ĐI XA ĐỂ TRỞ VỀ

Phần 6: Chương 12+13

_______

12.

Quán ăn ven đường ồn ào náo nhiệt, vô cùng huyên náo.

Ba người chúng tôi chọn ngồi ở một cái bàn nhỏ bên trong cùng.

Lúc bắt đầu thì mọi người đều im lặng, sau vài ly rượu thì bầu không khí mới sôi nổi lên.

Lương Viễn nhìn thấy Thúc Nghênh mỗi lần đều thành thật một hơi uống cạn ly, trong ánh mắt lại thêm vài phần tán thưởng, chú ấy nhìn về phía tôi: “Thúc Nghênh rất hợp với cháu.”

Động tác gặm xiên que của tôi ngừng lại: “Ba mẹ tôi cũng đã nói như vậy.”

Hơn nữa chính tôi cũng thừa nhận sự thật này.

Tôi yêu thích mạo hiểm, anh ta thuộc tuýp người điềm tĩnh, có thể bù đắp cho nhau, nhưng khó mà thu hút nhau.

Thích hợp không phải là tình yêu, ngược lại cũng vậy, có rất nhiều người cho rằng, thích hợp quan trọng hơn việc yêu nhau.

Chẳng hạn như, Lương Viễn và ba mẹ tôi.

Lương Viễn lại uống một ly rượu, ánh sáng sáng đến kinh người, dường như trạng thái tinh thần cả người đã trẻ lên rất nhiều: “Cách nghĩ của chú rất ích kỷ, chú mong rằng cháu sẽ luôn là một cô bé được yêu chiều, cho dù là ở trong mối quan hệ nào.”

Tôi hơi sửng sốt: “Lương Viễn, chú uống say rồi sao?”

Lương Viễn nhìn về phía Thúc Nghênh, nâng cao ly rượu: “Cậu hiểu ý tôi không?”

Thúc Nghênh mỉm cười, cụng ly với chú ấy: “Cháu thích cô ấy, cháu bằng lòng sẽ mãi mãi chiều theo cô ấy, coi cô ấy là trung tâm.”

Lương Viễn rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau đó vẫn luôn một mình uống rượu giải sầu, một ly rồi lại một ly, giống như muốn cố chuốc say mình vậy.

Tôi không muốn vượt quá giới hạn nói những lời trong lòng gì đó với chú ấy, sợ tăng thêm hiểu lầm, tôi dứt khoát ngoảnh mặt làm ngơ.

Còn Thúc Nghênh, im lặng ngồi ở một bên uống rượu với chú ấy.

Uống rượu xong cũng đã hơn một giờ sáng rồi, không biết Lương Viễn đã sắp xếp tài xế cho mình từ khi nào.

Lúc ra cửa, xe đã đợi trước cửa.

Chú ấy vịn lấy cửa xe, lắc lư tiến lại gần tôi, giọng nói trầm thấp: “Cháu cũng phải ích kỷ một chút, để cậu ta yêu cháu thêm chút nữa.”

“Chú có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thể nói.” Chú ấy chớp chớp mắt, lông mi nháy nháy, đột nhiên lại xuất hiện cảm giác tan vỡ: “Chú là trưởng bối.”

Cả một đêm tôi không hề ngủ được, lăn qua lộn lại, trong suy nghĩ đều là Lương Viễn.

Chú ấy vừa chỉ dạy Thúc Nghênh nên ở chung với tôi thế nào, vừa khuyên bảo tôi phải ích kỷ một chút, để cho Thúc Nghênh yêu tôi thêm chút nữa.

Rõ ràng bản thân đã sắp kết hôn rồi, còn lãng phí tinh lực vào chuyện của tôi, rốt cuộc chú ấy đang suy nghĩ cái gì chứ?

Cứ nhớ lại những chuyện đã qua, mãi đến lúc mười giờ sáng, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa sổ chiếu vào, có những hạt bụi đang nhảy múa trong ánh sáng.

Thúc Nghênh đến gõ cửa, nói là đưa đồ ăn sáng cho tôi.

“Ý của Lương Viễn, anh thật sự hiểu sao?” Tôi vừa ăn cháo thịt nạt trứng bắc thảo, vừa giả vờ không thèm để ý thuận miệng hỏi.

Vốn dĩ Thúc Nghênh đang xem những bức ảnh tôi chụp hôm qua, nghe thấy lời này thì liền dừng lại: “Biết chứ, sẽ luôn ưu tiên suy nghĩ cho cảm xúc của cô.”

“Có phải anh bị ngu không, chú ấy đang dạy anh làm simp* đó.” Tôi có hơi nóng nảy, rốt cuộc Lương Viễn đã tẩy não anh ta thế nào vậy?

Chú thích: *Simp: được sử dụng chỉ một người đang mù quáng theo đuổi ai đó bất chấp người đó đối xử tệ với họ, phớt lờ tình cảm của họ.

Thúc Nghênh chớp chớp mắt, nặn ra nụ cười: “Tôi biết.”

Cuộc trò chuyện này không thể nói tiếp nữa rồi.

Hành trình sau đó, tôi kiên trì đi một mình, để Thúc Nghênh trở về trước, còn dặn anh ta nếu như ba tôi có hỏi tới, phiền anh ta cho tôi một đánh giá tốt 5 sao.

“Chuyện chú quan tâm nhất chính là, rốt cuộc chúng ta có yêu nhau hay không?” Thúc Nghênh lập tức nắm lấy cơ hội, ánh mắt đầy mong đợi nhìn tôi.

“Đương nhiên…” Tôi đeo túi xoay người rời đi, “Không có.”

Bỗng nhiên, Thúc Nghênh đuổi theo, kéo cổ tay tôi lại, ôm chặt tôi vào lòng.

Anh ta vùi đầu ở sau gáy tôi, tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của anh ta.

Chỉ nghe thấy hô hấp của anh ta có hơi dồn dập.

Qua một lát sau, anh ta nói: “Sam Sam, về nhà sớm chút nhé.”

Tôi vỗ vỗ sau lưng anh ta: “Được.”

13.

Có thể trong tiềm thức tôi muốn đợi Lương Viễn kết hôn xong, rồi mới trở về đối mặt, cho nên mới luôn viện đủ mọi lý do, kéo dài ngày trở về.

Nhưng không nghĩ tới, thế mà chẳng có ai đến thúc giục tôi.

Người bạn cũng hợp tác: “Không sao, cậu đi chơi nghỉ có lương, cùng lắm thì tôi húp cháo trắng hơn hai năm thôi.”

Ba mẹ tôi: “Con không về nhà, chúng ta thoải mái hơn nhiều, dù sao con tiêu tiền của con, thích chơi bao lâu thì chơi bấy lâu, đừng quên mang quà về cho chúng ta là được.”

Thúc Nghênh: “Những bức ảnh cô chụp trong chuyến hành trình quá đẹp, con người cô, trời sinh là phải đi trên con đường này.”



Lúc mới bắt đầu, tôi không hề cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng dần dần, tôi phát hiện, mỗi lần trò chuyện đều là tôi đang lấy cớ không trở về, bọn họ thì đang tìm cớ không để tôi trở về.

Đã xảy ra chuyện gì sao?

Tôi đã hỏi rất nhiều người, đều không có kết quả, cuối cùng tôi tìm đến Thúc Nghênh – người có hệ thống phòng thủ yếu ớt nhất để dò hỏi: “Gần đây đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”

Thúc Nghênh: “Có.”

Tim tôi thắt lại, quả nhiên.

“Mèo nhà tôi động d*c rồi.” Thúc Nghênh gửi đến một bức ảnh chú mèo trắng nằm bò làm nũng trên khuỷu tay anh ta.

Tôi kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: “Ngoại trừ việc này thì sao?”

“Còn có…” Anh ta cố tình úp úp mở mở.

“Hửm?”

Một phút sau, anh ta gửi đến một bức ảnh chữ bút lông, bên trên viết bằng thể chữ Sấu Kim: “Anh nhớ em.”

Được rồi, chẳng moi ra được cái gì từ miệng người này cả, anh ta đã biết tấn công ma thuật rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn lựa chọn trở về, tìm hiểu đầu đuôi sự việc.

Máy bay vừa hạ cánh, tôi đi thẳng về nhà, nhưng trong nhà không một bóng người.

Từ lớp bụi dày đặc trên đồ dùng trong nhà, và đồ ăn thừa đã để trong tủ lạnh, có thể đoán được hoặc là đã rất nhiều này họ đều không về nhà, hoặc là mấy ngày nay họ vô cùng bận rộn với chuyện quan trọng gì đó.

Tôi gọi điện thoại cho ba mẹ hỏi bọ họ đang ở đâu, bọn họ ấp a ấp úng không chịu nói.

Nỗi bất an trong lòng chợt lớn lên, các cảnh tượng trong đầu đổi tới đổi lui, tôi mở hệ thống định vị của xe trong nhà, cuối cùng phát hiện bọn họ ở nhà Lương Viễn.

Hóa ra là bởi vì đang ở nhà Lương Viễn nên mới ấp a ấp úng như vậy, tầm nhìn của ba tôi quá hạn hẹp rồi, tôi đã chấp nhận chuyện rung động nhưng không có kết quả là điều vô cùng bình thường trong chuyện tình cảm rồi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đến phòng bếp nấu cho mình một bát mì gói, ăn xong tôi lại vùi mình vào chăn ngủ mất.

Một giấc này tôi ngủ vô cùng sâu, lúc tỉnh lại thì đã sắp chiều rồi, ba mẹ đang ngồi nghiêm chỉnh ở phòng khách, lúc nhìn thấy tôi, vẻ mặt thay đổi rồi lại thay đổi, cuối cùng vẫn đỏ vành mắt.

Mẹ tôi kéo tay tôi: “Lần này chơi có vui không?”

Mẹ hiền con thảo không quá ba giây, ba tôi đã đánh vỡ bầu không khí: “Cũng đã trở về rồi, không thể cứ để Thúc Nghênh đợi mãi.”

“Ba còn uất ức thay con trai nhà người ta, sao ba không nói đau lòng cho con gái nhà mình cơ chứ.” Vẻ mặt tôi đau khổ oán giận.

Không ngờ tới giọng điệu của ba tôi lập tức trở nên vô cùng bi thương, ông ấy nhìn tôi sâu sa: “Đây cũng là di nguyện của Lương Viễn.”

“Liên quan gì đến Lương Viễn…” Tôi đột nhiên ngừng lại, trừng to đôi mắt, nhưng lại phát hiện mẹ tôi đã che mặt khóc, ba tôi quay người đi, “Di nguyện?”

Sao lại là di nguyện?

Lương Viễn kiểm tra ra ung thư gan thời kì cuối, chính là vào mấy ngày tôi đi du lịch. Vốn dĩ không muốn làm phẫu thuật, chuẩn bị vui vẻ sống vài tháng, nhưng không biết như thế nào, một lần đi công tác, trở về liền nghĩ thông suốt, phải làm phẫu thuật một phen, năm ngày trước đã qua đời trên bàn mổ.

Với vài câu nói, ba tôi đã giải thích xong, sau đó thì nhốt mình vào trong phòng.

Ông ấy nói Lương Viễn đã để ngày này đến muộn quá lâu rồi, ông ấy không muốn diễn kịch lừa gạt tôi nữa, đau dài không bằng đau ngắn, để tôi tự mình chịu đựng.

Mẹ tôi vỗ vỗ tay tôi: “Tang lễ của Lương Viễn là ba con làm, hai người đàn ông bọn họ, không yên tâm nhất chính là con.”

Cả người tôi đều đang phát run, không thể nào suy nghĩ, không thể nào phát ra tiếng, chỉ là ngây ngốc nhìn miệng mẹ tôi đóng mở, đất trời tựa như đang chuyển động.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên trong phòng lại có nhiều thêm một người, anh ta nhìn tôi, trong mắt tràn đầy đau khổ: “Xin lỗi, Sam Sam.”

Tôi chợt nhớ lại lần trước lúc chia tay, anh ta cũng dùng giọng điệu này bảo tôi về nhà sớm một chút.

Trong thoáng chốc hồi thần lại, tôi xông đến, xách cổ áo anh ta, quát: “Anh đã sớm biết rồi, có đúng không?”

Anh ta không có trốn tránh, cúi đầu đối diện với ánh mắt tôi: “Đúng.”

“Từ bao giờ?” Tôi chớp chớp mắt, mong rằng sương mù mờ mịt trong tầm mắt có thể tan biến đi một chút.

“Là ngày em đồng ý lời mời kết bạn của anh.”

Anh ta vừa nói xong, tôi liền chỉ vào cửa lớn, kêu anh ta cút đi.

Rõ ràng anh ta biết tình cảm của tôi với Lương Viễn, tại sao lại muốn giấu tôi lâu đến như vậy, tại sao lại muốn trơ mắt nhìn tôi và Lương Viễn âm dương cách biệt?

Tôi nghĩ rằng, anh ta là một người bạn có thể tin tưởng được.

Yết hầu anh ta lăn lộn, dịu dàng ôm lấy lưng tôi, ôm tôi vào trong lòng một chốc, rồi nhanh chóng buông ra, lùi về sau một bước: “Sam Sam, anh đã đồng ý với chú Lương, em cần anh thì anh sẽ có mặt, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu.”

Đây cũng là lý do mà Lương Viễn luôn muốn tác hợp cho tôi và anh ta ở bên nhau nhỉ, trong mối quan hệ này, quả thật chú ấy là một nhân vật chủ động và kiên định.

Mẹ tôi tỏ vẻ không đành lòng, tựa như muốn thanh minh thay Thúc Nghênh.

Tôi hoảng sợ nhìn bà ấy, liên tục lắc đầu, bà ấy tiến lên một bước, tôi lùi về sau một bước, tôi sợ bà ấy nói ra tên của người kia, nói ra sự thật lạnh lùng tàn nhẫn kia.

Lúc này tôi không muốn đi phân tích ai đúng ai sai nữa.

Lúc này tôi không muốn đi lĩnh hội chân lý nhân sinh nữa.

Đứng trước nỗi đau quá lớn này, bất cứ sự tồn tại nào khác cũng đều là dư thừa, bất cứ lời an ủi nào cũng đều vô nghĩa.

Bỗng nhiên tôi rất muốn rất muốn đi ngủ, không rõ là buồn ngủ, hay là mệt, dù sao cũng là muốn nằm trên giường, nhắm mắt lại, không muốn cử động.

- Còn nữa -

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi