ĐỊA CẦU ONLINE

Trong kho hàng tối tăm chật hẹp, Phó Văn Đoạt dựa vào vách tường, cúi đầu nhìn người thanh niên trước mặt mình. Hai mắt Phó Văn Đoạt hơi mở, một bàn tay lạnh lẽo đang sờ lên má phải hắn. Một cơn gió nhẹ thổi qua khe hở giữa hai cánh cửa, khẽ khàng lay động tóc mái trên trán Đường Mạch.

Đường Mạch chưa bao giờ nhìn thấy loại dáng vẻ này trên mặt Phó Văn Đoạt, kinh ngạc có khiếp sợ có, dường như còn trộn lẫn một tia cảm xúc đặc biệt không thể diễn tả thành lời. Ánh mắt Phó Văn Đoạt phức tạp nhìn chăm chú Đường Mạch, ánh mắt này khiến bàn tay đang vuốt lên mặt đối phương của Đường Mạch có chút cứng đờ. Nhưng ngay sau đó hắn liền bình tĩnh lại.

Đường Mạch giải thích nói: “Dị năng của người chơi nữ kia không phải chỉ đơn giản là tiếp xúc thân thể. Nếu nơi chạm vào càng thân mật, liền càng dễ dàng đạt được dị năng của đối phương. Cho nên khi đánh nhau với, cô ta vẫn luôn sờ mặt và cổ tôi, hai nơi này so với tay càng thân mật hơn rất nhiều.”

Đúng vậy, sờ mặt là do dị năng yêu cầu, hắn chỉ đang hợp tình hợp lý mà làm thôi!

Phó Văn Đoạt: “Cô ta sờ mặt và cổ của cậu?” Thời điểm khi đánh nhau lúc trước Phó Văn Đoạt vẫn luôn đối chiến với tên Khách lén qua sông còn lại, cũng không quá chú ý tới tình huống của Đường Mạch ở bên này.

Đường Mạch không nghĩ quá nhiều: “Đúng vậy.”

Phó Văn Đoạt híp híp mắt.

“Bộ vị chạm vào càng thân mật, thời gian đạt được dị năng sẽ càng ngắn hơn?”

Đường Mạch: “Đúng vậy.”

Phó Văn Đoạt cũng không nói nữa, nhưng ngay sau đó đối phương lại dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Đường Mạch: Thực sự có loại dị năng này à?

Đường Mạch: “……”

“Thật sự là như vậy!”

Đường Mạch thiếu chút nữa đã định đem Sổ dị năng ra cho Phó Văn Đoạt xem, nhưng lý trí khiến hắn nhanh chóng nhịn xuống ý niệm này.

Phó Văn Đoạt khẽ cười một tiếng, cũng không nói nữa.

Hai người lẳng lặng đứng trong kho hàng, bàn tay và khuôn mặt dán chặt vào nhau.

Không giống như Phó Văn Đoạt, tay Đường Mạch thực sự rất lạnh, đại khái là do lúc trước trời mưa, ở bên ngoài dính một ít nước, lòng bàn tay liền mang theo chút hơi lạnh. Quyết định chạm vào mặt Phó Văn Đoạt, đòi hỏi Đường Mạch cần phải có một chút dũng khí. Nhưng sau khi đã chính thức chạm vào rồi, hắn dường như cảm thấy cũng không có gì ghê gớm lắm.

Đều là mặt, sờ mặt Phó Văn Đoạt hay sờ mặt chính mình cũng không có gì khác biệt cả.

Tay trái Đường Mạch dính sát trên mặt Phó Văn Đoạt, hắn âm thầm nghĩ vậy.

Vẫn duy trì tư thế này, sau khi sờ soạng ước chừng được khoảng năm phút đồng hồ, Đường Mạch chậm rãi nhíu mày. Hắn suy tư nói: “Dường như vẫn chưa đủ nhanh.” Nói xong, hắn giơ lên một tay khác, chạm vào bên má còn lại của Phó Văn Đoạt. Hắn vừa mới đưa tay lên, chính mình liền ngây ngẩn cả người, phát hiện có chỗ nào đó không được thích hợp cho lắm. Từ từ, tư thế này……

Đường Mạch nhìn một lát, hai tay theo bản năng dùng chút sức, ép vào hai bên má của Phó Văn Đoạt.

Miệng Phó Văn Đoạt theo đó mà hơi chu ra.

Đường Mạch trực tiếp nở cụ cười.

Phó Văn Đoạt: “……”

Đường Mạch lúc này mới phát hiện chính mình vừa rồi đùa hơi quá chớn, nhanh chóng buông tay xuống. Thực sự cũng không thể trách hắn được, ngay sau khi dùng hai tay chạm vào má Phó Văn Đoạt, hắn căn bản cầm lòng không đậu mà muốn làm ra bộ dáng kia. Tư thế này thật sự thích hợp quá đi mà, Phó Văn Đoạt cố tình còn cúi đầu yên lặng nhìn hắn, làm ra bộ dáng “Tôi đang rất muốn bị bóp mặt nè”.

Cười xong rồi, Đường Mạch bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”

“Không có gì.”

Đường Mạch ho khan một tiếng, còn chưa kịp tiếp lời, liền đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

Đường Mạch ngẩng đầu: “23. Làm sao vậy?”

Phó Văn Đoạt gật gật đầu: “Thì ra là thế, so với tôi nhỏ hơn ba tuổi.”

Đường Mạch không rõ đối phương tại sao lại đột nhiên nói ra lời này, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, hắn bỗng nhiên hiểu ra:…… Đây là đang nói hắn ấu trĩ đấy à?! Đường Mạch ngẩng đầu, trong ánh mắt Phó Văn Đoạt lại chứa đầy ý cười, bình tĩnh nhìn lại hắn. Độ ăn ý cực kì đồng nhất khiến mỗi lần trong trò chơi Đường Mạch đều có thể phối hợp hoàn mỹ cùng với Phó Văn Đoạt, và độ ăn ý đó vào giờ phút này cũng nói cho hắn biết, người đàn ông này chính là đang nói hắn ấu trĩ.

Đường Mạch vốn định phản bác, nhưng cẩn thận suy ngẫm lại: Hắn hình như vừa rồi cũng thực sự không cẩn thận mà ấu trĩ một chút.

Trải qua một tràng như vậy, bầu không khí cứng ngắc giữa hai người hòa hoãn hơn rất nhiều.

Hai tay Đường Mạch đặt trên mặt Phó Văn Đoạt, chờ đợi hiệu quả của dị năng xuất hiện. Nhưng thời gian chậm rãi trôi qua, lại đợi thêm năm phút đồng hồ, hắn rốt cuộc vẫn không thể tra xét được dị năng của Phó Văn Đoạt.

Xem ra dị năng của Phó Văn Đoạt còn mạnh hơn hắn tưởng tượng rất nhiều lần.

Đường Mạch: “Có lẽ còn phải sờ lâu hơn một chút nữa. Người chơi nữ kia đại khái sờ soạng cũng phải 10 phút mới có thể đạt được dị năng của tôi. Nhưng suy cho cùng, dị năng của cô ta là nguyên bản, của tôi lại chỉ là bản phục chế, hiệu quả và điều kiện chắc hẳn sẽ hà khắc hơn, cho nên thời gian cũng càng có chút lâu hơn. Hơn nữa dị năng của anh hẳn là rất mạnh. Dị năng càng mạnh, càng khó xem xét.”

“Có thể chạm vào nhiều nơi hơn không.”

Đường Mạch nhất thời không kịp phản ứng lại, hắn theo những lời mình đang nói tiếp tục đáp: “Đương nhiên, dị năng của anh mạnh là chuyện tốt……” Dừng một chút, hắn kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt trợn to: “Chạm vào nhiều chỗ?!”

Sắc mặt Phó Văn Đoạt bình tĩnh, khóe miệng lại nhẹ nhàng khẽ nhếch lên: “Bộ vị chạm vào càng thân mật, thời gian đạt được dị năng sẽ càng ngắn lại.” Dừng một chút, sau đó đối phương tiếp lời: “Chạm vào mặt sẽ thân mật hơn chạm vào tay, cho nên thời gian sẽ ngắn lại. Vậy…… Nếu chạm vào bộ vị còn thân mật hơn cả mặt thì sao?”

Đường Mạch: “……”

“Tôi không ngại cậu sờ nhiều chỗ đâu.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt bổ sung nói: “Vì để cậu có thể phục chế được dị năng của tôi.”

Đường Mạch: “…… Được.”

Thời điểm Phó Văn Đoạt nói ra những lời này, tầm mắt đối phương khóa chặt trên người Đường Mạch. Hắn rất có hứng thú mà nhìn sắc mặt không ngừng biến hóa của Đường Mạch, nghẹn nửa ngày mới phun ra một chữ “Được”. Phản ứng trên mặt Đường Mạch khiến hắn cảm thấy rất thú vị, lại có chút đáng yêu. Nhưng mà ngay sau đó, nụ cười của Phó Văn Đoạt trực tiếp cương trên khóe môi, rốt cuộc cười không nổi nữa rồi.

Bởi vì có một bàn tay lạnh băng đang theo cằm hắn chậm rãi mà trượt xuống.

Một tay Đường Mạch vẫn còn đặt trên mặt Phó Văn Đoạt, tay còn lại kia đang do dự mà di chuyển xuống phía dưới, tiếp theo nó lại không chần chừ nữa, quyết đoán mà vuốt ve cần cổ của Phó Văn Đoạt. Sự lạnh lẽo nơi bàn tay kia khiến thân thể Phó Văn Đoạt hơi hơi chấn động, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, hắn theo phản xạ muốn mở miệng ngăn cản đối phương tiếp tục vuốt ve, nhưng bàn tay Đường Mạch đã trượt xuống rồi.

Đường Mạch mặt không cảm xúc mà sờ lên ngực Phó Văn Đoạt.

Cho dù cách một tầng áo khoác cùng một kiện áo sơmi, khối cơ bắp rắn chắc kia cũng vẫn khiến Đường Mạch rõ ràng mà cảm nhận được mị lực của hormone nam tính thuần túy. Đường Mạch hạ quyết tâm, đưa tay tiếp tục sờ xuống dưới, nhưng khi sờ đến bụng hắn bỗng chốc dừng lại, sau đó kỳ quái ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt hô hấp có chút khó khăn.

Đường Mạch: “Anh vậy mà lại có tới tám múi cơ bụng cơ à?”

Phó Văn Đoạt hỏi lại: “Tôi tại sao lại không thể có tám múi cơ bụng?”

Đường Mạch a.k.a người chỉ có một múi không có gì để nói: “……”

Sờ sờ ngực, sờ sờ cơ bắp, đây thật sự đã là cực hạn Đường Mạch có thể làm được. Hắn cũng không muốn làm quá thân mật, bởi vì hắn là gay mà, loại sự tình sợ soạng cơ thể người đàn ông khác như thế này hắn căn bản không muốn làm, bất đắc dĩ làm cũng chỉ muốn làm một chút, bảo trì khoảng cách nhất định. Nhưng mà dị năng này lại không cho phép hắn bảo trì cái khoảng cách thích hợp kia.

Dị năng: Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào!

Người sở hữu: Lâm Nhã Xu ( Khách lén qua sông)

……

Hạn chế: Cần phải chạm vào đối phương trong một thời gian dài, yêu cầu làn da trực tiếp tiếp xúc……

Sắc mặt Đường Mạch bình tĩnh nhìn về phía trước,  nhìn chằm chằm vào cổ áo Phó Văn Đoạt. Hắn không nói gì, Phó Văn Đoạt bị hắn sờ cũng không hề nói gì. Ai cũng không biết qua đi bao lâu, Đường Mạch bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Có thể cho tay vào trong không?”

Phó Văn Đoạt: “……”

…… Mình nghe lầm rồi đi?

Đường Mạch: “Da thịt cần phải tiếp xúc trực tiếp thì mới được.”

“……”

Sau một lúc lâu, Phó Văn Đoạt: “Được.”

Phó Văn Đoạt nâng hai tay bởi bỏ áo khoác. Sau khi cởi áo, hắn nghĩ nghĩ, lại đặt tay lên cúc áo sơ mi. Động tác của đối phương rõ ràng là rất nhanh, nhưng ở trong mắt Đường Mạch lại tựa như bị ấn nút tua chậm. Lạch cạch, một chiếc cúc áo đã bị chủ nhân của nó cởi bỏ, âm thanh này đặt ở trong kho hàng yên tĩnh có chút vang dội.

Phó Văn Đoạt mở rộng áo trên, Đường Mạch liền đem tay chạm vào ngực đối phương.

Ngay một khắc khi bàn tay trực tiếp tiếp xúc với làn da, Phó Văn Đoạt nhấp nhấp môi, ánh mắt thâm trầm nhìn Đường Mạch.

Trên mặt Đường Mạch không lộ ra bất kì biểu tình nào, tựa như hoàn toàn chỉ là vì để đạt được dị năng của Phó Văn Đoạt nên mới có thể làm ra hành động như vậy. Nhưng Phó Văn Đoạt cũng không biết, trong lòng Đường Mạch giờ phút này đang nghĩ đến một cái tên: Victor.

Đường Mạch tuy rằng là gay, nhưng vẫn luôn bảo trì khoảng cách thích hợp với người đồng giới. Có lẽ bởi vì do mê đọc sách, trời sinh thích yên tĩnh, trước khi Đường Mạch vào đại học cũng không hề nghĩ tới chuyện yêu đương, sau khi vào rồi lại rất nhanh bị bạn cùng phòng rủ rê chơi bài Brit, kế đó liền quen biết Victor. Sau khi thích một người hắn liền sẽ không thay lòng đổi dạ, chỉ hết sức chuyên chú mà thích người đó.

