DỊ TỦNG


Thời gian phá án còn 5 ngày.
Vụ án không có chút tiến triển, nếu không phá được vụ án này, tổ nữ trọng án có nguy cơ bị giải tán.
Cô thân là tổ trưởng, tuyệt đối không thể để tổ trọng án bị giải tán, thầm hạ quyết tâm nhất định phải dẫn dắt mọi người phá án.
Dù chính phủ đã tăng cường không ít tài chính cho thôn, nhưng người trong thôn Bình An cũng không phải giàu có gì.

Người trong thôn Bình An, già thì dự trữ lương thực để bán lấy tiền, còn những người trẻ tuổi đều vào thành phố đi làm.
Sở trưởng thôn Bình An từ xa đã thấy hai người đến, hắn pha trà để lên bàn ăn, nghĩ tới cảnh sát thành phố đến cái thôn nhỏ bé này không dễ dàng, người ta đến phá án nên phải tiếp đãi chu đáo.
Đầu tiên sở trưởng bắt tay hai người nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi đã nghe từ cục trưởng Long Phi rồi."
Hoàng Tử Vi cười nói: "Đồn trưởng khách sáo, lần này chúng tôi tới thôn Bình An để tìm hiểu vài chuyện."
Đồn trưởng nói: "Các cô cứ hỏi, chỉ cần có thể tôi sẽ giúp."
Dạ Phàm Linh liền lấy từ trong túi ra tấm hình của Diệp Lan.
Đồn trưởng cầm lấy nói: "Đây không phải là Diệp Lan sống ở đây sao?"

Dạ Phàm Linh gật đầu: "Đúng.

Đây chính là Diệp Lan, cô ấy bị chết thảm trong căn nhà cô ấy thuê.

Chúng tôi đang điều tra việc này."
Đồn trưởng nhấp ngụm trà, nói tới hoàn cảnh Diệp Lan hắn liền thở dài.
Diệp Lan là dân trong thôn, ông nhìn cô từ nhỏ đến lớn.
Tính cách Diệp Lan khá kì lạ, bình thường rất ít tiếp xúc với người khác.

Dân quê tư tưởng còn phong kiến, người trong thôn bảo tính tới vấn đề hôn nhân, nên cha mẹ cô cũng nghĩ tới.

Khi tròn 18 tuổi, cô được gả cho cậu con trai chủ vườn nho Trương Phú Quý là Trương Miết Tam.
Cô nhất quyết không chịu cuộc hôn nhân này, người trong thôn đều biết Trương Miết Tam mê cờ bạc, hơn nữa chả bao giờ kiếm làm việc nghiêm túc, chả có ai muốn lấy một người như thế.

Trương Miết Tam đến nhà của cô, lần đầu nhìn thấy liền thích, nên về nhà nói với cha rằng anh muốn cưới Diệp Lan.
Trương Phú Quý là người giàu trong thôn, ba ngày sau liền đưa sính lễ.

Cha mẹ Diệp Lan là người nghèo, tất nhiên muốn làm thông gia với người có tiền.
Mẹ của cô vừa nhìn thấy Trương Phú Quý đem nhiều sính lễ qua nhà, trong lòng liền mừng rỡ, cảm thấy đời này khỏi lo cơm áo.
Ép buộc Diệp Lan lên xe hoa, Diệp Lan lau nước mắt mà đi theo Trương Miết Tam.
Sau khi cô cưới Trương Miết Tam cũng chẳng có hạnh phúc, Trương Miết Tam cả ngày toàn đánh chửi cô, nói cô là thứ hàng bỏ đi, không biết đã qua tay bao nhiêu gã đàn ông.
Diệp Lan tự ái cao, làm sao chịu được những lời Trương Miết Tam xỉ nhục.
Tối đó đã nghĩ tới nhảy giếng tự sát, nhưng Trương Miết Tam về tới nhà kịp thời phát hiện, lại lôi cô ra đánh một trận.

Diệp Lan cả ngày bị đánh bị mắng sống dở chết dở, cô cảm thấy bản thân còn không bằng một con chó.
Vào buổi tối một ngày nào đó, Trương Miết Tam say đến bất tỉnh nhân sự.
Diện Lan thừa dịp gom quần áo, trốn khỏi làng chạy vào thành phố tìm việc.
Sau khi Trương Miết Tam biết Diệp Lan trốn lên thành phố, anh liền dò la, rất nhanh đã tìm thấy Diệp Lan.
Anh biết Diệp Lan đang làm bảo mẫu trong thành phố, một tháng kiếm hơn một ngàn.
Trương Miết Tam là con bạc, 2 3 ngày lại đi tìm Diệp Lan đòi tiền.
Đồn trưởng nói qua liền thở dài: "Số của Diệp Lan thật khổ, một đứa con gái sống trong thành phố đi làm đã cực khổ, còn suốt ngày bị chồng lấy tiền, còn bị đánh....."
Dạ Phàm Linh nói: "Đồn trưởng, vậy ông có biết Trương Miết Tam ở đâu không?"
Đồn trưởng: "Hắn vẫn còn trong thôn, hôm qua còn thấy hắn đánh bài mà."
Hoàng Tử Vi lấy giấy viết cái gì đó, một bên nghe đồn trưởng nói về vấn đề của Diệp Lan.
Trong lòng thầm phỏng đoán: có phải Trương Miết Tam giết Diệp Lan? Nhưng động cơ giết người là cái gì?
Hoàng Tử Vi mở miệng nói: "Đồn trưởng, nhờ ông dẫn chúng tôi đến chỗ Trương Miết Tam."
Đồn trưởng nói: "Trời đã tối, bằng không ngày mai tôi dẫn hai cô đi."
Dạ Phàm Linh lắc đầu nói: "Đồn trưởng, chúng tôi muốn đi bây giờ."
Đồn trưởng lấy đèn pin cầm tay, đưa hai người đến nhà của Trương Miết Tam.
Nông thôn nên không thể so với thành phố, đường xá nhỏ lầy lội, đèn đường cũng không có.Ba người dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin đi trên đường, lòng bàn tay của đồn trưởng toát mồ hôi lạnh, bước nhanh hơn theo bản năng.

Buổi tối rất ít người ra ngoài, nhà nào cũng đóng chặt cửa.
Nhà của Trương Miết Tam nằm ở cửa thôn, nhà ba tầng, trong sân nuôi một con chó vàng, bên ngoài là một vườn nho lớn.
Trương Phú Quý dựa vào vườn nho này phát tài, ai ngờ con trai hắn lại là tên phá của.Cả ngày chỉ biết đánh bài, sắp đem bán hết tài sản.
Vừa bước tới cửa nhà Trương Miết Tam, con chó vàng liền sủa "gâu gâu gâu".
Con chó sủa chừng 30 giây, thì Trương Miết Tam liền la hét bên trong.

Dạ Phàm Linh hình như thấy vài bóng người.
Đồn trưởng đập cửa: "Trương Miết Tam mở cửa mau!"
Trương Miết Tam nói: "Ai đó, nửa đêm tới phá à."
Trong phòng có bốn người đang vây quanh cái bàn, trên bàn có bộ mạc chược.
Thúy Hoa ngồi bên cạnh miết bài nói: "Bà đây lấy sắp có đủ bộ hoa, mấy người chuẩn bị tiền đi!"[Mình ko rõ về mạc chược, nên dịch bừa đấy >".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi