Mộ Hồi Tuyết.
Lần trước, Hắc tháp vì một người chơi mà tiến hành thông báo toàn cầu, vì cô ta mà ca hát. Nhưng ngay khi nó sắp sửa tuyên bố tên họ của người chơi này, lại bỗng nhiên xuất hiện lỗi đổi mới, Hắc tháp phiên bản 4.0 cứ thế im bặt, để lại một bí ẩn trong lòng mọi người.
Người chơi kia tên là Mộ Hồi.
Lúc ấy ba người Đường Mạch đều cho rằng cái tên “Mộ Hồi” này rất có thể là chưa nói xong. Thông báo của Hắc tháp đột nhiên dừng lại, có thể nó đã công bố xong tên họ của người chơi, mà cũng có thể chỉ mới công bố một nửa. Nhưng Đường Mạch trăm triệu lần không nghĩ tới……
“Mộ Hồi…… Tuyết? Cô ta là phụ nữ?!”
Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: “Đường Đường, hóa ra cậu lại kỳ thị giới tính à? Người ta tại sao lại không thể là một cô nương xinh xắn đáng yêu cơ chứ, chẳng lẽ cậu vẫn luôn ngầm mặc định cô ta là đàn ông?” Anh ta mang vẻ mặt “Nhìn không ra cậu lại là loại người này cơ đấy”, cười hì hì đánh giá Đường Mạch.
Đường Mạch thật đúng là theo bản năng không hề nghĩ tới đối phương lại là phụ nữ.
Hắc tháp đột nhiên thông báo trên toàn cầu, đặc biệt vì một người mà ca hát vang trời. Đường Mạch trước nay cũng không hề để ý tới chuyện giới tính nam nữ, hắn vẫn luôn đang suy nghĩ Hắc tháp phiên bản 4.0 là thế nào, người chơi Mộ Hồi kia rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà lại thiếu chút nữa kích phát được Hắc tháp phiên bản đổi mới như vậy.
Đường Mạch nhanh chóng động não, hắn lờ mờ bắt được một bóng dáng mờ nhạt, nhưng có một số việc vẫn không thể giải thích thông suốt, cần phải để Bạch Nhược Dao nói rõ ràng mọi chuyện mới được.
Phó Văn Thanh cũng cực kỳ tò mò: “Bảng xếp hạng thời gian là cái gì vậy? Người chơi tên Mộ Hồi Tuyết kia, chị ta vậy mà lại là người xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng thời gian. Giết một người có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi, giết càng nhiều người …… Liền có thể được xếp trên bảng xếp hạng này? Vậy chẳng phải chị ta đã giết không ít người rồi sao.”
Những vấn đề này cũng là những những chuyện mà Đường Mạch muốn biết, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhược Dao.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Bạch Nhược Dao toét miệng, lộ ra một nụ cười cực kì muốn bị ăn đập: “Muốn biết không?”
Đường Mạch đã nhận ra một tia không đúng, Phó Văn Đoạt cũng hơi nhướn mày.
Phó Văn Thanh lại vẫn còn quá nhỏ, không nói hai lời trực tiếp gật đầu.
“Vậy thì cầu xin anh đi.”
Phó Văn Thanh: “……”
Tên điên này quả nhiên là một con rắn độc thành tinh mà !!!
Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm nói: “Mấy người vừa rồi đối xử với tôi như vậy, lại không cho tôi tới gần, còn lấy vũ khí đánh tôi.” Dị năng của Phó Văn Đoạt và cây dù nhỏ của Đường Mạch căn bản chưa hề đụng tới người anh ta, thế nhưng anh ta lại giả bộ lau lau nước mắt cá sấu trên mặt, làm ra bộ dáng như tiểu thư nhà đài các bị kẻ xấu bắt nạt, “Hiện tại cần tôi, cho nên mới hỏi tôi cái này, hỏi tôi cái kia. Tôi còn lâu mới nói cho các cậu biết.”
Đường Mạch bình tĩnh nhìn sang Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt mặt không đổi sắc đứng lên. Ngay sau đó, thân hình hắn chợt lóe, nụ cười giả tạo trên mặt Bạch Nhược Dao cũng nháy mắt liền biến mất. Đối phương dùng tốc độ cực nhanh tránh né về phía sau, tay phải Phó Văn Đoạt vung lên, thứ vũ khí sắc bén kia hướng về phía cần cổ Bạch Nhược Dao, chiêu thức lưu loát, không chút lưu tình.
Bạch Nhược Dao không ngừng tránh né, trên mặt lại vô ý cười. Trong tay anh ta xuất hiện một thanh chủy thủ ngắn nhỏ có hình dạng rất kỳ quái. Chủy thủ va chạm với vũ khí trên tay phải của Phó Văn Đoạt, phát ra âm thanh leng keng. Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ gia nhập chiến cuộc, Bạch Nhược Dao rất nhanh liền bị dồn vào đường cùng. Cây dù nhỏ sượt qua ống tay anh ta, anh ta lùi hai ba bước về phía sau, ý định kéo dài khoảng cách.
Phó Văn Đoạt xuống tay cực kỳ quyết đoán, hắn sớm đã đoán được người này chính là Bạch Nhược Nhao mà Đường Mạch đã từng nhắc tới. Tất cả những việc Bạch Nhược Dao làm ra trong phó bản Hành Lang Đá Quý của Vương hậu Hồng Đào, Phó Văn Đoạt cũng biết. Loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn như tên này, mặc dù không nhất định sẽ là kẻ thù, nhưng tuyệt đối không phải bạn hữu. Cho nên không cần thiết phải nương tay làm gì.
Nhưng thân thủ của Bạch Nhược Dao cũng ngoài dự liệu của Phó Văn Đoạt, còn mạnh hơn so với hắn tưởng tượng một chút. Phó Văn Đoạt và Đường Mạch liên thủ quả thật có thể giết chết được đối phương, nhưng nếu muốn chạy trốn cũng không phải không thể.
Ba người tức khắc lâm vào cục diện bế tắc.
Bỗng nhiên Bạch Nhược Dao nghiêng người về phía sau, tránh thoát một viên đạn. Anh ta cúi đầu nhìn về phía Phó Văn Thanh đứng cách đó không xa: “Uy uy uy, nhóc con em hơi quá phận rồi đấy nhá. Anh họ em và Đường Đường đều dừng tay không đánh nữa, hiện tại lại đến lượt em đấy à? Em đã quên hết những hồi ức tốt đẹp khi chúng ta đồng cam cộng khổ trong Hành Lang Đá Quý, sau đó cùng nhau thông quan rồi sao?”
Phó Văn Thanh lạnh lùng nói: “Đã quên.”
Bạch Nhược Dao: “……”
Đối nhân xử thế thất bại đến mức ngay cả Tiểu Thanh cũng đều ghét bỏ, mối nhân duyên này thực sự tệ đến không muốn nhắc nữa.
Lại đánh tiếp Bạch Nhược Dao hẳn là sẽ chạy trốn, bọn họ cũng thật sự không thể một kích giết chết đối phương. Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ, hỏi: “Có nói hay không?”
Bạch Nhược Dao: “Tôi không phải đã nói hãy cầu xin tôi đi đó sao?”
“Nói hay không?”
“Cầu xin tôi đi, Đường Đường.”
Đường Mạch nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn Bạch Nhược Dao, xoay người rời đi.
Người vốn đang chờ được Đường Mạch cầu xin a.k.a Bạch Nhược Dao tức khắc sững sờ, chặn lại nói: “Các cậu không muốn biết tin tức về người tàng hình à? Còn có Mộ Hồi Tuyết, bảng xếp hạng thời gian nữa?”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Cậu nhìn qua không giống như người có đồng đội.”
Bạch Nhược Dao không rõ vị Khách lén qua sông trong truyền thuyết này vì sao lại đột nhiên nói như vậy, sau một lát liền cẩn thận hỏi lại: “Cho nên?”
Phó Văn Đoạt hơi nhếch khóe môi: “Cậu không có đồng đội, không có tổ chức, không dựa vào mạng lưới tin tức rộng rãi cũng có thể biết được tin tức này…… Cho nên bọn tôi cũng sẽ biết. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”
Bạch Nhược Dao “di” một tiếng.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nói được làm được, hoàn toàn không để ý tới Bạch Nhược Dao nữa, mang theo Phó Văn Thanh trực tiếp rời đi. Phó Văn Thanh vốn đang nghĩ chính mình mở miệng cầu xin tên bệnh tâm thần kia dường như cũng không phải chuyện gì quá to tát, cậu nhóc không phải vẫn chỉ là một đứa nhỏ thôi sao, cầu xin người lớn thì đã sao nào, hoàn toàn không sợ bị mất mặt nha.
Bạch Nhược Dao dường như thật sự không hề muốn chia sẻ tin tức. Anh ta đứng ở ngã tư đường, nhìn ba người Đường Mạch dần dần đi xa. Thẳng đến khi bọn họ sắp rời khỏi con phố này, một giọng nam có chút không cam chịu mới vang lên: “Tôi nói còn không phải là được rồi sao ? Này, đợi tôi với.”
Đường Mạch dừng bước chân.
Thật sự đúng như Phó Văn Đoạt đã nói, Bạch Nhược Dao cũng không giống với Thiên Tuyển, là một tổ chức quy mô lớn, có mạng lưới tình báo của riêng mình. Tin tức Bạch Nhược Dao có thể thu thập được, bọn họ khẳng định cũng có thể. Chỉ là rất có khả năng Bạch Nhược Dao tương đối may mắn, cho nên mới có thể ngay từ sớm đã nghe ngóng được những tin tức quan trọng mà chỉ có những tổ chức lớn có mới thể lấy được.
“Trên đường từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, bốn ngày trước, tôi đã giết một người. A phải rồi, nếu dùng cách nói của các cậu, thì phải là giết một người tàng hình mới đúng……” Bạch Nhược Dao hì hì cười. “Gã muốn giết tôi, cậu nói tôi có thể để gã giết mình sao, Đường Đường?” Thấy Đường Mạch không để ý tới mình, Bạch Nhược Dao cúi đầu hỏi Phó Văn Thanh: “Nhóc con, em nói anh có thể bị gã giết chết không?”
Mọi người đều không để ý tới, Bạch Nhược Dao tự tiêu khiển mà cười một cái, tiếp tục nói: “Lúc ấy nha, tôi đang đi trên đường, vừa ăn xiên nướng vừa uống bia lạnh, đột nhiên liền có một người xuất hiện ngay bên cạnh, muốn giết tôi.” Lời tên này nói chỉ có thể tin được một phần, Đường Mạch nghe đối phương tiếp tục nói: “Tên này thân thủ không tồi, ít nhất phải trình độ Hắc tháp tầng thứ hai. Gã muốn giết tôi, tôi khẳng định không thể chiều lòng gã rồi, sau đó ngược lại còn bắt được gã nữa. Vốn dĩ muốn hỏi một chút gã có thù oán gì với tôi, tại sao lại muốn tập kích một người vô tội như tôi. Kết quả sau khi gã bị bắt được liền kinh ngạc hỏi……”
Bạch Nhược Dao cười lạnh một tiếng: “Gã hỏi, mày không phải là thịt heo à?”
Bốn ngày trước, Thiên Tân.
Bạch Nhược Nhao đang cười vui vẻ đột nhiên nghe được hai chữ “Thịt heo”, sắc mặt liền trầm xuống.
Đời này anh ta đã từng bị người mắng là xà tinh rắn độc, là tên biến thái, ngay cả mấy loại như chuột cống, hay con rệp cũng đều đã từng bị mắng qua, nhưng từ đó đến giờ chưa ai từng dám gọi anh ta là lợn, hơn nữa còn là một miếng thịt lợn! Bạch Nhược Dao tức giận ngay tức khắc cắt phăng môi trên của tên kia xuống, đối phương trực tiếp bị dọa cho ngây người.
Bạch Nhược Dao cũng không phải tên ngốc, gã thực rõ ràng là đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tránh thoát được sự cảnh giác của anh ta.
Bị cắt mất môi trên, tên kia sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Bạch Nhược Dao kiên nhẫn chờ cho môi gã lành lại, sau đó dễ như trở bàn tay lấy được một chút tin tức về bảng xếp hạng thần kỳ kia.
“Bảng xếp hạng thời gian.” Trên mặt Bạch Nhược Dao vẫn là nụ cười thờ ơ như cũ, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hẳn lên, “Giết một người, có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi. Thịt heo là người không có thời gian nghỉ ngơi. Người có thời gian nghỉ nghơi, bên cạnh cổ sẽ hiện lên một con số màu vàng, đếm ngược số lượng thời gian mà người đó có được.”
Bạch Nhược Dao duỗi tay hướng về phía cần cổ của Phó Văn Thanh, cậu nhóc đầu tiên là bị dọa sợ, nhưng cũng không tránh đi. Bạch Nhược Dao thấy Phó Văn Thanh vậy mà lại có chút gan dạ hơn trước đây, kế đó liền nhìn cậu nhóc thêm vài lần. Anh ta chỉ vào phía bên phải của cần cổ Phó Văn Thanh: “Giết chết người chơi có thời gian nghỉ ngơi, ngoại trừ mười phút vốn có, còn có thể đạt được một nửa thời gian của đối phương. Trên bảng xếp hạng thời gian có một trăm người, xếp ở vị trí thứ nhất chính là Mộ Hồi Tuyết, cô ta đạt được 260.000 phút thời gian nghỉ ngơi.”
Hai mắt Đường Mạch co rụt lại: “Cô ta có thể đã giết hơn 20.000 người?”
Bạch Nhược Dao: “Tôi không biết, nói không chừng cô ta giết người như ma nha, hì hì hì.”
Đường Mạch suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: “Còn gì nữa không.”
“Không còn.”
Đường Mạch nhất thời không kịp phản ứng lại: “……”
Qua một lúc lâu sau, hắn nói: “Không còn?”
Bạch Nhược Dao hì hì cười nói: “Thực sự là hết rồi. Gã vừa nói xong những lời này liến muốn biến mất, tôi đương nhiên không thể để gã đi rồi. Hì hì, cho nên trước khi gã biến mất, tôi đã giết chết gã.”
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Đoạt: “……”
Phó Văn Thanh: “……”
Ba người ăn ý quay đầu đi thẳng, không hề liếc mắt nhìn Bạch Nhược Dao lấy một cái.
“Các cậu thật đúng là dùng xong liền chạy mất! Chịu trách nhiệm đi chứ!”
Bạch Nhược Dao mặt dày mày dạn chạy lên đuổi theo.
Đường Mạch thật ra không thể hiểu được, tên Bạch Nhược Dao này vì cái gì lại ngàn dặm xa xôi đuổi tới Bắc Kinh, còn nhất định phải đi theo bọn họ. Mỗi khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt muốn động thủ đuổi anh ta rời đi, đối phương sẽ bỏ chạy đến nơi xa. Chờ đến bọn họ không ra tay nữa, đợi một lúc sau anh ta sẽ lại tự mình dán sát tới.
Muốn giết chết Bạch Nhược Dao cũng không phải không có cách, chỉ là hôm nay Đường Mạch không thể lại tiếp tục sử dụng dị năng “Một người đàn ông rất nhanh” nữa. Bọn họ nếu muốn giết chết được Bạch Nhược Dao, có lẽ cần phải tiêu phí một ít sức lực. Hơn nữa đối phương khẳng định có thủ đoạn bảo mệnh. Những người chơi lợi hại có thể sống được đến hiện tại, mỗi người đều sẽ có thủ đoạn bảo mệnh, cho dù đã chết, nói không chừng vẫn có thể sống lại như tên Nguyễn Vọng Thư kia.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc nhau.
Sắc trời bắt đầu sẩm tối, Đường Mạch đi đến phía trước một quán lẩu, ba người đang chuẩn bị tiến vào trong tìm chỗ nghỉ ngơi. Đường Mạch đột nhiên dừng bước chân, đứng trên bậc thang trước cửa, từ trên cao nhìn xuống Bạch Nhược Nhao đang tiến về phía này. Hắn bình tĩnh mở miệng: “Tại sao?”
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Dao trong nháy mắt cứng đờ lại, hai tay anh ta đút trong túi, cảnh giác nhìn sang Phó Văn Đoạt đang đứng cạnh Đường Mạch, cười cười hỏi lại: “Đường Đường, tại sao cái gì cơ.”
“Anh nếu biết tôi không phải họ Triệu, còn biết B tiên sinh, vậy khẳng định là đã gặp qua người chơi từng cùng tôi tham gia phó bản tập kết kia.” Trái đất này lớn như vậy, Trò chơi Hắc tháp nhiều như vậy, theo lý thuyết Bạch Nhược Dao không nên gặp được sự tình trùng hợp đến vậy. Nhưng người này lại thật sự đúng như lời anh ta vẫn nói, anh ta rất may mắn. Đối phương chính là đụng phải xác suất một trên một vạn kia, gặp được lão Điểu và Vương Anh Quế; còn chạm trán với “Người tàng hình” ở Thiên Tân, giết chết đối phương, thu hoạch tình báo. Đường Mạch đã có chút tin vào cái gọi là vận khí kia, tên bệnh tâm thần này chính là loại người may mắn như vậy đấy. “Anh biết tôi là ai, cũng biết anh ấy là ai.” Đường Mạch chỉ vào Phó Văn Đoạt.
“Như vậy……Tại sao anh còn vẫn muốn đi theo bọn tôi?”
Đường Mạch thừa nhận, nếu không dùng đến dị năng “Một người đàn ông rất nhanh”, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Bạch Nhược Dao. Nhưng có Phó Văn Đoạt ở đây, hai người bọn họ liên thủ lại, cho dù có hai tên Bạch Nhược Dao cũng không thể giết chết được bọn họ. Vậy mục đích của người này rốt cuộc là gì đây?
“Lần trước khi chia tay tôi không phải đã từng nói rồi sao…… Đường Đường, cậu ngàn vạn lần đừng để tôi gặp được.”
Đường Mạch thần sắc bất biến.
Bạch Nhược Dao nghiêng đầu, hai tay đút túi nói: “Cho nên tôi đi theo cậu…… Hì hì, là để tìm cơ hội giết cậu đó nha.”
Tác giả có lời muốn nói:
A Dao thân thiện: Ba tên phụ lòng bạc tình! Hức hức hức!
Đường Đường & lão Phó & Phó Văn Thanh: (*'Д')ノシ)゚ロ゚)