Nhưng mà……

Đường Mạch yên lặng ngẩng đầu, ngước nhìn người đàn ông đang đứng trước mắt mình đây. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, ngay sau đó, Đường Mạch liền dời tầm mắt sang chỗ khác, không dám nhìn lại nữa.

Tim hắn hiện tại đang đập rất nhanh…

Rõ ràng trước nay chỉ sinh ra loại ái mộ cùng yêu thích với Victor, cũng chỉ bởi vì đối phương mà tim mới có thể đập nhanh, nhưng ngay lúc này, sau khi Phó Văn Đoạt ở trước mặt hắn cởi bỏ quần áo lộ ra khối cơ bắp rắn chắc kia, Đường Mạch lại cảm thấy chính mình như đang có chút thay lòng đổi dạ rồi.

Mới đầu, ánh mắt hắn đang nhìn chăm chú vào ngón tay thon dài của Phó Văn Đoạt, sau đó đối phương cởi bỏ quần áo, hắn nhịn không được mà nhìn về phía thân thể rắn chắc kia. Có lẽ bởi vì da thịt tiếp xúc quá mức thân mật, hắn mới có thể sinh ra loại phản ứng kỳ quái này. Đường Mạch ép buộc chính mình không được nghĩ đến chuyện này nữa, hắn nghiêm túc sờ soạng cơ bụng Phó Văn Đoạt, nhưng sờ đến gần một phút đồng hồ cũng không có bất kì phản ứng gì.

Đường Mạch đang suy tư chính mình rốt cuộc có phải là một kẻ không chung thủy hay không, chỉ tùy tiện sờ soạng cơ bụng của người đàn ông khác liền sẽ sinh ra cảm giác, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra manh mối, bỗng nhiên, có một thứ gì đó ngạnh ngạnh chạm vào đùi hắn. Đường Mạch đầu tiên là sửng sốt, hắn nghĩ không ra đó là thứ gì, trong đầu hắn nháy mắt hiện lên “Đây là loại cơ bắp gì vậy”, tiếp theo liền thuận tay sờ soạng một phen.

Phó Văn Đoạt: “Khụ……”

Đường Mạch tức thời phản ứng lại: “……”

Đường Mạch lập tức ngẩng đầu, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn hắn, tựa như thứ ở phía dưới kia không liên quan gì tới mình cả.

Hai người đối diện trong chốc lát, sau đó đồng thời: “……”

Qua hồi lâu, Đường Mạch nhịn không được hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, Phó thiếu tá…… Anh không phải là thẳng nam à?” Lời này vừa hỏi ra, Đường Mạch liền đã tự tìm được đáp án cho chính mình. Không đúng, ai nói thẳng nam bị người đàn ông khác sờ soạng thì “chỗ kia” liền không thể “cứng” chứ. Đây đơn thuần chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Nhưng không cho Đường Mạch một cơ hội để xin lỗi, Phó Văn Đoạt đã nhàn nhạt nói: “Tôi có từng nói qua tôi không thích đàn ông à?”

Đường Mạch ngây người: “……???”

WTF?! Anh con mẹ nó lại đi thích đàn ông?!!!

Phó Văn Đoạt nhìn bộ dáng khiếp sợ trên mặt Đường Mạch, tuy rằng rất muốn lại nói hai câu, nhưng “tiểu Phó” ở phía dưới kia thật sự không cho chừa lại cho hắn chút mặt mũi nào, làm hắn cũng có chút xấu hổ. Hai người liền vẫn duy trì tư thế: Đường Mạch một tay sờ mặt, một tay sờ bụng, “tiểu Phó” thì cứ dựng thẳng lên như vậy. Đứng nửa phút, Đường Mạch thật sự cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy, nhưng ngay khi đang muốn thu tay về, hai người bọn họ liền nghe thấy một tiếng hoảng sợ vang lên từ phía bên ngoài ——

“Hai anh đang làm gì vậy?!!!”

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cả kinh, cùng nhau quay đầu nhìn lại. Ngay một khắc khi nhìn thấy Phó Văn Thanh, trong lòng Đường Mạch đột nhiên trào ra một câu: Bị bắt gian trên giường. Nhưng hắn ngay sau đó liền xóa đi cái ý niệm cổ quái này, bình tĩnh mở miệng giải thích: “Không phải, Tiểu Thanh, em suy nghĩ nhiều rồi. Anh đang cố gắng phục chế dị năng của anh họ em thôi.”

Phó Văn Thanh trừng thẳng hai mắt, tầm nhìn đầu tiên là lia đến phần ngực đang rộng mở của anh họ nhà mình, thấy được một tay Đường Mạch đang đặt trên bụng Phó Văn Đoạt.

……Anh đang lừa trẻ con đấy à!

Phó Văn Thanh vừa rồi chế tạo nước khoáng xong liền trở lại trạm xăng dầu, nhưng kế đó cậu nhóc lại phát hiện không thấy Phó Văn Đoạt và Đường Mạch đâu cả. Phó Văn Thanh kiên nhẫn chờ trong chốc lát, nhưng lại vẫn không thấy người đâu. Cậu nhóc lo lắng đi tìm kiếm, rốt cuộc liền tìm được kho hàng này. Cửa ra vào đóng không kín, để lại một khe hở nhỏ, Phó Văn Thanh không nghĩ nhiều trực tiếp ghé mắt nhìn vào. Sau đó, cậu nhóc liền thấy được một màn mà cả đời này cũng không thể quên được ——

Đường Mạch ấn anh họ lên tường, tiếp đó lột quần áo anh họ ra, rồi tay chân sờ soạng khắp nơi!!!

Đáng sợ nhất chính là……

Tròng mắt Phó Văn Thanh vừa chuyển, nhìn chằm chằm về phía đũng quần Phó Văn Đoạt.

Chỗ đấy của anh họ hắn “đứng lên” cả rồi kia!!!

Trong đầu Phó Văn Thanh bỗng chốc hiện lên một loạt các loại ý niệm “Anh họ nhà mình vậy mà lại là đồng tính luyến ái”, “Quan hệ giữa anh Đường Mạch và anh họ hóa ra lại là cái dạng này sao”, “Khó trách hai ngườibọn họ cùng nhau tới Nam Kinh tìm mình, hóa ra lại là chị dâu à”, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ hóa thành một câu: “Xin lỗi, em quấy rầy hai anh rồi.”

Đường Mạch: “……” Em căn bản không quấy rầy gì cả!!!

Đường Mạch nhanh chóng buông tay định đi lên giải thích, Phó Văn Đoạt lại một phen đè lại tay hắn, để hắn tiếp tục sờ bụng mình. Đồng thời Phó Văn Đoạt cũng cúi đầu nhìn Phó Văn Thanh, lạnh lùng nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Đường Mạch giải thích hoàn toàn không bằng bốn chữ của Phó Văn Đoạt, những lời này vừa nói ra, Phó Văn Thanh sợ hãi ngẩng đầu, không dám nói nữa.

Kế tiếp Đường Mạch đang chuẩn bị mở miệng cẩn thận giải thích mọi chuyện cho nhóc con này, nhưng hắn vừa mới hé miệng liền đã đột nhiên dừng lại. Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh cũng xoay đầu, kinh ngạc nhìn về phía lòng bàn tay Đường Mạch. Chỉ thấy một tia bạch quang ấm áp xuất hiện trong kẽ hở ngón tay, nhẹ nhàng mà phát sáng. Ánh sáng này cũng không quá chói mắt, nhưng lại chiếu sáng cả kho hàng, như khẳng định sự tồn tại của chính nó.

Thời điểm lúc trước khi xem xét dị năng của Phó Văn Thanh, hoàn toàn không hề xuất hiện bạch quang.

Đường Mạch vui vẻ không thôi, buông bàn tay đang đặt trên bụng Phó Văn Đoạt ra, nhanh chóng chụp lấy nó.

Một âm thanh rầm rì nho nhỏ qua đi, Đường Mạch nâng tay lên, một ánh sáng tối đen như mực bay ra từ lòng bàn tay hắn. Đường Mạch bắt lấy, gấp không chờ nổi muốn xem xét nội dung bên trong quang cầu màu đen này. Vẻ mặt hắn rất nhanh liền cứng đờ lại, qua đi vài giây, ánh mắt Đường Mạch phức tạp nhìn về phía Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh.

“Chuyện này…… Tôi cũng không biết nên nói như thế nào. Phó thiếu tá, anh có thể tự mình nhìn xem…… Có chút phức tạp.”

Dị năng: Tái tổ hợp gen

Người sở hữu: Phó Văn Đoạt ( Khách lén qua sông)

Loại hình: Gien hình

Công năng: Không biết

Cấp bậc: Cấp 7

Hạn chế: Không biết

Ghi chú: Người chơi trước ngươi đạt được dị năng này…… Không biết !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi