DỊ TỦNG


Ngày hôm sau, Tần Minh đến cục cảnh sát hình sự để tự thú.
Sau khi Dạ Phàm Linh ở tổ trọng án biết, lập tức gọi Tần Minh đến phòng thẩm vấn để hỏi.
Dạ Phàm Linh hỏi cung Tần Minh, Vũ Tân Nhu ở bên cạnh ghi chép.
Tần Minh cúi đầu nói: "Bắt tôi đi, là tôi giết Khương Hoa Hoa."
Dạ Phàm Linh hỏi: "Tại sao anh lại giết Khương Hoa Hoa, cô ấy là vợ anh."
Tần Minh cười nói: "Vợ à, vợ của tôi nhưng lại suốt ngày ở chung với người đàn ông khác."
Suy đoán của Dạ Phàm Linh không sai, Tần Minh khẳng định đã biết vợ mình ngoại tình.
Tần Minh mặc dù có động cơ giết vợ, nhưng thời gian gây án không trùng khớp.
Dạ Phàm Linh nói: "Tần Minh, tốt nhất anh nên khai thật."
Tần Minh cười nói: "Tôi đã nói là do tôi giết, mau bắt tôi đi.

Tôi cũng chẳng muốn sống nữa."
Anh có vẻ rất kích động, nụ cười đầy khổ sở.
Có người muốn chết hơn sống, có người đã chết nhưng vẫn sống trong lòng của người khác.
Miễn là linh hồn còn tồn tại, thì không phải là một xác chết biết đi.
Dạ Phàm Linh nhẹ giọng nói: "Nếu anh không chịu nói, vậy đến khi tôi tìm được đầy đủ chứng cứ sẽ kể lại anh nghe."
Vạn Hiểu Sương giám định dấu vân tay và DNA trên dao làm bếp, kết quả không trùng khớp với Tần Minh.
Điều này đủ chứng minh, Tần Minh không phải hung thủ, tại sao anh ta lại muốn nhận tội?
Văn phòng tổ trọng án.
Hoàng Tử Vi ngồi ở văn phòng phân tích chứng cứ.
Trong đầu nàng nảy ra suy nghĩ.
Nếu phân tích của nàng là đúng, khả năng thuê người giết rất lớn.
Một: Tần Minh có đủ chứng cứ ngoại phạm, anh chỉ rời khỏi quán bar chừng 5 phút, hoàn toàn có thể báo kế hoạch giết người với người đó.

Tần Minh không thể ra tay với vợ mình, nên chỉ đành thuê người giết.
Hai: Nhà họ không có dấu vết cạy mở, có lẽ hung thủ đã đã thông đồng với Tần Minh từ trước.

Hắn lấy được chìa khóa từ Tần Minh, vào nhà giết người.
Ba: Hung thủ chắc chắn có quan hệ mật thiết với Tần Minh, nếu không anh ta sẽ không gánh tội thay.

Có thể xử lý hiện trường một cách gọn gàng, chỉ để lại nửa dấu vân tay trên dao bếp và nắm cửa, còn lại đều rất sạch sẽ.


Hung thủ là người quen + đã quen gây án.
Vì Tần Minh có ý che giấu chuyện này, nên phải điều tra từ danh bạ cuộc gọi và lịch sử chuyển tiền gần đây của anh ta.
Thông qua điều tra, Tần Minh thường xuyên liên lạc với số điện thoại 1385XXXXXXX.
Sau khi điều tra, chủ nhân của số điện thoại này là: Quách Hướng Dương.
Về tài khoản ngân hàng, tháng này Tần Minh đã rút gần 100.000 nhân dân tệ.
100.000 nhân dân tệ? Tần Minh muốn đưa cho ai?
Xuất hiện điểm đáng ngờ, tổ trọng án bắt đầu điều tra.
Hoàng Tử Vi tới ngân hàng Công Thương Trung Quốc, xem lại CCTV lúc Tần Minh rút tiền.
Mọi người nhìn chằm chằm TV, thấy Tần Minh sau khi rút tiền thì lấy điện thoại ra gọi.
Dạ Phàm Linh dừng hình ảnh nói: "Mọi người chú ý, hành động sau khi rút tiền của Tần Minh.

Có thể nhìn thấy anh ta rất cẩn thận khi nói chuyện điện thoại, hơn nữa ánh mắt lại nhìn xung quanh, nói lên tâm trạng của anh ta đang rất căng thẳng."
Hoàng Tử Vi gật đầu: "Sau khi điều tra các mối quan hệ của Tần Minh, anh ta có một người em họ vừa mới ra tù.

Hơn nữa số tiền kia anh ta đã chuyển cho em họ, chính là Quách Hướng Dương."
Quách Hướng Dương trở thành nghi phạm chính, tổ trọng án tiến hành thẩm vấn đương sự.
Khi Dạ Phàm Linh với Hoàng Tử Vi đi tới nhà Quách Hướng Dương, mẹ của Quách Hướng Dương xua tay nói: "Mấy cô là ai, tìm con trai tôi làm gì?"
Dạ Phàm Linh nói: "Tôi là Dạ Phàm Linh của tổ trọng án, cô ấy là tổ trưởng.

Chúng tôi muốn tìm Quách Hướng Dương để thẩm vấn."
Mẹ của Quách Hướng Dương là Ôn Hồng Mai vừa nghe cảnh sát, liền mời hai người vào nhà.
Ôn Hồng Mai rót hai ly trà mời họ nói: "Đồng chí cảnh sát, con trai của tôi không phải lại phạm tội gì chứ?"
Hoàng Tử Vi nói: "Trải qua điều tra, Quách Hướng Dương liên quan đến một vụ án giết người.

Bác có biết anh ta đang ở đâu không?"
Ôn Hồng Mai vừa nghe gần như ngất xỉu, Dạ Phàm Linh đỡ lấy bà, nàng nói: "Bác không sao chứ?"
Ôn Hồng Mai lau nước mắt: "Con của tôi tại sao lại không nên thân như vậy, từ nhỏ đã thích đánh nhau với người khác, sau đó gây ra chuyện vào tù.

Vừa mới ra tù, tôi đã kêu nó đi tìm một công việc tử tế, nhưng nó vẫn lêu lỏng cả ngày."
Dạ Phàm Linh hỏi: "Vậy bác biết anh ta ở đâu không?"
Ôn Hồng Mai lắc đầu nói: "Hôm qua nó có về, nhưng sáng hôm nay lại đi rồi.


Đúng rồi, nó để lại một bức thư."
Bà lấy lá thư để dưới gối, khi mở ra, Ôn Hồng Mai che miệng.
[Con trai bất hiếu Quách Hướng Dương.
Xin lỗi mẹ, lần này con bỏ đi sẽ không thể quay trở về để gặp mẹ nữa.

Từ nhỏ con hay gây sự với người khác, bởi vì họ đều nói con là con hoang, không có cha.

Bây giờ, con lại làm ra một chuyện không thể nào tha thứ được, cũng sẽ không quay trở lại được.

Mẹ, mẹ phải giữ gìn sức khỏe.

Con để lại 50.000 tệ trong tủ, muốn ăn gì thì ăn, đừng sống tiết kiệm như vậy nữa.

Mẹ, cả đời này mẹ đã rất cố gắng để cần kiệm, bây giờ thì dùng số tiền này để an hưởng.]
Sau đó, hai người ở nhà Quách Hướng Dương trích xuất vân tay của Quách Hướng Dương.

Vân tay hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay trên dao bếp và tay nắm cửa.
9 giờ ngày 8 tháng 2 năm 2010, Ôn Hồng Mai đưa Quách Hướng Dương đến tự thú.
Hóa ra vào ngày 7, Quách Hướng Dương đã chuẩn bị trốn thoát, nhưng anh hơi giật mình khi nhìn vé xe lửa trong tay.
Nhìn lên bầu trời, lẽ nào cả đời này anh phải trốn chui trốn lủi mãi sao? Ngày nào cũng sống trong lo lắng?
Quách Hướng Dương xé nát vé tàu, quay về nhà.
Cho dù không thấy được mặt trời vào ngày mai, anh cũng phải về gặp mẹ.
Quách Hướng Dương kể hết mọi chuyện cho Ôn Hồng Mai, Ôn Hồng Mai nói: "Con trai, bây giờ đi đầu thú vẫn kịp, còn được giảm án.

Mẹ không muốn nhìn con sai thêm nữa, mẹ cũng đã lớn tuổi rồi.

Nhưng khi phạm pháp phải nhận tội, mẹ sẽ chờ con ra."
Đôi khi sự thật sẽ làm chúng ta khó chấp nhận, nhưng sự thật nó luôn hiện diện ở đó một cách trần trụi.

Khi Quách Hướng Dương 15 tuổi, cha mẹ anh ly hôn, tòa án giao quyền nuôi con cho mẹ anh.
Việc cha mẹ ly hôn để lại ám ảnh cho Quách Hướng Dương.
Anh ta trong lớp không thể ngóc đầu lên, vì các bạn cùng lớp đều cười nhạo nói anh là con hoang.
Quách Hướng Dương liền ra tay, đánh tới bạn học kia chảy máu mũi.
Sau khi học được đánh nhau với bạn cùng lớp, thì anh tiếp tục học được nghề trộm và cướp.
Bắt nạt những đàn em lớp dưới, còn thường thường cướp chút tiền.
Số tiền Quách Hướng Dương cướp được, anh ta đều dùng chơi game.
Năm 17 tuổi, Quách Hướng Dương bị đưa vào trại cải tạo cho vị thành niên, nhưng khi ra ngoài nết vẫn không đổi.

Học xong cấp 3, Quách Hướng Dương không vào đại học.
Quách Hướng Dương bắt đầu bước chân ra đời, thường thường tiếp xúc với một số tầng lớp trên trong xã hội.
Có một lần, Quách Hướng Dương nhận tiền giúp người khác đánh nhau.
Anh ta ra tay rất nặng, trong lần đánh đó anh dùng ống thép đánh chết người.
Người đi cùng anh bỏ chạy, còn anh thì bị bắt.
Tòa án xử anh 12 năm tù.
12 năm ngồi tù, sau khi ra ngoài anh ta liên lạc với anh họ Tần Minh để mượn ít tiền.
Giờ anh đã 32 tuổi, già rồi.
Tần Minh mở quán bar, nên kím được kha khá tiền.

Anh ta hào phóng cho Quách Hướng Dương mượn tiền.
Quách Hướng Dương vốn muốn làm một người tốt, kiếm chút tiền mở một cửa hàng nhỏ.
Nhưng có một ngày, Tần Minh đến tìm anh uống rượu.
Quách Hướng Dương không nghĩ nhiều, liền đi theo anh họ.
Tần Minh vừa uống vừa nói: "Chú em à, chú có biết anh phải vất vả thế nào để trôi qua một ngày không.

Anh cả ngày bận rộn kiếm tiền, nhưng anh phát hiện Hoa Hoa ngoại tình rồi.

Chị dâu chú ôm người đàn ông khác, anh lại không đành lòng ly hôn."
Tần Minh càng nói càng buồn nôn, Quách Hướng Dương vỗ lưng anh.
Quách Hướng Dương nói: "Anh họ, là cái tên đê tiện nào dám dụ dỗ chị dâu, em giết hắn."
Tần Minh uống hớp rượu, buồn nói: "Anh không biết hắn, nhưng anh biết chị dâu chú đã thay lòng.

Cả ngày cô ấy ngồi máy tính nói chuyện trên QQ với hắn, trong lòng cô ấy đã không còn anh.

Lòng của anh đã chết rồi."
Quách Hướng Dương đập bàn nói: "Chị dâu tại sao lại làm thế! Là cô ta có lỗi với anh họ!"
Tần Minh có suy nghĩ, nói với Quách Hướng Dương là anh ta muốn giết Khương Hoa Hoa.

Tần Minh không dám tự ra tay, nên giựt dây Quách Hướng Dương.
Quách Hướng Dương đồng ý với Tần Minh, nói anh sẽ giết chị dâu dùm anh họ.
Sáng hôm đó, Quách Hướng Dương cầm chìa khóa mà Tần Minh đưa mở cửa vào nhà.
Vừa mới vào đã thấy máy tính Khương Hoa Hoa vẫn đang mở, anh nhìn vào thì quả thật cô ấy đang nói chuyện rất vui vẻ với một người đàn ông.
Trong lòng tức giận, anh họ tôi tốt với cô như vậy? Mà cô còn muốn ngoại tình.
Quách Hướng Dương nhìn cửa phòng tắm bịt kít một tầng hơi nước, đèn đang sáng.
Chắc Khương Hoa Hoa đang tắm, anh rón rén vào nhà bếp lấy một cây dao.
Tay phải cầm dao bếp, tay trái liền vặn hỏng tay nắm cửa nhà tắm.
Khương Hoa Hoa lúc này đang trùm khăn tắm chuẩn bị đứng dậy, Quách Hướng Dương liền vung dao tới.
Nhát đầu tiên chỉ chém trúng vào xương bả vai trái Khương Hoa Hoa.
Máu bắn tung tóe lên mặt cô.
Cô vật lộn trong nước vài phút.
Quách Hướng Dương mất lý trí nói: "Cô dám ngoại tình, tôi chém chết cô!"
Khương Hoa Hoa kinh hãi hét lên: "Cứu mạng ~~~~ Cứu............."
Chữ cứu chưa kịp nói xong, dao thứ hai Quách Hướng Dương đã đâm thẳng vào tim cô.
Trên tóc, tay, tất cả đều là máu, Khương Hoa Hoa trợn tròn mắt.
Máu hòa với nước trong bồn tắm, tràn ra khắp sàn.
Trong màu đỏ máu, Quách Hướng Dương ném dao bếp dưới chân thi thể cô.
Anh ta lấy cây lau nhà, xóa hết vết chân đã nhòe đi vì máu.
Sau khi Quách Hướng Dương giết Khương Hoa Hoa, Tần Minh liền cho anh một khoản tiền, bảo anh mau trốn đi, đừng bao giờ quay lại.
Tần Minh hoảng hốt gọi báo án, hai ngày sau anh cảm thấy lương tâm cắn rứt nên đi tự thú.
Vợ đã chết, anh còn sống làm gì, chi bằng tự mình nhận hết mọi thứ.
Điều Tần Minh không ngờ đến làm, Quách Hướng Dương lại trở về đầu thú.
- ------------------
Ad nói: lúc đầu ôm bộ này tưởng ko khó, ai dè khó ko tưởng.

Tác giả thích viết một dòng như vậy, nhưng ý nghĩa lại rất khó tả, mong rằng văn phong của mình ko đến mức quá kém để đọc hiểu T_T.

Lại tự chuốt khó vào mình rồi, nhưng lỡ ôm thì ôm cho trót.

Có vài chỗ mình vẫn chém như cũ, vì ko rõ nghĩa gốc, phải tra đi tra lại rất nhiều để mọi người có thể hiểu rõ mà vẫn ko làm mất nét của truyện.
Lịch up truyện vẫn như cũ, sẽ gần cuối tuần hoặc cuối tuần.

Vì bộ này theo Case, nên edit xong 1 case mình sẽ post lun đỡ mất thời gian.
Chúc mọi người vui vẻ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi