*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 28: Đường Mạch công tháp Tầng 1 (Part 1)
"Bảy ngày sau, ta trở về mà không nhìn thấy xác con chuột thì ngươi sẽ là bữa tối của ta!"
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
—————–
Thông báo của Tháp Đen vừa kết thúc thì một ánh sáng trắng lóe lên khiến Đường Mạch không tài nào mở được mắt.
Ba giây sau, âm thanh lảnh lót vang lên bên tai Đường Mạch; không phải giai điệu vui vẻ cũng không phải đồng dao thiếu nhi, mà là tiếng chim hót véo von.
Đường Mạch kinh ngạc mở mắt.
Trước mặt cậu là một cánh rừng bao la bát ngát. Nền trời xanh đến đáng sợ, cứ như là có người dùng sơn xanh phết lên. Nơi chân trời mây trắng tựa bông tuyết, tròn tròn hệt như vẽ bằng compa, đang trôi lững lờ.
Bầu trời và mặt đất được chia cắt bởi mây trắng, cây cối mọc từ dưới đất lên đâm thủng trời xanh. Thân cây thẳng tắp trơ trụi, không có lấy một nhánh cây.
Đường Mạch đứng giữa cánh rừng tựa như chỉ có trong truyện cổ tích, vẻ mặt ngỡ ngàng. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu bình tĩnh lại, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cây cối ở đây vô cùng cao lớn, đường kính của cây nhỏ nhất cũng đã lên tới bảy, tám mét. Ấy vậy mà kϊƈɦ cỡ của hoa cỏ lại bình thường.
Đường Mạch cẩn thận tránh giẫm lên hoa cỏ vì không muốn gây ra âm thanh thu hút sự chú ý. May mà cậu đang đi một đôi giày thể thao đế mềm, đi trêи nền đất ẩm ướt cũng không phát ra tiếng động.
Năm phút sau, Đường Mạch trở về điểm xuất phát, kiểm tra lại đồ đạc mang theo.
Trong ba lô có hai hộp bánh quy, một chai nước, một cái đèn pin, bật lửa và dây thừng. Ngoài ra, còn hai con dao găm cột ở đùi phải và bốn cái phi tiêu nhỏ giấu trong túi áo.
Đã qua 10 phút kể từ lúc Đường Mạch tiến vào tầng thứ nhất của Tháp Đen. Cậu chẳng nghe thấy bất kỳ thông báo nào về nhiệm vụ chính ngoài câu "Hoan nghênh đi vào Thế giới quái vật".
Mười phút, Tháp Đen không tuyên bố trò chơi hay nhiệm vụ, Đường Mạch cũng không muốn ngồi chờ chết. Cậu cẩn thận cảnh giác bốn phía, chọn bừa một hướng, sau đó bắt đầu tiến lên.
Rừng rậm um tùm rất dễ lạc đường, Đường Mạch lại không mang theo la bàn, mà kể cả có mang thì cũng đâu chắc đã dùng được. Cây cối cao lớn che lấp mặt trời, nên cũng không thể dùng mặt trời để phân biệt phương hướng.
Lấp ló qua đám cây, Đường Mạch trông thấy một ngọn núi thẳng tắp đứng sừng sững phía xa. Hình dáng của ngọn núi giống lưỡi dao, vừa mỏng, vừa cao, lại còn dốc. Trêи đỉnh núi có một lớp băng tuyết bao phủ. Đường Mạch liền lấy ngọn núi làm mốc, đi về hướng đó để tránh lòng vòng một chỗ.
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
Ngọn núi lưỡi dao còn cách Đường Mạch khá xa, chưa thấy được chân núi.
Cây cối trong rừng giống nhau như đúc, Đường Mạch cứ mỗi mười phút sẽ lấy đá xếp thành hình chữ thập trêи mặt đất, cậu đã đi được một giờ, cũng không gặp lại bất kỳ hình chữ thập nào.
"Không bị đi vòng mà vẫn chưa ra được khỏi rừng..."
Đường Mạch mím chặt môi, tốc độ chân bước nhanh hơn.
Ngay khi Đường Mạch đi đến cạnh một cây gỗ đỏ (1) thì bất chợt nghe thấy tiếng động lạ. Đường Mạch dừng bước, lập tức nấp sau thân cây tập trung lắng nghe.
Được chừng mười giây, ngoài tiếng chim hót hòa vào tiếng hoa lá xào xạc thì Đường Mạch chẳng nghe thấy âm thanh nào khác.
Đường Mạch lại nằm xuống, áp tai sát mặt đất tiếp tục nghe ngóng. Dần dần, cậu bắt đầu nghe được những tiếng động kỳ quái.
"Đùng —"
"Đùng —"
"Đùng đùng —"
"Đùng đùng đùng đùng—"
Âm thanh càng lúc càng dồn dập, giống như có người đang đánh trống, nhịp trống dày đặc, những tiếng "đùng đùng đùng" không ngớt đập thẳng vào tai Đường Mạch.
Tiếng trống cũng càng lúc càng gần!
Đường Mạch lập tức bật dậy, xoay người chạy thật nhanh. Cậu chẳng quang tâm tới việc giẫm lên cỏ cây hoa lá nữa, lấy tốc độ nhanh nhất quay đầu chạy trốn.
Thế mà những tiếng "đùng đùng" kia vẫn bám theo không ngừng. Ba phút sau, một bóng dáng màu trắng khổng lồ từ trêи trời đáp xuống ngay trước mặt Đường Mạch.
Con ngươi trong mắt Đường Mạch co rút.
"Grào... grào..."
Một con thỏ cao ba mét đang dùng cặp mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm Đường Mạch. Sau đó, nó nện cái móng vuốt khổng lồ xuống đất, một khối đất lớn bị móng vuốt của nó đào lên, hất ra phía sau đập thẳng vào thân cây đến "rầm" một tiếng.
Đường Mạch chầm chậm lui bước, nhưng hai mắt vẫn ghim chặt lên người con thỏ.
Một người một thỏ đứng giữa ba thân cây, gằm ghè nhìn nhau.
Sau vài giây, con thỏ nhún chân đạp đất vẽ ra một đường cong mỹ lệ trêи không trung, nhảy xổ về phía Đường Mạch.
Đường Mạch ngay lập tức lấy ra Que Diêm Lớn, nghiêng người né tránh con thỏ, đồng thời vung que diêm nện xuống gáy nó. Rõ ràng que diêm đập lên đám lông xù, thế mà lại bắn ra lửa kim loại, cứ như thể đang ma sát với khối kim loại cứng rắn nào đó vậy.
Con quái bị Đường Mạch tấn công ngã rập mặt xuống đất, trượt xa hơn mười mét. Đường Mạch cũng bị phản lực quá lớn đánh bay, đập cả người vào một gốc đại thụ. Cổ họng Đường Mạch tanh ngòm, cậu suýt thì ộc ra một búng máu nhưng lại cố nuốt xuống.
Cách nhau mười mét, một người một thỏ lại nhìn nhau chằm chằm rồi xông lên lần nữa.
Con thỏ trắng không bị cơ thể khổng lồ của nó làm giảm tốc độ, lao nhanh như chớp, vẽ ra từng cái bóng ảo trêи không trung. Đường Mạch cố gắng dùng Que Diêm Lớn đỡ đòn tấn công hung hiểm của kẻ địch, nhưng vẫn bị nó bức cho không ngừng lui về phía sau.
Đến khi sắp bị dồn đến đường cùng, sau lưng là gốc cổ thụ to lớn, hai bên là lùm cây rậm rạp, Đường Mạch không chần chừ thêm nữa, chuyển hướng mũi chân vọt xuyên qua lùm cây.
Con thỏ vội vã lao theo. Ở mặt bên kia của lùm cây, nó thấy Đường Mạch dừng lại, hai tay chống nạnh, dùng ánh mắt căm phẫn nhìn nó rồi rống lên: "Trả ta gia gia!" (Gia gia = ông nội)
"Gia gia của ta..."
"Gia gia..."
"Gia..."
Đường Mạch há miệng tròn to, âm thanh rống giận vang vọng khắp núi rừng. Con thỏ dựng đứng lỗ tai, chợt phát hiện ra cái gì đó không đúng liền xoay người chạy. Giây tiếp theo, một luồng khí nóng phun ra từ trong miệng Đường Mạch, theo sau là một vòi lửa cuồn cuộn rực cháy.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cả cỏ cây hoa lá, tạo thành một đám cháy ngập trời.
Dị năng [Yêu tinh, trả ta gia gia] này mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, khi dùng hai tay phải chống nạnh hô tô "Trả ta gia gia", nhiệt độ lửa lên tới 800 độ C trong vòng 30 giây.
Đường Mạch phun lửa liền một mạch hết 30 giây. Lúc kết thúc, con thỏ cũng đã chạy mất tăm mất tích từ bao giờ, trước mặt chỉ còn lại biển lửa vô tận.
Đường Mạch xanh mặt, nhấc lên ba lô đang nằm chỏng chơ rồi xoay người chạy thật nhanh. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Đường Mạch không bao giờ nghĩ mình sẽ dùng đến cái dị năng khốn nạn kia ở cái nơi chó má này.
Con thỏ bị xua đuổi, Đường Mạch cũng phải nhanh chóng thoát khỏi đám cháy, chạy vòng theo đường khác. Rốt cuộc, một tiếng đồng hồ vừa rồi đúng là tốn công vô ích.
Lửa thiêu dữ dội đến mức không thể khống chế. Đường Mạch chạy được mười mấy km mới dám quay đầu nhìn lại, từng cây cổ thụ đang bị đám cháy cắn nuốt không thương tiếc.
Lửa lớn càng lúc càng lan rộng, Đường Mạch sợ không thoát nên không dám dừng chân một giây nào. Bỗng nhiên, bên tai cậu vang lên một giọng trẻ con:
[Đinh Đoong! Kϊƈɦ phát nhiệm vụ chi nhánh một: Ngụy trang thành Cô bé quàng khăn đỏ, lẻn vào Thung lũng quái vật.]
Đường Mạch biến sắc, chưa kịp phân tích nhiệm vụ thì đã nghe thấy tiếng kêu la gào rú ở đâu đó vọng lại.
"Trời ơi, cháy rồi! Rừng quái vật cháy rồi!"
"Sao tự nhiên lại cháy, ta đi tìm lão voi, ngươi mau đi dập lửa!"
Tiếng bước chân rầm rầm từ xa truyền tới, càng lúc càng rõ, dựa theo tiếng động này thì phỏng chừng có khoảng 20 người. Đường Mạch đoán bọn họ chỉ còn cách mình tầm trăm mét, không chạy thoát được rồi! Dưới tình huống khẩn cấp, Đường Mạch leo lên một cây đại thụ, thật nhanh lách mình trốn trong đám lá cây rậm rạp.
Năm giây sau, trái tim Đường Mạch chợt treo lên, bởi cậu vừa thấy được những thứ đang nói chuyện!
Bọn chúng không phải người mà toàn bộ là động vật. Hoặc có thể nói, là quái vật!
Cầm đầu bọn chúng chính là một con tinh tinh khổng lồ, đúng hơn là mình người nhưng đầu tinh tinh. Nó mặc một cái áo ba lỗ màu đen, cơ bắp vạm vỡ, hai tay ôm một vại nước to bằng cả một căn phòng chạy về phía đám cháy. Sau nó còn có người đầu heo, người đầu khỉ, thêm một con mãng xà toàn thân cuốn vòng quanh một ống nước.
Rất nhiều con là mình người đầu thú, nhưng vẫn có những con cả đầu cả thân đều là thú.
Đường Mạch nín thở, ôm chặt lấy thân cây. Cậu nghe thấy tiếng tim mình nhảy lên bùm bụp trong lồng ngực.
Việc duy nhất mà Đường Mạch có thể làm lúc này là cố gắng giảm bớt sự tồn tại của chính mình, hy vọng không bị bọn chúng phát hiện.
Đột nhiên, một con người chó chợt dừng bước. Nó khịt khịt cái mũi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên chỗ đám lá mà Đường Mạch ẩn nấp.
Đường Mạch rợn hết tóc gáy, trong tay nắm chặt phi tiêu, bỗng nhiên nghe thấy người chó hô hoán: "Người dưới lòng đất! Có Người dưới lòng đất ở đây!"
Toàn bộ đám quái vật dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn lên.
"Bắt lấy người dưới lòng đất!"
"Bắt lấy hắn!"
Đường Mạch ngay lập tức lấy cành cây làm điểm tựa, mượn lực nhảy sang một cây khác.
Thấy thế, hai con khỉ đột ở dưới cũng nhảy phắt lên cây, nhănh thoăn thoắt đuổi theo Đường Mạch.
Đường Mạch không có thời gian do dự, liên tục vọt từ cành này sang cành khác. Hai con khỉ phía sau bám riết không tha, dưới đất còn có một đoàn quái vật rầm rầm chạy theo.
Đệt! Các ngươi không đi cứu hỏa đi à!
Đường Mạch chửi thầm trong đầu, một giây cũng không ngừng nghỉ.
Đám cháy càng lúc càng dữ dội, sắp lan đến tận đây mà đám quái vật vẫn chỉ chăm chăm muốn tóm lấy Đường Mạch. Con nào con nấy hai mắt đỏ ngầu, nhất là hai con khỉ đang đuổi sát phía sau, dãi rớt chảy dài qua bộ nhá sắc nhọn, văng tung tóe.
Đường Mạch làm sao có thể nhanh bằng bọn khỉ trời sinh đã biết leo cây. Trong lúc sơ suất, cậu bị một con cào hai vết lên tay, một con khác thừa cơ nhảy vọt lên, treo người trêи cành cao rồi buông người xuống chụp lấy cánh tay Đường Mạch.
Que Diêm Lớn ngay lập tức xuất hiện, Đường Mạch dùng hết sức đập que diêm vào ngực con khỉ.
Con khỉ dù bị que diêm đánh bay nhưng trước đó cũng đã kịp đạp một cước lên ngực Đường Mạch khiến cậu trượt chân, rớt bịch xuống đất.
Đám quái nhao nhao bu lại.
"Người dưới lòng đất!" Tinh tinh hào hứng, nuốt nước miếng: "Lâu rồi chưa thấy đứa nào tươi ngon ngọt nước như vậy."
Con quái đầu heo lom lom nhìn Đường Mạch: "Ăn được không?"
"Ăn! Ăn người dưới lòng đất đi!"
"Ăn người dưới lòng đất thôi!"
Đường Mạch nhanh chóng động não, bắt đầu lượt lại một lần tất cả dị năng và vũ khí hiện có.
Que Diêm Lớn dù vô cùng lợi hại, nhưng nhiều quái vật như vậy, Đường Mạch sợ đỡ không nổi.
"Vẽ cái vòng tròn nguyền rủa ngươi" chỉ có thể dùng cho một đối tượng, vừa mất thời gian mà hiệu quả còn không rõ ràng.
"Trả ta gia gia" là dị năng có tính uy hϊế͙p͙ duy nhất, mà vừa dùng mất rồi.
Còn có dị năng phân biệt thân phận người chơi, phun lốc, mấy cái dị năng phòng thủ...
Sắc mặt Đường Mạch càng lúc càng khó coi, bởi vì tất cả dị năng cộng lại cũng không đối phó được với từng ấy quái vật!
Lưu trữ trò chơi? Vừa mới vào đã lưu trữ, nhỡ về sau đụng phải thứ nguy hiểm hơn thì phải làm sao? Ngay cả nhiệm vụ chính còn chưa biết!
Nhiệm vụ chính...
Đường Mạch nhớ ra, Tháp Đen lúc nãy tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh mà vừa rồi gấp quá nên không kịp suy nghĩ.
Hơn nữa từ lúc tiến vào trò chơi đến giờ, Đường Mạch vẫn luôn cẩn trọng, không sảy chân một bước nào, cũng không bỏ sót bất kỳ manh mối gì. Tháp Đen không thể nào dồn người chơi vào chỗ chết như thế này được!
Cho nên...
Đường Mạch móc trong túi ra viên hồng ngọc xinh đẹp, giơ lên cao. Ngay lập tức, một cái mũ thối hoắc màu đỏ xuất hiện trêи đầu Đường Mạch. Thối muốn ngất! Hơn nữa ria mép hình như còn đang mọc dài ra.
Đường Mạch nhịn xuống cơn nôn mửa, gằn từng chữ: "Ta là Cô bé quàng khăn đỏ đây!"
Bọn quái vật sửng sốt, quay qua hỏi nhau:
"Cô bé quàng khăn đỏ?"
"Cô bé quàng khăn đỏ là ai?"
"Ngươi biết Cô bé quàng khăn đỏ không?"
Đường Mạch bị đám quái vây quanh, đành phải cúi đầu, giấu biểu tình trêи mặt dưới cái mũ thối. Đây là cách duy nhất mà Đường Mạch có thể nghĩ ra.
Nếu ngụy trang thành Cô bé quàng khăn đỏ thất bại thì Đường Mạch sẽ chuyển sang lưu trữ, sau đó liều mạng một trận. Dù sao thì đây cũng là một trò chơi, Tháp Đen chắc chắn sẽ không dồn người chơi vào tình huống không đường thoát.
"A, ta nhớ ra rồi, cháu gái của Bà Ngoại gọi là Cô bé quàng khăn đỏ, đúng không?" Một con vẹt líu ra líu ríu nói, "Các ngươi còn nhớ con gái của Bà Ngoại không? Mười năm trước léng phéng với Người dưới lòng đất, bỏ nhà theo trai, sinh ra một đứa con lai! Hôm qua Bà Ngoại còn bảo với ta là cháu gái bà ta ngoan lắm, hai ngày này sẽ từ Vương quốc của người dưới lòng đất qua đây giúp bà ta trông đất. Có phải nó đây không?"
Con tinh tinh chỉ vào mớ râu ria trêи cằm Đường Mạch: "Tên này là đực, không phải cái?!"
Đường Mạch: "..."
Đường Mạch mặt không cảm xúc giật ngay râu ria của Mario xuống, nhìn con tinh tinh: "Ngươi nhìn nhầm rồi!"
Con tinh tinh xoa đầu: "À à, chết dở. Hóa ra là Cô bé quàn khăn đỏ của Bà Ngoại, sao ngươi không nói sớm. Này, các ngươi đi chữa cháy đi nhé! Khăn đỏ, đi! Ta đưa ngươi đến chỗ Bà Ngoại."
Con tinh tinh nói xong, xoay người kéo theo Đường Mạch.
Đường Mạch đau rát hết cả mép. Với tố chất thân thể hiện tại, vừa rồi giật mớ râu ria dù không bị toạc da chảy máu nhưng vẫn đau muốn chết.
Tinh tinh: "Khăn đỏ, sao người ngươi thối thế?"
Đường Mạch tỉnh bơ: "Người dưới lòng đất chúng ta lười tắm."
Tinh tinh gật gù: "Bảo sao, chắc lúc nãy mép ngươi dính cái gì rồi. Đám quái vật chúng ta chăm tắm lắm, ngươi không nên học thói xấu của bọn người dưới lòng đất."
Đường Mạch gắt gao túm lấy đám ria mép lại bắt đầu dài ra của mình, không muốn nói chuyện.
Đối với Đường Mạch, khu rừng này chẳng khác gì mê cung, thế mà đi theo con tinh tinh lại chỉ mất có nửa giờ là đã ra khỏi rừng.
Hiện tại trước mặt là một thung lũng. Thung lũng này với ngọn núi hình lưỡi dao mà Đường Mạch thấy lúc trước nằm ở hai hướng đối lập nhau. Con tinh tinh dẫn đường cho Đường Mạch, vừa đi vừa nói: "Khăn đỏ, ngươi ngoan ghê. Sắp đến vụ mùa bận bịu nhất cho nên ngươi tới giúp Bà Ngoại chứ gì."
Đường Mạch đi phía sau, duy trì khoảng cách nửa mét với con tinh tinh, khẽ ừ một tiếng.
Tinh tinh: "Hai năm nay, thung lũng quái vật của chúng ta không yên ổn chút nào đâu nhé." Nó đẩy tảng đá lớn sang một bên, một cái hang tốt mịt xuất hiện trước mắt Đường Mạch.
Con tinh tinh đi vào, Đường Mạch lại chần chừ không bước.
Con tinh tinh kỳ quái quay đầu: "Khăn đỏ?"
Đường Mạch nhớ tới câu "Lẻn vào Thung lũng quái vật", đành phải cắn răng bước vào hang ngầm.
Rầm một tiếng, tảng đá ở sau lưng Đường Mạch đóng lại.
[Đinh Đoong! Nhiệm vụ chi nhánh một đã hoàn thành.]
Con tinh tinh nhặt lên cây đuốc đặt cạnh tảng đá để chiếu sáng, Đường Mạch theo sau nó, tiếp tục đi sâu vào trong.
Đường hầm này rất rộng, nó giống một cái hang đá hơn là một cái đường hầm. Từng khối thạch nhũ màu đen mọc ngược từ trêи xuống, nước ngưng tụ ở đầu thạch nhũ nhỏ giọt tí ta tí tách. Bước chân Đường Mạch không nhanh không chậm, cậu vẫn luôn theo sát con tinh tinh, hang dốc xuống dưới, càng lúc càng cách xa mặt đất.
Ước chừng đi được mười phút thì tới cuối địa đạo, con tinh tinh lại đẩy ra một tảng đá chặn cửa khác.
Ngoài cửa hang, hết thảy đều rộng mở!
Đường Mạch mở to hai mắt, nhìn không gian to lớn nằm sâu dưới mặt đất này.
"Dưới lòng đất – Tầng 1 của Tháp Đen mới là chỗ của chúng ta." Con tinh tinh thở dài, "Mỗi lần lên trêи ta chẳng dễ chịu chút nào. A đúng rồi, Khăn đỏ, sao ngươi lại xuất hiện ở khu rừng rậm ngăn cách giữa tầng 1 với tầng 2 thế?"
Đường Mạch ậm ừ vài tiếng qua loa cho xong chuyện.
Con tinh tinh cũng không hỏi thêm, tiếp tục dẫn Đường Mạch đi vào sơn cốc.
Hóa ra dưới lòng đất lại có cả một thế giới khổng lồ vô tận thế này sao? Chỉ sợ nói ra cũng chẳng ai tin!
Sơn cốc này nằm giữa ba ngọn núi hình chóp, ở giữa có con sông màu phấn hồng chảy qua. Con sông bắt nguồn từ một đầu của sơn cốc và xuyên thẳng qua đầu còn lại.
Nhìn từ đằng xa, nhà tranh vách đất (2) mọc lên san sát, Đường Mạch đếm đếm, ước chừng có khoảng 20 căn. Trước cửa mỗi nhà đều có một mảnh vườn trồng rau, nhưng hiện tại mảnh nào mảnh nấy trụi thùi lụi, đất đã cày nhưng chưa được cấy.
Sơn cốc vắng teo, có lẽ đã chạy hết ra ngoài chữa cháy rồi!
Con tinh tinh tiếp tục dẫn Đường Mạch đi vào một ngách núi sâu. Đường Mạch bước đi càng lúc càng chậm, tay luôn trực sẵn trêи hình xăm que diêm, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đi được một đoạn, Đường Mạch thấy một ống khói màu hồng lấp ló sau sườn đồi.
Con tinh tinh chỉ vào ống khói: "Ngươi nhìn kìa, chỗ kia chính là nhà bà ngoại ngươi đó."
Đường Mạch giữ chặt hình xăm, gật đầu. Con tinh tinh không biết mặt Khăn đỏ, còn bà ngoại của Khăn đỏ thì sao?
Vì yêu cầu của Tháp Đen là tiến vào Thung lũng quái vật, cho nên Đường Mạch đoán, mấu chốt của trò chơi hoặc nhiệm vụ chính hẳn sẽ được thực hiện ở ngay sơn cốc này. Nếu Đường Mạch bị bà ngoại của Khăn đỏ phát hiện ra là giả mạo, vậy chỉ còn cách chạy trốn, sau đó núp vào một góc nào đó ở sơn cốc đề tìm kiếm nhiệm vụ chính.
Rẽ qua chỗ ngoặt cuối cùng, nhà Bà Ngoại hiện ngay trước mắt.
Một ngôi nhà màu hồng xây bằng đất sét, nằm giữa hai cái cây nhỏ xanh rì. Trước nhà có một mảnh vườn, vây quanh là hàng rào màu vàng. Một con đường nhỏ lát đá từ cửa nhà xuyên qua mảnh vườn đến tận cổng ngoài, từng viên đá sáng bóng như mặt gương khảm xuống dưới đất.
Con tinh tinh đập cổng: "Bà Ngoại, Bà Ngoại, ta đưa Khăn đỏ nhà ngươi tới này."
Cả người Đường Mạch căng chặt, tập trung cao độ để có thể xoay người chạy trốn bất kỳ lúc nào. Sau một lúc, cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền ra từ trong nhà. Tiếng chân nện rầm rầm rầm, rung chuyển cả mặt đất.
"Két —"
Cánh cửa màu hồng phấn mở ra.
Đường Mạch khẽ chuyển hướng mũi chân, chuẩn bị chạy.
Một con thú thân hình cao lớn, người mặc váy hồng, đầu đội mũ dạ trắng xuất hiện bên trong cánh cửa. Cơ bắp của nó nổi cuồn cuộn, nó phải hơi cúi đầu mới chui qua được khỏi cánh cửa. Váy hồng thít chặt trêи người nó như bó giò, nhìn vô cùng kệch cỡm, buồn cười.
Vành mũ rộng che khuất toàn bộ khuôn mặt con quái nên Đường Mạch chỉ thấy được mỗi đôi tay đen xì đầy lông lá của nó.
Nó ra cái vẻ bước từng bước ỏn ẻn như thiếu nữ, thế nhưng vẫn là rầm rầm trêи con đường đá tới trước cánh cổng. Giờ mới thấy, Đường Mạch cao 180cm mà lại chỉ đứng đến vai nó.
Nó đẩy mũ lên, lộ ra cái mồm rộng ngoác cùng với cặp mắt sắc bén ...của chó sói!
Con tinh tinh cười ngây ngô: "Bà Ngoại Sói, ta đưa Khăn đỏ nhà ngươi tới này."
Đường Mạch vừa nhìn thấy khuôn mặt của Bà Ngoại Sói, ngay lập tức xoay người định chạy, thế nhưng bàn tay rắn chắc của Bà Ngoại Sói còn nhanh hơn, đè lên vai Đường Mạch.
Đường Mạch kinh hãi phát hiện mình không giãy ra được, thậm chí cậu bị con sói giữ chặt đến không thể nhúc nhích.
"Đúng là Khăn đỏ nhà ta rồi! Cái mũ thối hoắc của ba nó cả đời này ta cũng không quên. Bác tinh tinh, ngươi không biết mũ ba nó bẩn thỉu thế nào đâu. Ai ui, thế mà vẫn còn tốt chán so với cái này."
Bà Ngoại Sói há cái miệng rộng ngoác đẫm máu của nó ra, cười hơ hớ. Đường Mạch còn thấp thoáng thấy được một ngón tay người mắc trong kẽ răng con quái.
Bà Ngoại Sói kéo cánh tay Đường Mạch, lôi xềnh xệch vào trong sân.
"Khăn đỏ đáng yêu của bà nhất định đói chết rồi. Bà ngoại đưa ngươi vào nhà măm măm."
Bà Ngoại Sói móc móng vuốt vào cổ áo Đường Mạch, kéo cậu vào nhà, đóng sầm cửa lại. Con tinh tinh đứng ngoài hàng rào gãi đầu: "Bà Ngoại sao hôm nay dễ tính thế nhỉ." Nói xong, xoay người đi thẳng.
Cửa vừa đóng, Bà Ngoại Sói vứt Đường Mạch vào trong nhà, đập cả người vào tường. Đường Mạch bị lăn hai vòng, cố gắng bám vào lò sưởi để ổn định thân thể sau đó đứng lên.
Bà Ngoại Sói cũng mặc kệ Đường Mạch, lại uốn éo bước tới lò sưởi, lấy ra một cánh tay người khô quắp, gặm lấy gặm để.
Váy иɦũ ɦσα gì đó trêи người Bà Ngoại Sói bị động tác thô bạo của nó làm nứt toạc, Bà Ngoại Sói chửi ầm lên, xé váy vứt vào lò sưởi, đốt thành một đống tro tàn.
"Bỏ ngay cái mũ phải gió đấy đi cho ta!" Bà Ngoại Sói cắn đứt cổ tay, nhai nhồm nhoàm, "Mũ thối này giống hệt cái mũ của ba ngươi. Đừng nghĩ là ta sẽ vui vẻ với ngươi nhé! Trong bảy ngày này ta sẽ chỉ phát
cho ngươi bảy đồng tiền, một cắc lẻ cũng không hơn."
Nghe vậy, Đường Mạch tự nhiên nhẹ cả người, trong đầu lóe lên hai từ mấu chốt – "Bảy ngày".
Đường Mạch cũng chả thèm đội cái mũ thối này làm gì, cởi ra luôn. Thế mà vừa bỏ mũ xuống, Bà Ngoại Sói lại hung tợn nhìn Đường Mạch y như bị táo bón, cắn đứt khớp nối khuỷu tay trêи cánh tay: "Tóc của người dưới lòng đất thật kinh tởm. Đội mũ vào ngay cho ta, đừng để ta nhìn thấy cái mớ tóc tai đó, nếu không đừng trách ta cạo sạch!"
Đường Mạch: "..." Mẹ mày!
Bà Ngoại Sói lóc hết thịt rồi nhả xương, nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch đội mũ lại, sau đó lại không cảm xúc giật xuống mớ ria mép vừa mọc.
Bà Ngoại Sói trừng mắt nhìn cậu rồi quay đầu tiếp tục ăn nốt bữa tối.
Đường Mạch đảo mắt khắp nơi quan sát ngôi nhà. Nhà con sói cũng chẳng lớn lắm, tường trong nhà sơn màu hồng, đồ đạc cũng hồng nốt. Giữa nhà có cái bàn ăn, trêи bàn bụi đóng thành lớp, ít nhất cũng phải một tháng chưa ai lau chùi. Đường Mạch đoán có lẽ con quái thích trực tiếp dùng tay xé xác con mồi rồi chén ngay ở dưới đất hơn là ngồi bàn.
Trong nhà còn một cái sô pha, dưới trải một tấm thảm lông màu hồng mà Đường Mạch chưa thấy bao giờ.
Ánh mắt Đường Mạch cuối cùng dừng ở cái đầu người treo ngay trêи lò sưởi. Giống như đầu mấy con linh dương hay được khảm trêи tường, cái đầu người này cũng được ướp khô cứng ngắc để làm vật trang trí.
Đây là đầu của một người đàn ông trung niên, mái tóc đen dài loăn xoăn xõa xuống hai bên mặt, hai mắt nhắm chặt, mồm há, khuôn mặt tử thi tái nhợt không huyết sắc, làn da xanh đen.
Đường Mạch chỉ nhìn thoáng qua một lát rồi quay đi.
Bà Ngoại Sói rốt cuộc gặm xong cánh tay, vứt xương xẩu vào lò sưởi. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, mùi xương cháy khét tràn ngập cả căn phòng.
"Đừng nghĩ ta sẽ chuẩn bị bữa tối cho ngươi." Bà Ngoại Sói dùng tay lau máu me trêи mồm, "Bảy đồng tiền là thù lao lớn nhất của ngươi rồi. Từ ngày mai, ngươi phải đi bắt con chuột đất (hamster) lông vàng cho ta. Bảy ngày sau, ta trở về mà không nhìn thấy xác con chuột thì..."
Đường Mạch ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn con sói to lớn trước mắt.
Bà Ngoại Sói há mõm nhe răng, nặn ra một nụ cười thân thiện, kẽ răng vẫn còn mắc một đốt ngón tay nham nhở: "Thì ngươi sẽ là bữa tối của ta!"
Rầm rầm rầm, mỗi bước đi của Bà Ngoại Sói đều khiến cả căn nhà rung chuyển, nó vào phòng ngủ rồi đóng sập cửa lại. Chốc lát sau, tiếng ngáy như tiếng sấm vang lên.
Đường Mạch lúc này mới dám đi lại trong phòng.
Cậu cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách, trêи bàn dưới ghế, phát hiện ra rất nhiều tóc người rơi vãi khắp nơi, nhất là dưới gầm ghế sô pha.
Đường Mạch đánh giá, ngoại trừ cái đầu người đang treo trêи tường ra thì căn nhà này cũng chẳng khác gì nhà của con người. Cậu xách ba lô đi ra sau bàn ăn rồi nằm xuống, mắt nhìn trần nhà, nghĩ lại từng sự kiện sau khi tiến vào tầng thứ nhất của Tháp Đen.
Tầng 1 của Tháp Đen nằm dưới lòng đất, rừng rậm lúc đầu là ranh giới giữa hai tầng...
Con tinh tinh, con khỉ đột, Bà Ngoại Sói, Khăn đỏ...
Khăn đỏ tới trông đất cho Bà Ngoại Sói.
Bảy đồng tiền. Bảy ngày.
Nhiệm vụ lần này phải hoàn thành trong bảy ngày sao?
Đường Mạch hiểu rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Bà Ngoại Sói, cho nên trước hết cứ phải chờ Tháp Đen tuyên bố nhiệm vụ chính đã.
Nhiệm vụ chính của Tháp Đen sẽ là gì?
Đường Mạch tròn mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ suốt một đêm.
Giữa trưa ngày hôm sau, phòng ngủ của Bà Ngoại Sói vang lên tiếng lục lọi ầm ĩ. Đến khi Bà Ngoại Sói bước ra, trêи người nó đã là một cái váy ren màu hồng, bó giò y như ngày hôm qua. Nó lại uốn éo đi đến trước cửa nhà.
"..." Đường Mạch thấy thế, muốn chọc mù mắt cho xong.
Bà Ngoại Sói cầm lấy một cái dù nhỏ, vươn bàn tay đen xì ra vặn chốt cửa. Đột nhiên, nó xoay người nhìn Đường Mạch: "Ngươi biết trông đất thế nào không, biết bắt chuột đất thế nào không?"
Đường Mạch trầm mặc một lát: "Không biết."
"Mẹ ngươi không dạy cho ngươi à? Đáng chết, chuyện này mà cũng bắt ta dạy, vậy thù lao của ngươi chỉ còn có sáu đồng tiền thôi... Không! Năm đồng, một cắc lẻ cũng không hơn!"
Bà Ngoại Sói nổi giận ném xuống cây dù nhỏ, nó nhấc lên một cái hũ màu hồng, rầm rầm bước tới trước mặt Đường Mạch rồi ném cái hũ cho cậu: "Bảy ngày sau là đến mùa vụ. Nghe nói đội trưởng gánh xiếc vừa bắt được thứ hay ho, ta phải đi xem. Ta đi bảy ngày, ngươi phải trông coi miếng đất sau nhà cho tốt đó."
Bà Ngoại Sói đi đến bên cửa sổ, Đường Mạch cũng theo sau.
Xuyên qua cửa sổ, Đường Mạch thấy được một mảnh ruộng có diện tích lớn hơn vườn rau trong sân rất nhiều. Ruộng đã cày bừa xong, chỉ chờ đến ngày gieo hạt. Mảnh ruộng nằm dưới chân một ngọn núi, ánh mắt Đường Mạch chợt lóe, nhìn chín cái hang lớn trêи vách núi sát mặt đất.
"Đám chuột đất láo toét, lại đào thêm một cái hang nữa rồi." Bà Ngoại Sói giận dữ nghiến răng, "Bắt đầu từ hôm nay, đúng 6 giờ chiều mỗi ngày, ngươi phải bỏ thức ăn vào một trong số những cái hang kia, sau đó ở lại luôn trong hang. Chờ con chuột đất lông vàng ra ăn thì ngươi bắt lấy nó!"
Đường Mạch lập tức đoán được đây có lẽ là nhiệm vụ tiếp theo của mình, liền dò hỏi: "Bỏ vào hang nào cũng được à? Tất cả có chín cái hang cơ mà."
Bà Ngoại Sói: "Đương nhiên. Ngươi cứ bỏ thức ăn vào hang rồi đứng đấy chờ, con chuột lông vàng ngu xuẩn sẽ tưởng là ngươi muốn đút cho nó ăn. Bọn chuột lông vàng này thích Người dưới lòng đất các ngươi lắm, chỉ cần ngươi đứng ở cửa hang với thức ăn, nó sẽ tin ngươi ngay. Cơ mà, khả năng xuất hiện của nó là 80%, còn 20% sẽ là bọn chuột đất lông đen đấy."
Đường Mạch nhíu mày: "Chuột đất lông đen thì thế nào?"
"Bọn chuột lông đen này lại rất thích ăn thịt Người dưới lòng đất." Bà Ngoại Sói cười gian manh, "Vặt cái đầu người, chấm sốt cà chua. Chép chép! Ngon nhất trêи đời!"
"Nhưng mà ta khuyên ngươi không nên đi bắt chuột ngay ngày đầu tiên. Bởi vì lúc này bọn chuột đất vừa mới chấm dứt kỳ ngủ đông của chúng nó, tới mùa kiếm ăn. Chuột lông vàng lười hơn chuột lông đen, nên có thể sẽ ngủ nướng. Ngày đầu tiên xuất hiện thường thường là chuột lông đen, ừm, xác suất phải đến 50% đấy."
Đường Mạch ghi nhớ mấy câu này, đồng thời hỏi: "Thức ăn cho con chuột đất lông vàng lấy ở đâu?"
Bà Ngoại Sói liếc xéo Đường Mạch: "Cái hũ ta đưa cho ngươi đâu? Cứ tuỳ tiện bỏ vào đấy mấy thứ của Người dưới lòng đất các ngươi, nó sẽ biến thành khoai lang mà con chuột đất lông vàng thích ăn nhất. Thế quái nào mà nó lại thích bọn người dưới lòng đất như vậy nhỉ, khoai lang sao ngon bằng thịt người được, thịt người thơm ngon..." Bà Ngoại Sói nuốt nước miếng, ánh mắt lưu luyến trêи người Đường Mạch.
Đường Mạch cũng đã nắm được sơ qua về nhiệm vụ, hỏi câu cuối: "Ta bắt được chuột vàng ở bất kỳ ngày nào trong bảy ngày cũng được à?"
"Tất nhiên. Nhưng nếu sau bảy ngày, ta về mà không thấy chuột vàng thì..."
Bà Ngoại Sói hắc hắc cười một tiếng, cầm lấy cây dù nhỏ, mở cửa bước ra ngoài. Giọng điệu chờ mong của nó xuyên qua cửa truyền vào nhà: "Thịt Người dưới lòng đất chẹp chẹp..."
Ngay sau đó, có giọng nói vang dội cất lên:
[Đinh Đoong! Kϊƈɦ phát nhiệm vụ chính: Trò chơi đánh chuột đất trong Thung lũng quái vật vui vẻ.]
[Quy tắc trò chơi —]
[Thứ nhất, trong sơn cốc chỉ có duy nhất một con chuột đất lông vàng.]
[Thứ hai, tổng cộng có chín cửa hang.]
[Thứ ba, thời gian trong Thế giới quái vật giống với trái đất, một ngày có 24 giờ.]
[Thứ tư, lấy bất kỳ thứ gì từ Vương quốc của người dưới lòng đất bỏ vào cái hũ màu hồng nhạt, đều có thể biến thành khoai lang mà chuột đất lông vàng thích ăn nhất. Thức ăn phải để ở cửa hang vào lúc 6 giờ đúng, nếu không sẽ không có tác dụng.]
[Thứ năm, khi người chơi đứng ở cửa hang cùng với khoai lang, xác suất xuất hiện của chuột đất lông vàng là 80%, của chuột đất lông đen là 20%.]
[Thứ sáu, xác suất xuất hiện của chuột đất lông vàng trong ngày đầu tiên là 40%, của chuốt đất lông đen là 60%.]
[Thứ bảy, người chơi mỗi ngày chỉ có thể đặt thức ăn tại duy nhất một cửa hang. Nếu đặt thức ăn ở hai cửa trở lên, hoặc người chơi không đứng cùng với thức ăn, chuột đất lông vàng sẽ không xuất hiện.]
[Thứ tám, trước mùa gieo trồng, chuột đất chỉ hoạt động trong hang ổ của nó.]
[Bà Ngoại Sói mỗi năm chỉ gieo hạt đúng một lần, thế mà con chuột lông vàng lại ăn vụng mất. Bà Ngoại Sói đau đầu nhức óc nghĩ cách tóm nó, thẳng đến một ngày Bà Ngoại chợt nghĩ ra, có lẽ cháu gái đáng yêu của mình sẽ có biện pháp chăng?]
—————
Meo Meo:
Thông báo của Tháp Đenđã giải thích rõ ràng luật chơi rồi nên Meo không cần tóm tắt lại nữa nha.
Còn qua chương này thì chúng ta biết được Tầng 1 của Tháp Đen nằm dưới lòng đất, Tầng 1 này có Thế giới quái vật và Vương quốc của người dưới lòng đất. Cánh rừng nơi Đường Mạch bị kéo vào là ranh giới giữa tầng 1 và tầng 2.
Chú thích:
(1) Cây gỗ đỏ
(2) Nhà tranh vách đất