DỊ TỦNG


Dạ Phàm Linh dụi mắt, nàng nhìn thấy Hoàng Tử Vi ngồi bên cạnh.
Hoàng Tử Vi nói: "Cafe? Uống không?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Không cần, phá án quan trọng."
Hoàng Tử Vi vẫn pha một ly cafe đưa cho cô nói: "Để tỉnh táo, nhìn cô rất mệt đó."
Dạ Phàm Linh gật đầu nhấp hai ngụm cafe.
Cảm thấy đầu óc tỉnh táo, Dạ Phàm Linh liền phát hiện trên người có một cái áo khoác.
Nàng cởi ra, trả áo khoác lại cho Hoàng Tử Vi nói: "Tổ trưởng Hoàng, trời lạnh, cô mặc đi."
Hoàng Tử Vi: "Tôi không sao, cô nên chăm sóc bản thân một chút."
Thờ ơ nhưng vẫn mang một phần quan tâm, Dạ Phàm Linh nhìn gương mặt của cô.
Tóc dài tự nhiên, môi nhếch lên tạo thành nụ cười nhạt, ánh mắt trầm tĩnh, sống mũi thẳng tắp.
Rất đẹp, rất quyến rũ.
Da mịn màng như sữa bò, nét mặt bình tĩnh đầy khí chất.
Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú, khiến mọi người chìm đắm trong từng centimet.
Hoàng Tử Vi cho người ta một cảm giác rất đơn giản nhưng đầy phong cách, khí chất phảng phất giống như một người thục nữ.
Ánh mắt của cô luôn sâu sắc, làm người khác không thể hiểu.

Càng muốn hiểu càng bị chìm sâu.
Hoàng Tử Vi cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Dạ Phàm Linh liền hỏi: "Sao cô cứ nhìn tôi vậy?"
Dạ Phàm Linh lắc đầu: "Không có, tổ trưởng Hoàng, tôi chỉ đang suy nghĩ về vụ án."
Tầm mắt nhanh chóng rời khỏi người cô, Dạ Phàm Linh nhìn vào bút ký của mình.
Nàng nghĩ một lúc, dường như nghĩ ra gì đó muốn nói, quay đầu, đã thấy Hoàng Tử Vi ngủ thiếp đi.
Dạ Phàm Linh cười cười: "Thì ra tổ trưởng Hoàng cũng có lúc mệt mỏi."
Sáng hôm sau, tổ trọng án cầm chân dung được phát họa đến đường lớn Tân Hoa để hỏi, xem có ai biết người này hay không.
Vũ Tân Nhu cầm chân dung hỏi tới lui, nàng chặn bước một người hỏi: "Dì à, dì có biết người trong hình là ai không?"
Dì ấy nhìn một chút: "Không biết."
Hỏi rất nhiều người, tất cả đều lắc đầu.
Ánh mắt họ đang né tránh, dường như sợ một điều gì đó.
Dạ Phàm Linh lấy ra tấm ảnh chụp, nàng nhận ra chỗ ba người trong ảnh đánh Lương Siêu là ở trước một tiệm tạp hóa.
Vũ Tân Nhu hơi nản, nói: "Tổ trưởng, phải tìm đến khi nào."
Hoàng Tử Vi: "Đừng nản, nhất định có người biết, chỉ là không dám nói thôi."
Họ đi tới một tiệm tạp hóa ở đường Tân Hoa, Dạ Phàm Linh đi tới hỏi: "Ông chủ, ông có biết người này không?"
Ông chủ Tiết Đại Lực nhận bức ảnh, lấy ra cái kính đeo lên nói: "Biết, hắn còn đánh nhau trước cửa tiệm của tôi, nghe nói là đánh cảnh sát hả? Cảnh sát kia cũng thật đáng thương, hai ngày sau liền chết rồi."
Hoàng Tử Vi: "Ông chủ, ông biết hắn tên gì? Nhà ở đâu không?"
Tiết Đại Lực nói: "Hắn tên Tăng Tiểu Hiền, nhà ở số 211 đường Tân Hoa.

Hắn là một tên du côn, tốt nhất đừng đụng tới hắn."
Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Cảm ơn."
Tổ trọng án ra khỏi tiệm tạp hóa, dựa theo địa chỉ Tiết Đại Lực nói tìm đến nhà Tiểu Hiền.
Hoàng Tử Vi gõ cửa, một người phụ nữ mở cửa.
Người phụ nữ khoảng chừng hơn 20 tuổi, cô hỏi: "Mấy người tìm ai?"
Dạ Phàm Linh: "Tăng Tiểu Hiền ở đây phải không? Chúng tôi có việc tìm anh ta."
Cô gật đầu, rồi hét vào trong nhà: "Tiểu Hiền, có người tìm."
Tăng Tiểu Hiền trở lời: "Đến đây, đến đây.


Ai dám làm phiền mộng đẹp của ông vậy."
Một lúc sau, Tăng Tiểu Hiền đi ra.
Vũ Tân Nhu nói: "Tăng Tiểu Hiền, chúng tôi là cảnh sát.

Muốn hỏi anh vài câu."
Tăng Tiểu Hiền nghe là cảnh sát liền bực: "Phi, cảnh sát chả ai tốt.

Chị, chị tránh ra.

Em chém chết mấy người cảnh sát này."
Hắn rút ra một con dao bầu, liếc mắt về hướng Hoàng Tử Vi chém tới, Dạ Phàm Linh dùng chân đá văng con dao của hắn, bàn tay trái của Hoàng Tử Vi bị dao làm xước.
Tăng Tiểu Hiền thấy con dao bị đá rơi xuống đất, hắn muốn tìm, Dạ Phàm Linh nhanh chóng dùng chân phải đá vào bụng Tăng Tiểu Hiền.
Hắn la lên, đau đớn ôm bụng ngã xuống đất.
Dạ Phàm Linh hỏi: "Tổ trưởng, cô không sao chứ, đưa tay tôi xem."
Không chờ Hoàng Tử Vi mở miệng, Dạ Phàm Linh liền lấy một cái khăn vải buộc lên tay Hoàng Tử Vi.
Chị của Tăng Tiểu Hiền đến đỡ hắn nói: "Em, sao em lại đánh cảnh sát."
Hắn lau máu trên khóe miệng nói: "Cảnh sát à! Đều là một lũ cặn bã."
Vũ Tân Nhu còng tay Tăng Tiêu Hiền, nói: "Tăng Tiêu Hiền, còn dám đánh lén tổ trưởng của chúng tôi, theo chúng tôi về tổ trọng án."
Văn phòng tổ trọng án.
Họ tên: Tăng Tiểu Hiền.
Tuổi: 29
Nơi sinh: khu Tân Hoa thành phố Triều Dương
Tay Hoàng Tử Vi bị thương nhẹ, Dạ Phàm Linh lo lắng hỏi: "Tổ trưởng Hoàng, cô nghỉ ngơi đi.

Để tôi thẩm vấn anh ta."
Hoàng Tử Vi lắc đầu: "Tôi không sao, bắt đầu hỏi đi."
Tăng Tiểu Hiền mang còng tay, khinh thường nhìn Dạ Phàm Linh.
Dạ Phàm Linh nói: "Tăng Tiểu Hiền, sao anh lại đánh cảnh sát Lương Siêu, còn hai người kia là ai, anh tốt nhất khai báo thành thật."
Tăng Tiểu Hiền hừ một tiếng: "Đám cảnh sát mấy người toàn là lũ đạo đức giả, tự hắn làm chuyện xấu mà không đáng đánh sao? Thứ chó cảnh sát như Lương Siêu đáng chết."
Dạ Phàm Linh: "Dựa vào đâu anh nói như thế?"
Tăng Tiểu Hiền nói: "Nói thật với mấy người, có người nhờ tôi đánh Lương Siêu.

Nếu chó cảnh sát đã chết cũng tốt."
Hoàng Tử Vi đập bàn nói: "Là ai, nói!!"
Tăng Tiểu Hiền: "Nói cho mấy người cũng chả sao, là Quý Đông Hải đưa tiền kêu chúng tôi đánh Lương Siêu."
Ngày 15 tháng 2 năm 2010, Tăng Tiểu Hiền, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh.
Thông qua trung gian họ được giới thiệu một mối làm ăn, Quý Đông Hải yêu cầu ba người đánh cảnh sát Lương Siêu một trận.
Lúc đó, bọn họ cũng thấy lạ, tại sao phải đánh cảnh sát?
Tăng Tiểu Hiền hỏi Quý Đông Hải lý do.
Ba người vừa nghe xong, đều mắng Lương Siêu là chó cảnh sát, tiền không quá 5000 tệ.
Tăng Tiểu Hiền vỗ vai Quý Đông Hải nói: "Anh em, tôi sẽ giúp anh."
Sau khi thỏa thuận xong, ba người thường xuyên chặn đường Lương Siêu ở trước cửa sở cảnh sát giao thông.
Bọn họ kéo Lương Siêu vào trong hẻm đánh đập một trận, sau đó thả anh đi.

Mãi đến ngày 20 tháng 2, Quý Đông Hải nói ba người phải dạy cho Lương Siêu một bài học.
Ba người dứt khoát kéo Lương Siêu tới đường Tân Hoa đánh.
Lương Siêu cũng không đánh trả, để mặc họ đánh.
Đầu tiên Tăng Tiểu Hiền đập một gậy vào đầu Lương Siêu, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh dùng chân đá Lương Siêu.
Không tới nửa giờ, Lương Siêu bị đánh nằm tại chỗ.
Vẫn tiếp tục đánh, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh đè Lương Siêu xuống đất, Tăng Tiểu Hiền giơ gậy ném vào đầu anh.
Người xung quanh khu Tân Hoa đều kéo đến, chỉ nhìn không nói lời nào.
Trong lòng họ đều biết, nếu ai dám đến giúp, thì sẽ chuốt lấy phiền phức.
Lương Siêu bị đánh không đứng dậy nổi, Tăng Tiểu Hiền đi tới đưa tay lên mũi anh thăm dò, vẫn còn thở: "Đừng đánh chết, anh Quý còn muốn chơi với nó."
Hành hung kết thúc, Quý Đông Hải xuất hiện, hắn đưa cho ba người 5000, rồi nói: "Anh em, cám ơn mọi người.

Tôi sẽ giết chết chó cảnh sát này."
Quý Đông Hải nói xong, liền dùng hai tay kéo Lương Siêu đi.
Lương Siêu bị Quý Đông Hải kéo một đường toàn là máu, nhưng không ai ngăn, mọi người mắt nhắm mắt mở, không muốn rước họa.
Nhân tính của con người thường xấu xí như vậy, dù bạn nhìn thấy sự thật, nhưng lại sợ nó ảnh hưởng đến mình, bạn sẽ chọn cách che giấu.
Kết thúc thẩm vấn, Vũ Tân Nhu đẩy cửa phòng thẩm vấn, nhỏ giọng nói với Hoàng Tử Vi cái gì đó.
Hoàng Tử Vi gật đầu nói: "Dạ Phàm Linh, cô ở đây trông chừng anh ta, tôi về văn phòng xem một chút."
Nàng còn chưa bước vào văn phòng, bên trong đã truyền ra một giọng nói: "Cảnh sát, thật đáng sợ!!"
Trên bàn là một hộp quà có thắt nơ, Đổng Phi vợ của phó giám đốc đứng đó chỉ vào hộp quà.
Hoàng Tử Vi nói: "Chuyện là thế nào?"
Vạn Hiểu Sương rót cho Đổng Phi một ly trà, nói: "Đây là tổ trưởng của chúng tôi, bà cứ từ từ nói."
Đổng Phi: "Cô là tổ trưởng, cô phải bảo vệ tôi, tôi không muốn chết!!"
Cơ thể bà run rẩy, chỉ vào hộp quà.
Hoàng Tử Vi mở hộp quà ra, một cái đầu lăn xuống.
Đôi mắt trợn trắng nhìn lên, khuôn mặt be bét máu thịt, tóc thấm ướt dầu ớt trong lẩu.
Trong ánh mắt có vẻ không cam lòng, như thể đang nhìn chằm chằm vào thế giới đầy tuyệt vọng này trong những giây phút cuối cùng.
Đổng Phi thở dài nói: "Là đầu Hoát Phiêu, sáng hôm nay tôi nhận được một hộp quà....."
Bà chạy bộ vào mỗi buổi sáng như thường lệ, khi về đến nhà chuẩn bị điểm tâm, thì có người bấm chuông cửa nhà Đổng Phi.
Đổng Phi mở cửa, bà thấy một nam nhân viên chuyển phát nhanh: "Xin chào cô.

Đây là hàng chuyển phát nhanh của cô, xin mời cô kiểm tra và ký nhận."
Hắn đội nón, cố ý che đi khuôn mặt của mình, giọng nói hơi khàn.
Bà cảm thấy lạ hỏi: "Chuyển phát nhanh? Là thứ gì?"
Hắn ho khan hai tiếng nói: "Thưa cô, tôi không biết là ai gửi cho cô, xin đừng làm khó công việc của tôi."
Đổng Phi nhận hàng, đóng cửa.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ trong nhà, bà tò mò quyết định mở hộp quà.
Khoảng khắc hộp quà vừa mở ra, Đổng Phi liền bị dọa ngất xỉu.
Chờ đến khi bà tỉnh lại, tay run run đóng nắp hộp, rồi cầm nó chạy thẳng đến tổ trọng án.
Đổng Phi sợ hãi nói: "Tổ trưởng, cô phải cứu tôi, tôi không muốn chết, nhìn thấy đầu của nó trong lòng tôi rất sợ."
Hoàng Tử Vi nói: "Tân Nhu, Hiểu Sương.

Hai người đến khu Minh An xem lại tất cả cctv sáng nay, đặc biệt chú ý đến người chuyển phát nhanh."

Hai người đến tìm an ninh cộng đồng khu Minh An giải thích tình hình, bảo an dẫn hai người vào phòng giám sát.
Trong phòng giám sát, tua lại video vào khoảng 8 giờ sáng, một người đàn ông mặc đồ nhân viên chuyển phát nhanh, chạy xe máy, lén lút đi đến tòa C.
Chưa tới 10 phút hắn xuống lầu, miệng còn nở một nụ cười nham hiểm.
Ngay khi ra khỏi tòa nhà, hắn bỏ nón ra.
Bảo an liền phóng to hình dáng của hắn, dù không rõ ràng lắm, nhưng vẫn nhìn thấy đường nét khuôn mặt.
Hai người liền cầm cctv về giao cho Hoàng Tử Vi, Hoàng Tử Vi gật đầu đi tới phòng thẩm vấn.
Dạ Phàm Linh thấy Hoàng Tử Vi sau khi trở lại, mở một đoạn video cctv, sau đó dừng lại ở đoạn người đàn ông bỏ nón.
Hoàng Tử Vi hỏi Tăng Tiểu Hiền: "Anh biết người này không?"
Tăng Tiểu Hiền nói: "Chính là Quý Đông Hải.

Đừng tưởng anh ta như thư sinh yếu đuối, anh ta tàn nhẫn hơn bất cứ ai."
Dạ Phàm Linh nói: "Xem ra Quý Đông Hải này đã lên kế hoạch từ lâu, chúng ta phải nhanh chóng bắt được Quý Đông Hải."
Sau đó tổ trọng án liền điều tra thông tin cá nhân của Quý Đông Hải.
Họ tên: Quý Đông Hải.
Tuổi: 27
Nơi sinh: thôn Quý Gia, thành phố Triều Dương.
Tổ trọng án đến thôn Quý Gia, hỏi thăm trưởng thôn.
Trưởng thôn chỉ vào cửa thôn nói: "Quý Đông Hải à, căn nhà thứ ba ngay cửa thôn."
Quý Đông Hải đã sớm biết cảnh sát sẽ tìm thấy hắn, hắn bình tĩnh ngồi trong nhà ăn lẩu.
Trước khi cảnh sát đến, Quý Đông Hải đã lên ý định tự sát.
Tổ trọng án bước vào nhà hắn, hắn nói: "Mẹ.

Con đến với mẹ đây."
Quý Đông Hải cắn đứt lưỡi mình, Dạ Phàm Linh chạy đến cản, nhưng không kịp.
Một người cả chết còn không sợ, vậy còn sợ điều gì nữa.
Thôn Quý Gia là một nơi rất đẹp, trước cửa nhà Quý Đông Hải có trồng một cây hoa dành dành.
Khi hoa dành dành nở, đó là thời thanh xuân mờ nhạt, là tình yêu thuần khiết.
Quý Đông Hải lớn lên ở thôn Quý Gia, anh có tuổi thơ và có những người bạn.
Anh cảm thấy lúc đó thật tốt, bởi vì khi là trẻ con chúng ta đều ngây thơ chất phác.
Không có tạm niệm, không có gánh nặng.
Khi lớn lên, Quý Đông Hải cảm thấy anh càng lúc càng thay đổi, quan tâm đến điểm số của mình hơn.
Quý Đông Hải muốn rời khỏi thôn, muốn vào một đại học tốt.
Mẹ của anh nói với anh: "Đông Hải, nhà chúng ta không có nhiều tiền để cho con đi học đại học."
Anh khóc lóc với mẹ: "Mẹ, con muốn lên đại học.

Sau này mới có thể lo tốt cho mẹ."
Năm đó Quý Đông Hải thi đậu vào đại học Triều Dương, sinh viên đầu tiên bước ra khỏi thôn, mẹ ôm anh khóc.
Tiêu Tinh ôm con trai Quý Đông Hải nói: "Đông Hải, mẹ biết con muốn học đại học.

Cho dù mẹ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ lo cho con học xong đại học."
Bà dựa vào công việc đan giày cỏ, mỗi ngày đôi tay càng chai sần, khi tích trữ được nhiều giày cỏ, Tiêu Tinh liền đem đến thành phố để bán.
Hôm đó đối với Quý Đông Hải, là một ngày chủ nhật đen tối.
Tiêu Tinh ở trên vỉa hè đường Tân Hoa, bày bán giày cỏ.
Giọng nói hô to, vất vả lắm mới có người mua.
Ngay lúc đó có người hét lên: "Quản lý thành phố tới, mọi người chạy mau."
Tiêu Tinh không kịp thu dọn hàng, giày cỏ của bà bị Hoát Phiêu lái xe hất tung.
Bà muốn đi nhặt lại, Hoát Phiêu xuống xe tát bà một cái nói: "Bà ở đâu tới, không biết nơi này ai quản à? Dám bày bán ở đây? Phải trả phí bảo vệ."
Tiêu Tinh cầu xin hắn: "Tôi không có tiền đóng phí bảo vệ, cầu xin anh cho tôi bán ở đây."
Hoát Phiêu liền đạp nát tất cả giày cỏ của bà, Tiêu Tinh giữ chặt giày cỏ dưới chân hắn nói: "Đừng, đừng.

Tôi phải lo cho con học đại học."

Cảnh sát giao thông Lương Siêu thấy trên đường Tân Hoa ồn ào, Lương Siêu lái xe tới.
Anh ta định đến đỡ Tiêu Tinh, bị Hoát Phiêu cản lại, nói: "Không muốn chết thì biến đi chỗ khác, đừng có xen vào chuyện của tao.

Mày là ai, thứ cảnh sát quèn, chú tao là phó giám đốc, tao nói một tiếng là mày bị sa thải ngay."
Lương Siêu nén tức giận, trơ mắt nhìn Hoát Phiên đập phá sạp hàng của Tiêu Tinh.
Lúc đó anh ta cảm thấy bản thân là một cảnh sát, nhưng lương tâm như bị chó ăn, cứ đứng đó nhìn Hoát Phiêu bắt nạt một người phụ nữ 50 tuổi.
Lương Siêu không dám cản.
Giới quan chức như trò hề, người có chức quyền bao che cho nhau.
Quý Đông Hải lúc này tới tìm mẹ, anh nhìn thấy một đám đông vây quanh mẹ anh.
Tiêu Tinh ở dưới chân Hoát Phiêu cầu xin hắn đừng phá, Hoát Phiêu còn rống lên: "Không nộp phí bảo vệ, thì cút khỏi đây."
Tiêu Tinh bị đau tim, chịu không nổi cảm xúc hoảng sợ.
Bị hăm dọa đến sợ hãi, bà ôm ngực.
Quý Đông Hải lao vào đám đông, đỡ Tiêu Tinh, nói: "Mẹ, mẹ."
Anh cõng Tiêu Tinh chạy về phía bệnh viện, khi đó Quý Đông Hải đã nhớ rõ mặt hai người kia: một cảnh sát, một quản lý thành phố.
Quý Đông Hải đưa Tiêu Tinh vào khoa cấp cứu của bệnh viện, kết quả không cứu được.
Lần đầu tiên anh hận đến mức, thề sẽ xé xác hai người đó.
Quý Đông Hải từ bỏ cơ hội vào đại học, anh dùng tiền tiết kiệm của Tiêu Tinh để thuê ba người Tăng Tiểu Hiền, Vương Tiểu Minh, Vương Đại Minh.
Sau khi ba người nghe chuyện của anh, đều cảm thấy cảnh sát thật không phải là người.
Sau khi dạy cho cảnh sát một bài học, Quý Đông Hải đã bắt Lương Siêu về nhà mình.
Lương Siêu rên hừ hừ: "Nước, cho tôi nước."
Quý Đông Hải vì muốn sỉ nhục Lương Siêu, cố ý cho anh uống nước tiểu của mình.
Lương Siêu nói: "Anh giết tôi đi, tôi là cảnh sát nhân dân, không thể bị anh sỉ nhục như vậy."
Quý Đông Hải tháo thắt lưng, ném vào mặt Lương Siêu, nói: "Cảnh sát, mày là đồ chó cảnh sát, là mày hại chết mẹ tao, không phải mày khát nước à! Uống nước tiểu của ông này."
Hoát Phiêu cả ngày thịt cá, còn nhậu nhẹt khắp nơi.
Quý Đông Hải cả ngày theo dõi Hoát Phiêu, đến khi có cơ hội bắt hắn.
Hoát Phiêu say ngất ngư đi ra khỏi khách sạn, Quý Đông Hải liền trói Hoát Phiêu lại.
Bây giờ cả hai đều bị anh trói tại nhà mình, Quý Đông Hải nấu một nồi nước sôi, còn mua rất nhiều gia vị nấu lẩu.
Hoát Phiêu sợ hãi nói: "Mày...mày muốn làm gì.

Thả tao ra!"
Quý Đông Hải nói: "Tao làm gì, hai đứa mày sẽ phải trả giá cho những gì đã làm, khi mẹ tao quỳ dưới chân mày cầu xin, thì mày có bỏ qua không.

Tao muốn ném tụi bây vào nồi."
Anh lấy ra một con dao bầu, trước tiên là đâm chết Hoát Phiêu, tiếp theo đâm chết Lương Siêu.
Sau khi hai người chết, anh bắt đầu chặt nhỏ xác của hai người, để riêng ra.
Quý Đông Hải để xác hai người lên giường của mình, dùng dao cắt thành từng miếng thịt gọn gàng.
Đầu hai người bị anh ném sang một bên.
Sau đó anh lấy cho gia vị vào nồi lớn, rồi ném từng miếng thịt của họ vào nồi.
Đại khái khoảng 10 giờ, anh nhìn thấy thịt gần chín.
Quý Đông Hải lấy đầu của hai người cho vào trong nồi ngâm qua một lúc.
Đầu Lương Siêu được anh vớt lên, móc hai mắt, cắt đứt hai lỗ tai.
Anh mua một cái túi đen để đầu Lương Siêu vào, nhân lúc trời tối anh đem cái đầu treo lên trước cửa sở cảnh sát.
Còn phần thịt của hai người, Quý Đông Hải ném vào chuồng lợn của Uông Đại Dũng, trong thùng rác ở đường Tân Giang, cuối cùng là tiệm bánh bao Hương Phiêu Phiêu.
Quý Đông Hải vẫn cầm cái đầu của Hoát Phiêu trong tay, anh quyết định gửi nó về nhà của Hoát Phiêu.
Anh giả làm nhân viên chuyển phát nhanh đến nhà Hoát Đông Qua, sau đó thì trở về thôn Quý Gia.
Quý Đông Hải cảm thấy đã làm xong mọi thứ, khi cảnh sát đến anh sẽ tự sát.
Trên đời này còn ai quan trọng hơn mẹ của anh.
Ngay khi tổ trọng án vừa bước vào cửa, Quý Đông Hải đã cắn lưỡi tự sát.
Trong tim của mỗi người đều có một mặt tối, nó giống như một nhà tù giam cầm họ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi