DỊ THẾ TIỂU NHẬT TỬ



Mặt trời lặn phía tây, rặng mây đỏ đầy trời, lúc này ánh sáng trong phòng bọn họ có chút tối tăm.

Thời điểm Kỳ Vãn Phong bưng đồ ăn vào phòng, nhìn đến một lớn một nhỏ, trong mắt hiện lên một tia ý cười:"An An, tới ăn cơm."
"Tứ lang, ta đem cơm chiều lại đây."
Ngày trước Tào Hướng Nam ngủ nhiều như vậy, khi tỉnh lại có chút tinh thần, sau lại ngủ đến giờ mới tỉnh lại, khi tỉnh lại cũng chỉ uống một chén nước cháo, đói đến mức bụng cứ ì ầm kêu vang.
Tỉnh lại đến giờ trong phòng đều có hài tử trong coi, Tào Hướng Nam cực kỳ đau lòng đứa hài tử không lớn mấy này, bảo hài tử đi ra ngoài chơi hài tử liền bảo không.

Hài tử thế nhưng thật nghe lời a mỗ nói, a mỗ bảo ở lại chỗ này bồi y liền thật sự ở chỗ này bồi y, phụ tử hai người đều đói bụng.

"A mỗ." An An kêu a mỗ rồi giống như tiểu cẩu nhìn thấy mẹ đi qua cọ cọ, tiểu hài tử ở trong phòng suốt một ngày đã có điểm héo héo không còn tinh thần.

Kỳ Vãn Phong có chút đau lòng mà xoa đầu nhi tử nói:"An An ngoan, a mỗ có đem theo thịt cho ngươi, đêm nay có thịt ăn."
"Hảo a, a mỗ a mỗ..." Tiểu hài tử vui sướng hết kêu lại nhảy, đó là phương thức biểu hiện sự vui sướng của vật nhỏ.
"An An ngồi đi, từ từ liền có thể ăn." Kỳ Vãn Phong dùng chén nhỏ múc cho hài tử cháo bột hồ và đồ ăn, bên trong còn có hai mảnh thịt, thấy tiểu hài tử thỏa mãn ăn, cậu cười cười.
Tào Hướng Nam ở một bên nhìn phụ tử hai người, trong lòng một trận vui vẻ.

Y đời trước ngày tháng trải qua cũng không quá tốt, nhưng lúc ấy cũng không đến mức phải đói như vậy, dù cho nãi nãi khắc nghiệt hay mắng hay chọc y nhưng chưa từng bỏ đói y.
Tuy người cha thân sinh kia của y không có ghé qua hay quan tâm, nhưng mỗi tháng đều gửi tiền về cho y, chỉ là sau này lão cha cưới lão bà liền không còn cho y tiền nữa, có mẹ kế liền có cha kế, Tào Hướng Nam cũng không cảm thấy kỳ quái.


Sau này khi y thi đậu đại học, đều là do bản thân đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí, muốn nuôi sống chính mình cũng không phải vấn đề.
Mà hiện tại đi đến nơi này, nhìn thấy gia cảnh nghèo rớt mùng tơi, hài tử gầy tong teo, bởi vì có thịt ăn liền cao hứng như vậy, sợ là Kỳ Vãn Phong chính mình luyến tiếc ăn, đều nhường cho y và hài tử.
"Tứ lang, ăn cơm." Kỳ Vãn Phong đem phu lang đỡ dậy, cậu ngồi ở phía sau làm điểm tựa.
"Vãn Phong." Yết hầu Tào Hướng Nam có chút nghẹn ngào, trong lòng thật là khó chịu.
Cái muỗng được đưa tới bên miệng, y hé miệng ăn, thứ ăn vào không biết là cái gì, mềm mại mơ hồ, nhưng cứ đưa vào là y liền nuốt, dù cho có rất khó ăn, y vẫn thực quý trọng đồ ăn trong miệng.
Một nhà ba người ăn xong bữa tối trong phòng nhỏ, tiểu hài tử thật sự thỏa mãn, chờ phu lang cùng hài tử ăn xong, Kỳ Vãn Phong mới ăn phần còn dư lại, hai ba gắp liền đem đồ ăn, sau đó phân phó hài tử ở trong phòng chiếu cố a cha, còn cậu cầm chén đũa ra ngoài.
Không tới một hồi Kỳ Vãn Phong bưng một chén dược tiến vào, Tào Hướng Nam ngửi ngửi hương vị dược kia liền muốn làm ác.
"Phu lang, ta đem dược lên." Kỳ Vãn Phong không biết phu lang mình đang nghĩ cái gì, tâm tư của cậu đều đặt tại trên chén dược.
Tào Hướng Nam nghẹn một bụng khí (nín thở) đem chén dược kia nuốt vào, đắng đến đầu lưỡi đều tê dại.
Sau khi đút xong dược cho phu lang, trên mặt Kỳ Vãn Phong ẩn ẩn lộ ra một tia ý cười, tiếp đó hầu hạ phu lang đi nhà sí, lại bưng chén đi ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi