DỊ TỦNG


Có người thông cảm sẽ ném vào cái bát vài đồng tiền, có người thấy tay chân cô lành lặn tại sao phải đi ăn xin kiếm sống?
Người hiểu sẽ cho cô vài tệ, người không hiểu sẽ cảm thấy những người ăn xin chỉ toàn đi lừa tiền.
Cho đến khi Hà Lô Hoa trôi dạt đến thành phố Phong Đô, khi Hà Lô Hoa đang ăn xin có người thương tình sẵn sàng giúp cô về nhà.
Người đó là người mà Hà Lô Hoa không bao giờ quên, vì đã giúp cô trong lúc cô khó khăn nhất.
Cô không biết người đó là ai, hình dáng ra sao, bởi vì hai bên chỉ liên lạc qua ám hiệu.
Hà Lô Hoa không muốn về nhà, có ý định ở lại lập nghiệp tại thành phố này.
Người hảo tâm giúp cô tìm một công việc, bởi vì không có bằng cấp với kinh nghiệm, nên Hà Lô Hoa chỉ có thể làm công nhân vệ sinh trong một quán karaoke.
Công nhân vệ sinh cũng không phải cái nghề dễ dàng gì, không chỉ chịu đựng mùi hôi thúi của rác, còn bị ông chủ giáo huấn.
Muốn cầm tiền của ông chủ, thì phải biết cách cúi đầu chịu đựng.

Người sống ở dưới mái hiên nhà người khác, thì làm sao có thể không cúi đầu?
Đã quen với việc bị ông chủ trách mắng, Hà Lô Hoa làm việc trong quán karaoke gặp gỡ Chu Kính Hiên, người sau này là chồng của cô.
Mối quan hệ của Chu Kính Hiên với Hà Lô Hoa cũng giống bao người khác, từ làm quen trở thành bạn bè.
Cái Hà Lô Hoa không ngờ tới, cô chỉ là một công nhân vệ sinh, lại có người đàn ông chịu làm bạn với cô?
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, nhưng mục đích Chu Kính Hiên tiếp cận cô không chỉ có vậy.
Mỗi ngày Chu Kính Hiên chờ Hà Lô Hoa tan làm, ngày lễ sẽ tặng hoa hồng cho cô, điều này khiến Hà Lô Hoa động lòng.
Tình cảm của hai người từ từ phát triển, rất nhanh đã ở chung một chỗ.

Chu Kính Hiên lựa chọn Hà Lô Hoa thật ra có nguyên nhân: không có được người mình yêu, thì tìm người thay thế.
Lễ cưới chỉ đơn giản, mời vài người bạn đến chung vui, hai người đăng ký hết hôn.
Chu Kính Hiên làm việc ở thành phố, Hà Lô Hoa bỏ công việc làm công nhân vệ sinh ở quán karaoke, cô xin vào làm công nhân dệt may ở một nhà máy trong thành phố.
Bắt đầu từ học việc dệt may, một tháng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Sau ba tháng học việc, Hà Lô Hoa trở thành công nhân chính thức.

Khi làm công nhân chính thức, mức lương được tăng lên 3000.

Hà Lô Hoa không nghĩ nhiều, chỉ muốn liều mạng chăm chỉ kiếm tiền.
Mỗi đêm cô trở về, Chu Kính Hiên đều say khướt.
Chu Kính Hiên như một con dã thú trút giận lên người Hà Lô Hoa, Hà Lô Hoa chỉ biết chịu đựng.
Không lâu sau đó Hà Lô Hoa có thai với Chu Kính Hiên, Chu Kính Hiên bảo Hà Lô Hoa nghỉ việc, Hà Lô Hoa không chịu.
Đến khi gần 9 tháng mang thai, Hà Lô Hoa mới chịu xin nghỉ việc ở nhà máy.
Sau khi đứa con được sinh ra, thái độ của Chu Kính Hiên với Hà Lô Hoa có chuyển biến tốt, nhưng anh vẫn luôn đi sớm về trễ.
Tình cảm của hai người trở nên lạnh nhạt, Chu Kính Hiên đối xử với Hà Lô Hoa còn thua cả một người xa lạ.
Gia đình là gì? Hà Lô Hoa không hiểu.
Tại sao họ là cả nhà bốn người? Bởi vì Hà Lô Hoa nhặt được một đứa bé ở trước cửa nhà.
Chu Kính Hiên xưa nay đều không đồng ý đứa trẻ nhặt được này, ở trong lòng anh chỉ có gia đình ba người thôi.
Anh đánh chửi Hà Lô Hoa: "Cô làm cái gì, biết rõ gia đình khó khăn, còn nuôi thêm nó!"
Hà Lô Hoa kéo tay áo anh cầu xin: "Chồng, anh để em nuôi nó đi.

Đứa trẻ này bị người ta vứt bỏ, rất đáng thương."
Chu Kính Hiên không vui vẻ gì, đẩy Hà Lô Hoa té xuống đất nói: "Muốn nuôi thì tự cô đi mà nuôi, đừng mong tôi sẽ đưa một xu nào."
Cô vất vả nuôi hai đứa con, dù bản thân không có ăn, cũng không để con chịu đói.
Đã từng có người giúp cô, nên cô cũng sẽ giúp đỡ những người bị bỏ rơi.
Ở trên đời này, người dơ bẩn cần nhất là sạch sẽ, người bị vứt bỏ sẽ cần sự quan tâm.
Hà Lô Hoa đến chết cũng không biết, Chu Kính Hiên chỉ xem cô như một người thế vai cho một người khác.
Trước đây, Chu Kính Hiên từng thích một người, nhưng cô gái ấy anh không thể nào với tới.
Có lẽ đối với Hà Lô Hoa rất không công bằng, thế nhưng Chu Kính Hiên cảm thấy cả đời này chỉ cần đứng nhìn cô gái ấy từ xa là được rồi.
Cô gái ấy là con gái chủ công ty thiết bị điện Mĩ Niên Đạt, Chu Kính Hiên chỉ là một người thợ bảo trì máy trong công ty.
Mỗi lần thấy cô ấy đi qua, Chu Kính Hiên muốn nói gì đó nhưng cứ bị nghẹn ở cổ họng.

Trơ mắt nhìn người mình yêu bước vào lễ đường với một người khác, đối với Chu Kính Hiên có chút mỉa mai.
Tự cười rằng không cho được phụ nữ vật chất, thời gian đó Chu Kính Hiên có chút sa đọa.
Mỗi ngày ra vào các quán karaoke, rồi tự chuốt say bản thân.
Khi gặp Hà Lô Hoa, Chu Kính Hiên thấy Hà Lô Hoa có vài nét giống cô ấy, chỉ là trên má trái có một vết sẹo.
Nhưng khi anh theo đuổi được Hà Lô Hoa, Chu Kính Hiên liền cảm thấy không hào hứng nữa.
Hà Lô Hoa không phải cô ấy, hai người hoàn toàn khác nhau.
Anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của cô ấy trên người Hà Lô Hoa, Hà Lô Hoa chỉ là vật thay thế.
Mỗi lần anh ở trên người Hà Lô Hoa phát tiết, đều là gọi tên của cô ấy.
Điều Chu Kính Hiên không thể ngờ, là người cùng anh xuống địa ngục vẫn chính là Hà Lô Hoa.
Đến khi chết anh mới hiểu được: tại sao anh phải cố chấp những thứ không thuộc về mình, thay vì trân trọng những điều trước mắt?
Cả gia đình đều chết ở cửa nhà, khi chết cơ thể vẫn còn co giật.
Bàn tay hướng về phía sông Lưu Dương.
Họ được đưa đến bệnh viện, nhưng đã quá muộn.

Người trong bệnh viện đưa họ vào nhà xác.
Trong nhà xác đa số là thi thể không có ai nhận lãnh.
Tổ trọng án chạy đến bệnh viện điều tra, y tá ở quần hướng dẫn kiểm tra tên, sau đó nói: "Xin lỗi, thi thể của họ đã có người nhận đem đi hỏa táng rồi."
Võ Tân Nhu nhìn thấy các bệnh nhân nhiễm bệnh dịch được đưa vào bệnh viện, cả người đều xanh xao vàng vọt, không ít người còn kéo tay y tá nói: "Nước, cho tôi nước, tôi muốn uống nước."
Người nhiễm bệnh dịch sau khi uống nước xong, thì dấu hiện liền thay đổi.
Bắt đầu là sốt cao không thể động đậy, sau đó vài ngày sẽ liều mạng tìm nước uống, cuối cùng sẽ chết.
Bác sĩ tìm thấy trong cơ thể họ một loại ký sinh trùng, nó ký sinh ở trong ruột người.
Giun sán bình thường sẽ không ký sinh lên người, chỉ ký sinh trên động vật.
Đây là loại giun sán đã đột biến.

Loại đột biến cần phải thông qua thí nghiệm nhân tạo.
Ý thức của nhiều người bị giun sán tấn công, họ sẽ tự sát.
Mà cách tự sát chính là chạy đến con sông gần đó tìm nước uống.
Bởi vì sau khi giun sán hấp thụ hết chất dinh dưỡng cơ thể người, sẽ muốn chui ra ngoài.
Theo bác sĩ nói loại bệnh này rất đáng sợ, sau khi chết rất nhiều giun sán sẽ chui ra ngoài theo đường miệng, hoặc bài tiết giun sán qua đường hậu môn.
Giun sán dây là một loại ký sinh trùng, thường xuất hiện ở sông suối.
Nhận định ban đầu: giun sán dây được sinh ra trong cơ thể, chúng nó hấp thụ chất béo trong cơ thể, sau đó sẽ tìm cách chui ra khỏi cơ thể.
Bác sĩ vẫn chưa tìm ra loại thuốc hữu hiệu để chống lại giun sán, nếu tiêm thuốc diệt giun sán vào cơ thể, thì khả năng cao người bệnh cũng sẽ chết theo.
Đây không phải là dịch bệnh thông thường, mà có người âm mưu.
Mục đích của việc này là gì? Muốn giết cả thành phố sao?
Dạ Phàm Linh hỏi: "Lẽ nào không có cách trị?"
Y tá lắc đầu: "Hiện tại hàng trăm bác sĩ vẫn chưa tìm ra biện pháp đối kháng với giun sán dây, chỉ đành cách ly bệnh nhân."
Cô viết lên giấy một địa chỉ, đưa cho Dạ Phàm Linh nói: "Mấy người theo đây mà tìm đến dịch vụ hỏa táng."
Người ở dịch vụ hỏa táng cho biết, tro cốt của họ sau khi được thiêu xong, đã có một thầy phong thủy đem đi an táng.
Gần đây có quá nhiều người chết, nhân viên dịch vụ hỏa táng bận đến nổi cơm cũng không có thời gian ăn, hết xe này đến xe khác chở xác đến.
Nguyên nhân cái chết đều do bị nhiễm dịch, nhân viên đều lắc đầu nói: "Cả ngày đều ở đây hỏa thiêu, sợ có ngày cái lò sẽ nổ tung mất."
Hoàng Tử Vi nói: "Cảm ơn, anh có thể nói cho chúng tôi biết thầy phong thủy Dương Bán Tiên đó ở đâu không?"
Nhân viên: "Tất nhiên, để tôi viết địa chỉ của ông ta cho mọi người."
Thầy phong thủy Dương Bán Tiên có quan hệ làm ăn với dịch vụ hỏa táng, sao khi Hỏa Đoạn Trường thiêu xác xong, sẽ giới thiệu khách hàng tìm đến thầy phong thủy, để lựa chọn một nơi an táng tốt cho người chết.
Dương Bán Tiên lấy được tiền, sẽ chia đôi lợi nhuận với Hỏa Đoạn Trường.
Tổ trọng án thông qua nhân viên của Hỏa Đoạn Trường tìm được thầy phong thủy Dương Bán Tiên.
Dương Bán Tiên là một thầy phong thủy có chút tiếng tăm ở thị trấn ma Phong Đô, mở một cửa hàng tên là "Bán Tiên thần toán".
Tổ trọng án hỏi Dương Bán Tiên, ông xua tay nói: "Một ngày nhiều người muốn đi xem đất, tôi làm sao nhớ được người các cô hỏi là ai?"
Dạ Phàm Linh nói: "Hai người lớn, hai đứa nhỏ, ông còn ấn tượng không?"
Dương Bán Tiên suy nghĩ, vẫn là lắc đầu.
Ông tiếp tục đếm tiền, sau đó giúp người ta coi tay đoán mệnh.
Bốn người vừa nhìn đã hiểu: Dương Bán Tiên là nhìn tiền không nhìn người.
Võ Tân Nhu lấy ra một ít tiền đưa cho Dương Bán Tiên, hỏi: "Thế này ông đã nhớ chưa?"
Dương Bán Tiên cầm tiền, cười toe toét: "Vẫn là em gái đây hiểu chuyện.


Hôm trước đúng là có chôn hai người lớn và hai đứa nhỏ.

Số khổ, đều chết vì nhiễm dịch.

Bệnh dịch hại người...."
Ông thở dài, dịch bệnh rất nhiều người chết.

Đúng là giúp ông có nhiều việc làm ăn hơn, nhưng bắt ông phải bận bịu từ sáng tới tối.
Sáng hôm trước, Hỏa Đoạn Trường có đưa tới một vài hủ tro, dùng màu sắc khác nhau đựng tro của bốn người.
Phía trên có viết tên, một người mặc đồ đen đưa cho Dương Bán Tiên một sắp tiền nói: "Làm phiền ông tìm một chỗ đất tốt, an táng họ."
Dương Bán Tiên vừa đếm tiền vừa nghĩ: đúng là nhà giàu hào phóng.
Ông thuận miệng đồng ý: "Được, yên tâm.

Trả tiền thì tôi sẽ làm việc."
Người áo đen rời đi, Dương Bán Tiên liền tìm cho bốn người một nơi phong thủy tốt ở ngoài thành.
Nghĩa trang có hình rồng bay, rất thích hợp để an táng họ, khi chôn cất dưới đất còn xuất hiện rất nhiều ếch.
Tổ trọng án đi tới nghĩa trang, trên bia mộ có khắc "Hà Lô Hoa, Chu Kính Hiên, Chu Tiểu Mao, Chu Dương chi mộ".
Phía trước mộ là một chậu than, trong chậu còn rất nhiều giấy tiền vàng mã đang cháy.
Hai cây nến đỏ đang cháy đặt trước mộ.
Trong chậu than ngoài vàng mã ra hình như còn thứ khác, bốn người dập tắt lửa, bới tìm trong đống tro lấy ra một bức thư.
Bức thư đã bị cháy hơn một nữa, chỉ còn thấy được một chút:
Bạn của tôi Hà Lô Hoa, hi vọng cô có một cuộc sống tốt trên thiên đường.
Ký tên: bạn tốt của cô.
Dạ Phàm Linh nhìn mấy nét chữ, suy nghĩ nói: "Ở thành phố Triều Dương chúng ta đã nhiều lần nhìn thấy mảnh giấy hung thủ để lại.

Chữ viết trên này giống với nét chữ của hung thủ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi