trưởng lão lúc này, ông cũng được coi là nhân vật trung tâm của Đất Hoang, không thể không biết thái độ thật sự của Đất Hoang với Tiểu Tự Tại Thiên được, nhưng bây giờ vẫn phải chiếu theo thông lệ.

"Mười hai Các ở Đất Hoang ngàn vạn năm nay chưa từng thay đổi, hiện tại đột nhiên lại muốn xây thêm một Các, thì sợ là còn phải thương nghị với mọi người, còn ba năm nữa minh ước mới chấm dứt, bần đạo cho rằng việc này vẫn phải thương nghị một chút. Đây là việc lớn, phải thật cẩn trọng." Thiên Toán liếc nhìn vẻ mặt chẳng hề thay đổi của Thị Phi, lại tiếp tục nói, "Tiểu Tự Tại Thiên càng vất vả thì công lao càng lớn, Đạo môn chúng ta cực kỳ kính trọng Phật tu của quý môn. Thị Phi tiểu hữu hãy yên tâm đi, sau khi Tứ Phương Đài kết thúc bần đạo sẽ cấp báo việc này cho Tổng Các, mặc dù Thanh Hiên Kiếm Tôn đã Phi Thăng thượng giới, nhưng minh ước giữa Phật Đạo vẫn còn đó, Đạo môn chúng ta tuyệt không phản bội lời thề."

Tuyệt không phản bội?

Bỗng nhiên Thị Phi rất muốn cười, nhưng hắn cười không nổi.

Thế là hắn hơi khẽ cong môi, rũ mắt, rồi nói: "Vậy thì chờ tin tốt."

Thiên Toán trưởng lão vẫn cảm thấy Thị Phi có chỗ rất lạ, nhưng rồi lại chẳng rõ là không đúng chỗ nào.

Ông ở nơi này vờ trò chuyện với Thị Phi nhưng thực chất lại đang truyền tin tức về Đất Hoang, thân là tu sĩ của Tổng Các, còn là trưởng lão đại diện cho hội, tu vi của Thiên Toán trưởng lão cũng chẳng đơn giản, tu vi của ông có thể nói là đã gần đạt đến trình độ siêu phàm, bây giờ ông vẫn đang suy xét xem có nên động thủ với Thị Phi hay là không, nhưng Thị Phi lại đến đây một mình, nếu bảo hắn chẳng có chuẩn bị gì thì ông chắc chắn không tin.

Trong lòng cân nhắc qua, cuối cùng vẫn không thể bất chấp mà động thủ, dù sao nếu như nhất thời xúc động mà động thủ với Thị Phi thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì ai cũng không dám cam đoan.

Đất Hoang bên kia truyền tin tức, bảo rằng trước hết phải ổn định Thị Phi, hơn nữa còn mang đến một tin tức hoàn toàn mới.

"Đúng rồi, nghe nói Thị Phi tiểu hữu và Minh Luân pháp sư - đảo chủ của một trong mười ba quần đảo ở Bồng Lai tiên đảo ước định năm tháng sau sẽ tỷ thí, không, không, không, không đúng, phải nói là tiểu hữu đã chấp nhận lời khiêu chiến của Minh Luân pháp sư à, nghe bảo còn đánh cược nữa." Thiên Toán chắp tay sau lưng, dáng vẻ bình tĩnh nhàn rỗi, có điều ở trước mặt Thị Phi thì ra vẻ như thế cũng chẳng có tác dụng gì cả, "Minh Luân pháp sư là phản đồ trước đây của Tiểu Tự Tại Thiên, Thị Phi tiểu hữu sao cứ phải đáp ứng gã?"

Thị Phi thản nhiên đáp: "Mười năm Thị Phi đến thăm dò Bồng Lai tiên đảo chỉ vì để điều tra rõ hơn chuyện của Giếng Ánh Nguyệt ba ngàn năm trước, Minh Luân pháp sư là người trải qua chuyện ấy, Thị Phi chỉ có thể đáp ứng ông."

Mười năm đến Bồng Lai, Thị Phi đi thật lâu, cũng tìm rất nhiều người.

Ngay cả tu sĩ trong Tam Trọng Thiên cũng chưa từng biết rõ về Giếng Ánh Nguyệt, lúc trước hắn đã hỏi qua Đường Thời xuống giếng, nhưng Đường Thời lại bị núi hồn quấy nhiễu, cuối cùng cũng chưa nói ra tin tức gì nhiều, mấy ngày trước Thị Phi thừa dịp Đường Thời ở đó nên hỏi chút, y cũng có nói, nhưng mà nhiều chi tiết còn rất mơ hồ. Chẳng qua cũng đủ để kiểm chứng những việc hắn đã hỏi được ở Bồng Lai, sự thật đại khái đã được chắp vá xong rồi.

Thị Phi không khỏi hơi thất vọng, hắn lại nhớ đến câu nói xưa kia bản thân từng hỏi, Tiểu Tự Tại Thiên độ thế nhân, nhưng có người nào đến độ Tiểu Tự Tại Thiên đây?

Lời của hắn khiến Thiên Toán chợt hoảng sợ.

Một luồng thần thức cường đại nói với Thiên Toán: "Đừng để cho hắn đi, mời hắn cùng xem hội Tứ Phương Đài, sau hội Tứ Phương Đài thì lại mời hắn đến Đất Hoang làm khách, người này có ích."

"Vâng." Thiên Toán đáp lại người nọ, bấy giờ mới quay đầu nói với Thị Phi, "Chuyện về Giếng Ánh Nguyệt năm đó thật sự là câu đố thiên cổ, cho đến nay vẫn chẳng thể giải được, có điều ở Đất Hoang có Đông Nhàn đại sĩ, chắc ông sẽ giải đáp được nghi vấn của tiểu hữu, sau hội Tứ Phương Đài tiểu hữu hãy vào Đất Hoang với bần đạo đi, cũng tiện để hỏi Đông Nhàn đại sĩ."

Đông Nhàn đại sĩ chính là người có tu vi cao nhất trong Đất Hoang hiện tại.

Thị Phi gật đầu: "Đang có ý này."

Thế là Thiên Toán vuốt râu cười, rồi nói: "Vậy thì tốt rồi, hiếm khi Tiểu Tự Tại Thiên cũng đến hội Tứ Phương Đài, vừa lúc khối mây bay trống một cái, quý môn đã bảo muốn xây Các ở Đất Hoang thì hiểu thêm chút về hội Tứ Phương Đài cũng rất hợp tình hợp lý, chi bằng tiểu hữu đến dự thính?"

Lời mời này Thị Phi chẳng có cách nào để từ chối, hắn trầm mặc một giây, mím môi đáp: "Cung kính không bằng tuân mệnh."

Thiên Toán nâng tay lên, nhường đường cho Thị Phi, mời Thị Phi đi trước, bảo: "Mời sang bên này."

Tay áo y phục của ông vung lên, dường như đã mở ra lá chắn của núi Độc Tôn, sau đó ông và Thị Phi trở về khối mây bay, bấy giờ Đường Thời đã hoàn toàn bình tĩnh lại, y vô cảm liếc Thị Phi một cái, Thị Phi cũng cúi đầu nhìn y, trực tiếp được an bài trên khối mây bay của Vu Dự ban nãy.

Ngay lúc đó, Lạc Viễn Thương và Chu Ung vẫn đang huyết chiến.

Đột nhiên giữa chừng lại có thêm một tăng nhân, Vu Dự trước kia thì chẳng thấy đâu, nhất thời khiến cho mọi người cảm giác hơi ly kỳ.

Thường Viễn - Tầng chủ tầng thứ nhất của Âm Các trong Ma tu ở Đất Hoang bên cạnh có chút kiêng kị liếc nhìn Thị Phi, song lại cau mày quay đầu đi.

Sự xuất hiện của Thị Phi hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Đám người của Tiểu Phạm tông trái lại có hơi kích động kỳ quái, tựa như Thị Phi là một người rất quan trọng vậy.

Ở đằng xa, Tần Khê và Doãn Xuy Tuyết bên Đông Sơn cũng liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Đường Thời, nhưng Đường Thời lại như chẳng hề liên quan gì đến mình mà vẫn luôn chăm chú xem chiến cuộc.

Vào lúc này Thang Nhai chợt có dự cảm rất quỷ dị.

Hắn bình thản mà đánh giá Thị Phi thật lâu, lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn thờ ơ của Đường Thời, rốt cuộc nhoẻn miệng cười, thú vị nha.

Hội Tứ Phương Đài thật sự là càng ngày càng thú vị.

Lạc Viễn Thương mắt thấy bản thân sắp rơi vào thế hạ phong. Kiếm thế của Chu Ung rất mạnh, một kiếm đâm tới, linh quang dưới chân lóe ra, tất nhiên đã dùng toàn lực. Tay Lạc Viễn Thương run lên, tựa như định làm gì đó, đoạn khẽ mím môi, không biết vì sao lại nhịn xuống.

Lạc Viễn Thương dùng hai tay kẹp lấy kiếm của Chu Ung, đáy mắt hơi đỏ lên, bèn rủ mắt xuống. Kiếm của Lạc Viễn Thương cũng ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, cùng lúc đánh đến Chu Ung.

Đường Thời nhìn chiến cuộc, cảm thấy Lạc Viễn Thương hơi không ổn, y cảm giác hắn không thể dùng toàn lực.

Dường như Lạc Viễn Thương đang cố tình kiềm chế, nhưng thời điểm kiếm của Chu Ung đâm vào bụng hắn, thứ được kiềm nén hồi lâu, rốt cuộc biến đổi.

Lạc Viễn Thương thình lình đánh một chưởng về phía Chu Ung, chưởng này không biết vì sao lại hóa thành huyết ấn, rơi xuống người Chu Ung.

Đường Thời không nhịn được đứng bật dậy, vô số Đạo tu xung quanh cũng đều đứng dậy, ánh mắt kinh hãi nhìn chưởng này.

Trán Chu Ung mồ hôi nhễ nhại, kiếm trong tay rơi xuống đất, tên cũng hóa xám tro. Huyết chưởng ấn màu đỏ hóa thành làn khói lượn lờ, thoáng cái đã xâm nhập toàn thân Chu Ung, đau đớn lập tức truyền đến.

Lúc nãy Lạc Viễn Thương bị Chu Ung đâm một kiếm cũng có chút không chịu nổi, hắn che bụng, nhưng không ngăn được máu chảy ra từ miệng vết thương. Lạc Viễn Thương khụy một gối xuống, tên dưới chân từ từ hóa xám tro.

Chiến cuộc lưỡng bại câu thương khó hiểu này lại rất khác với những trận trước.

Thiên Toán trưởng lão đột nhiên nhìn về phía người được phái tới từ Ma tu Âm các — Tầng chủ tầng thứ nhất Âm các - Thường Viễn. Thường Viễn từ xa ôm quyền với ông ta, ý cười treo trên mặt.

Trận này đã kết thúc, chiến cuộc lưỡng bại câu thương.

Đến tận lúc này, Đường Thời mới biết vì sao lại có tu sĩ Âm các đến dự thính trên khối mây bay, đơn giản là vì có Lạc Viễn Thương! Lạc Viễn Thương vốn là một Đạo tu, ít nhất cho đến thời điểm mười tám cảnh Tiểu Hoang vẫn vậy, người này tuyệt đối không phải Ma tu. Tuy cả người đầy tà khí, nhưng Đường Thời vẫn cảm nhận được Đạo lực tinh thuần của Đạo môn, bây giờ sao lại...

Hồi tưởng một chút, Lạc Viễn Thương chỉ ở một Điểm Thúy môn nho nhỏ, làm sao tu vi có thể gia tăng khủng bố như vậy được? Từ Trúc Cơ kỳ một mạch đến Kim Đan kỳ hiện giờ, thậm chí vừa trở thành một trong ba môn phái ở Đông Sơn, thủ đoạn độc ác thanh lý toàn bộ những người ở môn phái trước kia, hiện tại...

Đường Thời hiểu rồi.

Rất nhiều công pháp Ma tu tu luyện rất nhanh, cũng không tiến hành tuần tự như Đạo tu, cho nên hiệu quả và cảnh giới đều tăng lên rất nhanh. Tu luyện như vậy sẽ nhanh chóng đạt được thành tựu, nhưng tai họa ngầm và tâm ma rất lớn. Tuy Ma tu không coi trọng tâm ma, song, năm này qua năm khác vẫn bị tâm ma ảnh hưởng, trở nên tàn nhẫn khát máu.

Chu Ung đã trở lại, lập tức được mọi người đỡ lấy. Đường Thời bảo Chu Ung ngồi xuống, đánh ra Niêm Hoa chỉ quyết, một luồng Phật lực lờ mờ lướt qua huyết chưởng ấn trước ngực Chu Ung, Đường Thời nói: "Lạc Viễn Thương dùng công pháp Ma tu, thứ này khó giải quyết, nếu không loại trừ sạch sẽ, tu hành sau này của Chu sư huynh sẽ bị phá hủy."

Kim quang ẩn hiện trên ngón tay Đường Thời, y học lỏm được không ít, lợi dụng Phật lực trừ đi tà khí trên người Châu Ung, vô cùng thong thả.

Bên Tiểu Phạm tông của Tây Sơn, Hoằng Giác nhìn Đường Thời, cảm thấy thủ pháp này hơi quen, vừa nghĩ lại ngó thấy Thị Phi trên khối mây bay, Thị Phi cũng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Đường Thời.

Thủ pháp này...

Có vẻ Thị Phi pháp sư cũng quen biết Đường Thời? Quan trọng hơn là hình như Đường Thời rất tinh thông thuật pháp Phật môn.

Bên này Đường Thời chữa thương cho Chu Ung, bên kia Lạc Viễn Thương cũng ngồi xuống, không quan tâm thương tích lắm, chỉ nhắm mắt lại, mặc kệ ánh mắt người ngoài.

Ứng thì Vũ dòm Đường Thời lề mề quá, không nhịn được nói: "Lục sư huynh ơi, để ta thử xem."

Vốn Đường Thời định từ chối, nhưng lại nghĩ đến hạo nhiên chính khí của núi Hạo Nhiên, dùng vào huyết chưởng ấn này có lẽ sẽ hiệu quả, bèn đáp: "Vậy tiểu sư muội thử đi."

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi