Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 39: Phó bản - Merry Christmas (Part 2)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
--------------------
Đường Mạch khẽ giật mình.
Trong khi sáu người kia đang chăm chú nghiên cứu lá bài kim loại trước mặt thì Đường Mạch và người đàn ông áo đen lại lẳng lặng quan sát đối phương. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, không ai lên tiếng mà cứ nhìn nhau như vậy.
Đường Mạch bất giác sờ lên hình xăm que diêm trêи cổ tay.
Đúng lúc này, có tiếng nhạc hân hoan réo rắt vang lên - là khúc dạo đầu của bài "We Wish You A Merry Christmas", Đường Mạch lập tức thu hồi ánh mắt, cảnh giác nhìn về nơi phát ra âm thanh. Nam nhân áo đen cũng quay đầu, không nhìn người kia nữa.
Tám người chơi tập trung lắng nghe, chỉ nghe thấy một giọng "tông điếc" đang nghêu ngao câu "...We wish you a Merry Christmas and a Happy New Year!". Sau đó, một điểm đen nho nhỏ xuất hiện trong thế giới trắng tinh thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, điểm đen tiến lại càng lúc càng gần, đến khi giọng hát bao trùm cả không gian thì điểm đen rốt cuộc cũng hiện rõ hình thù.
Nó là một con rối bằng gỗ nho nhỏ, đầu đội mũ vàng thắt ruy băng xanh, trêи mũ giắt lông vũ màu đỏ, chân mang ủng da. Nó ưỡn ngực, hát lệch tông như ngáo ộp, bên hông cắp theo một chiếc radio cũ kỹ.
Đường Mạch cảm thấy con rối gỗ này nhìn rất quen, thế nhưng lại nhất thời chưa nghĩ ra đã thấy nó ở đâu.
Bất chợt, nữ sinh trung học hô lớn: "Pinocchio!"
Đường Mạch nghe vậy, lập tức nhìn lại con rối gỗ.
Con rối bất chợt im mồm, xoay người nhìn nữ sinh trung học, hai tay chống nạnh nói: "Không sai, ta chính là Pinocchio vừa đẹp trai vừa đáng yêu người gặp người thích đây!". Tiếng nhạc vẫn phát ra đều đều từ chiếc radio cũ kỹ, bỗng —
"Phiu—"
Sau tiếng hiệu ứng kỳ quặc vừa rồi, mũi con rối gỗ đột nhiên dài ra. Mặt nó biến sắc, nó vội nói: "Được rồi được rồi, ta không phải ai gặp cũng thích được chưa!"
"Phiu—"
Mũi Pinocchio tiếp tục kéo giãn thêm một đoạn, cái mũi nhọn lúc này của nó phải dài tới tận nửa mét.
"Ta chỉ đáng yêu thôi chứ không đẹp trai!"
"Phiu—"
Pinocchio ỉu xìu như quả bóng xì hơi: "Ok. Ta không đáng yêu, không đẹp trai, cũng không người gặp người thích!!!" Nói xong, mũi nó lập tức thu ngắn lại như cũ.
Con rối giận cá chém thớt tạp một phát vào radio khiến cho chiếc đài ọp ẹp kêu rột rột, nhạc nhẽo tắt ngúm. Nó còn hung hăng lườm nguýt nữ sinh vừa gọi tên nó khiến cho cô gái sợ hãi rụt lại một bước, sau đó nó mới đủng đỉnh đi tới đứng cạnh ngôi sao vàng ở trung tâm.
"Giáng Sinh vui vẻ?! Giáng Sinh vui vẻ cái quái gì?! Ông già Noel đáng chết, Giáng Sinh chẳng vui tí nào!" Pinocchio nhấc chân đạp ngôi sao, sau đấy lại tự ôm cái chân đau kêu la oai oái, qua một hồi nó mới xoay người nhìn lần lượt tám người chơi.
Nó hừ một tiếng: "Các ngươi chính là người chơi mà ông già Noel mời tới sao?"
Đường Mạch bình tĩnh nhìn con Pinocchio trước mặt, bảy người còn lại cũng không ai lên tiếng.
"Đáng chết! Đáng chết! Đám nhóc người trái đất thời nay không biết thế nào là kính già yêu trẻ cả! Nghe ta hỏi đây, có phải các ngươi hôm nay tới đây chơi trò chơi lá bài trung thực không?!"
Pinocchio giận dữ giật phăng chiếc radio bên hông ném mạnh xuống đất, radio vỡ tan tành, mảnh vỡ bắn vào chân nữ sinh trung học. Nữ sinh nghĩ con rối còn để bụng chuyện lúc nãy, sợ quá quáng quàng chạy về phía sau, thế nhưng khi chạy tới ranh giới ô chứa thì dường như có một bức tường vô hình ngăn trở, không cách nào vượt qua được.
Pinocchio thấy thế liền nheo mắt, hả hê nói: "Trò chơi còn chưa bắt đầu mà nhà ngươi định chạy đi đâu."
Đường Mạch duỗi tay sờ thử sang bên cạnh; quả nhiên, ô chứa này giống hệt một lồng giam vô hình với bốn bức tường trong suốt. Có vài người cũng bắt đầu mò mẫm, kết quả là tất cả đều bị giam giữ như nhau.
"Ai cũng nói Pinocchio ta là con rối gỗ không trung thực, ta thấy loài người các ngươi mới là cái thứ không trung thực! Mùi xú uế của khách lén qua sông làm ta phát buồn nôn rồi đây này!"
Vừa nghe được bốn chữ "khách lén qua sông", ai nấy đều biến sắc. Đường Mạch theo bản năng quay đầu nhìn nam nhân áo đen, người kia thế mà lại không có phản ứng gì quá lớn, ngay khi Đường Mạch vừa quay qua nhìn hắn, hắn cũng ngước mắt nhìn về phía Đường Mạch, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Con Pinocchio tiếp tục: "A, cái mùi này... giống như không chỉ có một tên lén qua sông! Mùi nó nồng nặc y như mùi phân trong hố rệp, ít nhất phải đến hai tên lén qua sông ý chứ! Tận hai tên!!! Lão già Noel chết tiệt, sao lại cấm ta ăn bọn chúng?! Đêm Giáng Sinh mà không có người chết thì vui vẻ nỗi gì!"
Thanh niên trẻ đứng cạnh Đường Mạch bắt được trọng điểm liền dò hỏi: "Vừa rồi ngươi nói là trò chơi này không chết người sao?"
Pinocchio quay đầu, trừng mắt nhìn thanh niên: "Đúng vậy, đây là phúc lợi của phó bản Giáng Sinh vui vẻ, sao lại để người chết được?! Chết tiệt, ngươi tò mò như vậy, ngươi có phải khách lén qua sông không hả?"
Thanh niên ngay lập tức phủ nhận.
"Không được giết người..." Pinocchio ai oán lẩm bẩm, ngay sau đó dường như nó nhớ ra điều gì, cười hô hố: "A, thiếu chút nữa đã quên lời dặn của ông già Noel."
Pinocchio nhặt chiếc radio vỡ nát nằm chỏng chơ dưới đất lên, cục súc vỗ một phát.
"Rẹt rẹt—"
Chiếc radio vỡ phát ra tiếng nhạc vặn vẹo một cách thần kỳ, Pinocchio tay phải cầm radio, tay trái giơ cao. Nó đứng ở khu vực trung tâm của thế giới, xoay một vòng rồi vênh váo lên giọng:
"Hỡi loài người thân ái, hoan nghênh các ngươi đến với [Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio], ta là người bạn tốt nhất của loài người các ngươi — Pinocchio!"
"Phiu —"
Pinocchio muốn điên, nó sửa lại: "Được được được, ta không phải bạn của con người, ta chỉ là Pinocchio thôi được chưa!" Nói đoạn, cái mũi nó liền ngắn trở lại.
Sau đó, ngôi sao vàng bên cạnh Pinocchio đột nhiên toả ra ánh sáng vàng lấp loé, giống như đồng tình với phát biểu vừa rồi của con rối. Pinocchio đứng dưới hào quang chói mắt, xoay người hướng mặt về phía bốn người bên Đường Mạch, tháo mũ xuống khoa trương cúi chào. Tiếp theo, nó quay 180 độ về phía đối diện, làm hành động tương tự như vừa rồi.
Ánh mắt Đường Mạch khoá chặt trêи thân con Pinocchio, trong đầu nhẩm lại tên của trò chơi.
"Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio."
Pinocchio hành lễ xong xuôi liền ném radio vỡ xuống đất rồi chắp tay trước ngực, chớp mắt lao tới trước mặt Đường Mạch. Đường Mạch căng thẳng, thiếu chút nữa đã rút ra Que Diêm Lớn. Cậu thấy con Pinocchio chớp chớp mắt, nhìn mình hỏi: "Nhóc, ngươi thích nói dối không?"
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng về phía Đường Mạch.
Đường Mạch lập tức động não câu hỏi này của con rối. Vừa rồi Pinocchio nói dối nên mũi dài ra, Đường Mạch không chắc liệu mình nói dối lúc này thì hậu quả sẽ thế nào cho nên liền nhanh chóng nghĩ ra vài đáp án trong đầu. Một giây trôi qua, Đường Mạch bình tĩnh đáp: "Không thích. Nhưng đã là người thì ai cũng từng nói dối."
Pinocchio nhìn Đường Mạch thấp giọng cười, sau đó trong nháy mắt lao vút như cơn gió sang thanh niên bên cạnh.
"Nhóc, ngươi thích Giáng Sinh không?"
Thanh niên bị hỏi bất thình lình như vậy, nuốt nước miếng ực một cái: "Bình... bình thường."
Pinocchio tiếp tục chạy tới trước mặt người kế tiếp.
"Nhóc, ngươi thích Pinocchio không?"
"Nhóc, ngươi từng nhận được quà của ông già Noel chưa?"
...
Nó hỏi bảy người bảy vấn đề liên tục, cuối cùng nó chạy tới trước mặt nam nhân áo đen.
Pinocchio rặn ra nụ cười thánh mẫu: "Này nhóc, ngươi đã nghe... Đồng Vàng Của Quốc Vương bao giờ chưa?"
Đường Mạch mở lớn hai mắt, lập tức nhìn về phía Pinocchio.
Nam nhân áo đen nhìn thẳng vào con rối gỗ, giọng nói trầm thấp: "Chưa nghe bao giờ."
Pinocchio vỗ tay, nhảy một điệu tap-dance ngay trước mặt nam nhân, sau lại thoắt cái xuất hiện bên cạnh ngôi sao vàng, bùi ngùi nói: "Các ngươi đều không nói dối, đều là những đứa trẻ trung thực. Chỉ có người trung thực mới có tư cách tham gia [Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio]. Giáng Sinh tới rồi, đêm qua ông già Noel cố ý tới tìm ta, lão nói muốn chuẩn bị một sự ngạc nhiên cho những đứa trẻ ngoan trêи toàn thế giới."
Pinocchio quay đầu nhìn ngôi sao vàng, khoanh tay nói: "Tén ten! Không sai, chính là nó! Ngôi sao vàng của ông già Noel!"
Người phụ nữ trung niên đứng đối diện Đường Mạch bật thốt: "Ngôi sao vàng của ông già Noel..."
"Không sai!" Pinocchio trong nháy mắt lao tới trước mặt người phụ nữ, doạ bà ta sợ tới thiếu chút thì ngã sụp xuống đất.
Nó vươn cái tay gỗ kéo người phụ nữ lại, ngoài miệng nói "Doạ ngươi sợ rồi sao?" nhưng nét cười âm hiểm lại hiện rõ trêи mặt. Nó quay về chỗ ngôi sao vàng, vỗ tay: "Ông già Noel nói trong đêm Giáng Sinh, đứa trẻ nào ngoan thì sẽ được nhận quà. Ta không phục!"
Con rối gỗ chống nạnh: "Ta hỏi ông già Noel làm thế nào biết ai là bé ngoan ai là bé hư? Ngươi nói xem như thế nào mới được gọi là bé ngoan?". Đoạn, nó chỉ tay về phía nữ sinh trung học.
Mặt nữ sinh trắng bệch, suy nghĩ một lúc mới trả lời: "... Hoà nhã, lương thiện, thích giúp đỡ mọi người?"
Pinocchio bất mãn: "Còn gì nữa không?"
Dù nữ sinh đã cố vắt óc kể thêm mấy từ nữa thế nhưng sắc mặt con Pinocchio vẫn rất khó coi, nữ sinh sợ đến suýt khóc. Đường Mạch nhắc: "Phải trung thực mới được gọi là bé ngoan."
Tất cả mọi người đều nhìn cậu.
Pinocchio dựng ngón tay cái lên với Đường Mạch: "Đúng! Phải trung thực mới được gọi là bé ngoan."
Nữ sinh cảm kϊƈɦ nhìn Đường Mạch, thấp giọng nói "Cảm ơn". Những người khác chăm chú nhìn theo Pinocchio, chỉ có nam nhân áo đen vẫn nhìn Đường Mạch. Đường Mạch không để ý tới hắn mà tập trung quan sát con Pinocchio, tay phải không rời hình xăm que diêm trêи cổ tay.
Ngôi sao vàng to lớn lơ lửng giữa không trung, Pinocchio nhảy phắt lên ôm chầm lấy nó: "Ta nói với ông già Noel là chỉ có người nào trung thực thì mới đủ tư cách có được ngôi sao này, nhận được Đồng Vàng Của Quốc Vương."
Đường Mạch sững lại, trái tim như lỡ mất một nhịp, cậu nhìn chằm chằm ngôi sao trước mắt. Những người khác có lẽ không biết ý nghĩa của [Đồng Vàng Của Quốc Vương] nên chỉ hãi hùng nhìn theo Pinocchio.
Pinocchio ôm sao vênh váo hất cằm: "Cho nên hôm nay ta thay ông già Noel tới cùng các ngươi chơi một trò chơi. Ai thắng, người đó có thể nhận được Đồng Vàng Của Quốc Vương. Đây là phúc lợi mà mỗi năm chỉ có một lần thôi đấy."
Một giọng già nua chợt vang lên: "Đồng Vàng Của Quốc Vương là cái gì?" Người vừa lên tiếng là ông già tóc bạc đứng cạnh nam nhân áo đen.
Pinocchio ngạc nhiên: "Đồng Vàng Của Quốc Vương mà ngươi cũng không biết á? Đồng Vàng Của Quốc Vương là đồng vàng cao cấp nhất, hiếm nhất ở Vương quốc Dưới Lòng Đất! Có được đồng vàng này là có thể tự do ra vào mọi thành trì ở Vương quốc Dưới Lòng Đất, còn có thể đổi lấy 100 đồng bạc..."
Đa số người chơi ở đây đều biết tới sự tồn tại của Vương quốc Dưới Lòng Đất nên sau khi nghe con rối nói xong họ liền biến sắc.
Thế nhưng, câu tiếp theo của Pinocchio mới thực sự khiến người phát điên: "Một Đồng Vàng Của Quốc Vương có thể dùng để bỏ qua một trò chơi trong Tháp Đen. Tại sao các ngươi lại không biết Đồng Vàng Của Quốc Vương được nhở?"
"Hả!" Có ba người kinh ngạc phát ra thành tiếng.
Hơi thở của người chơi bất giác nặng nề, bọn họ ai nấy đều dùng ánh mắt nóng rực nhìn ngôi sao vàng trong ngực Pinocchio.
Nam nhân áo đen cũng sững lại trong chốc lát, nhưng ngay sau đó hắn lại nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch cũng tỏ vẻ kinh ngạc như thể đây là lần đầu tiên cậu biết đến Đồng Vàng Của Quốc Vương, ánh mắt sáng rực nhìn ngôi sao vàng phía trước.
Nam nhân áo đen khẽ gợi lên khóe môi, thu hồi tầm mắt.
Sau khi cơn khϊế͙p͙ sợ qua đi, ông già nhịn không được liền hỏi: "Trò chơi này chơi như thế nào, muốn thắng thì phải thế nào?"
Pinocchio: "Hỏi rất hay! Đám nhóc trung thực, có nhìn thấy lá bài kim loại trước mặt không?"
Tất cả người chơi nhìn xuống lá bài trước mặt mình, sau đó quay sang nhìn bài của những người khác trong hàng, chỉ có Đường Mạch là chăm chú nhìn sang bốn lá bài ở phía đối diện. Pinocchio phát hiện tầm mắt khác lạ của Đường Mạch liền vỗ tay cười ha hả.
"Xoạch —"
Tám lá bài đồng thời xoay 180° khiến mặt trước của từng lá bài hiện rõ trước mắt người chơi, chuyển động này cũng gây ra một trận rung lắc nho nhỏ.
Động đất lắng xuống, Đường Mạch nhanh chóng nhìn bốn lá bài phía đối diện, bắt đầu từ lá ngay trước mặt rồi đến các lá tiếp theo.
Cậu phát hiện ba lá đầu trùng với ba lá bên phía mình, cho đến khi nhìn thấy lá bài cuối cùng, Đường Mạch chợt kinh ngạc.
Bởi, lá bài trước mặt nam nhân áo đen có hình một người đàn ông đội vương miện, thần thái uy vũ, tay cầm quyền trượng nạm ngọc, nghiêm túc nhìn thẳng về phía trước, hai mắt ngời sáng có thần.
Khi Đường Mạch nhìn lá bài trước mặt nam nhân áo đen thì bốn người đối diện cũng nhìn thấy lá bài trước mặt cậu.
Người phụ nữ trung niên thốt lên: "Sao lá bài của cậu ta khác vậy?!"
Nữ sinh đứng cạnh Đường Mạch cũng nói: "Của người kia cũng khác!"
Lá bài trước mặt Đường Mạch có hình một nữ nhân tóc dài đầu mang vương miện, hai tay nâng niu một viên ngọc lớn, tóc vừa dài vừa dày tán loạn trêи vai toả ra hào quang mềm mại.
Trong tám lá bài, hai lá có hình một tên ăn mày quần áo rách rưới, hai lá có hình kỵ sĩ khoác áo giáp sắt, hai lá có hình một người đàn ông trung niên tay cầm sách, ngoài ra thì lá bài trước mặt Đường Mạch có hình nữ nhân mang vương miện, lá bài trước mặt người áo đen có hình nam nhân mang vương miện.
Đường Mạch lắc đầu: "Nô ɭệ, Kỵ sĩ, Nhà tiên tri... Quốc vương và Hoàng hậu."
Pinocchio ngạc nhiên nhìn Đường Mạch: "Ngươi biết trò chơi lá bài trung thực nổi tiếng của Vương quốc Dưới Lòng Đất à?"
Đường Mạch lắc đầu: "Nhìn hình vẽ kiểu này dễ đoán mà."
Pinocchio: "Cũng phải. Loài người các ngươi thế nào chả có trò chơi tương tự, nhưng mà lần này ngươi nói sai rồi, bài này..."
Nó dịch chuyển tức thời (teleport) đến trước lá bài hình người cầm sách, tay gõ gõ lên mặt bài kim loại: "Lá này không phải là Nhà tiên tri. Lá này gọi là Đại thần. Quốc vương và Hoàng hậu chỉ huy Đại thần, Đại thần quản lý Kỵ sĩ, Kỵ sĩ áp bức Nô ɭệ, Nô ɭệ có thể khởi nghĩa. Đây chính là trò chơi lá bài trung thực đang thịnh hành nhất ở Vương quốc Dưới Lòng Đất lúc này đấy!"
Nghe xong giải thích của Pinocchio, ai nấy bắt đầu hiểu ra vài điều. Trò chơi này nghe thì phức tạp, trêи thực tế đã từng có mặt ở rất nhiều quốc gia trước khi có Địa cầu online.
Đây là một trò chơi chiến thuật có tính liên kết đầu đuôi, Quốc vương khắc Đại thần, Đại thần khắc Kỵ sĩ, Kỵ sĩ khắc Nô ɭệ. Quốc vương có thể áp chế Đại thần và Kỵ sĩ, nhưng Nô ɭệ thoạt nhìn yếu nhất lại có thể nổi dậy khởi nghĩa, giết chết Quốc vương.
Thế nhưng trò chơi này có liên quan gì tới việc trung thực hay không?!
Nữ sinh thấy lạ nên hỏi: "Nhiệm vụ của trò chơi là phải giết được Quốc vương hoặc Hoàng hậu của bên đối diện mới tính là thắng sao?"
Bên Đường Mạch có một Nô ɭệ, một Kỵ sĩ, một Đại thần và một Hoàng hậu, bên đối diện cũng có một Nô ɭệ, một Kỵ sĩ, một Đại thần và một Quốc vương. Người bình thường sẽ nghĩ bọn họ chính là hai đội khác nhau, mục tiêu là lấy Nô ɭệ bên ta giết chết Quốc vương/ Hoàng hậu bên địch.
Có điều con Pinocchio nghe xong câu hỏi vừa rồi, sắc mặt nó tối sầm xuống, thoắt cái teleport tới chỗ nữ sinh, gầm ghè trợn mắt, lạnh lùng nói: "Xem ra ngươi chính là đứa trẻ hư rồi!"
Nữ sinh bị nó doạ sợ quá ngồi sụp xuống đất, mồm miệng run rẩy không biết vừa rồi mình đã nói sai điều gì.
Pinocchio không cợt nhả nữa mà dùng ánh mắt lạnh băng lướt qua tám người. Sau đó, nó trở lại vị trí ban đầu, tự kéo khoé môi mình lên để nặn ra một cười rạng rỡ: "Phúc lợi đêm Giáng Sinh sao lại để chết người được chứ? Đám nhóc trung thực, đây là trò chơi ưu đãi cho các ngưoi mà! Các ngươi biết vì sao trò chơi này không có hai Quốc vương mà lại là một Quốc vương và một Hoàng hậu không?"
Đám người bị bộ dạng lật mặt nhanh như chớp của con rối doạ sợ nên không ai lên tiếng.
Pinocchio tự hỏi tự đáp: "Đúng vậy! Bởi vì đây là trò chơi trung thực trong hoà bình. Chơi chỉ là thứ hai thôi, tình hữu nghị mới là thứ nhất. Có tám lá bài, giả sử các ngươi..." Pinocchio chỉ bên Đường Mạch, "Giả sử các ngươi xuất lá Kỵ sĩ, bọn họ xuất lá Nô ɭệ. Tình huống sẽ thế nào nhỉ?"
Đường Mạch lạnh lùng nhìn Pinocchio.
Pinocchio tiếp tục tự hỏi tự đáp: "Đúng vậy, phía bọn họ sẽ bị bên các ngươi đánh bại. Họ mất Nô ɭệ, chỉ còn lại Kỵ sĩ, Đại thần và Quốc vương, trong khi đó các ngươi còn đủ cả bốn lá. Kiểu gì bọn họ cũng khó mà thắng được, bởi vì Nô ɭệ của họ đã chết, mất đi tính uy hϊế͙p͙ với Hoàng hậu bên các ngươi, lúc này Nô ɭệ bên ngươi vẫn còn cơ hội để kết liễu Quốc vương của bọn họ."
Nhảm thật!
Trong lúc đám người còn đang câm nín, cô gái trẻ đứng chéo Đường Mạch lại mở miệng: "Ta không hiểu ý của trò chơi này là gì? Một bên ra Kỵ sĩ, một bên ra Nô ɭệ, Kỵ sĩ có thể giết được Nô ɭệ thì... thì có ảnh hưởng gì đến người chơi?"
"Ai nói với ngươi trò này chơi như vậy?"
Cô gái vội im miệng, nhìn chằm chằm Pinocchio.
Pinocchio: "Đây là trò chơi lá bài trung thực! Nếu xảy ra tình huống một bên có lá bài áp chế được lá bài của bên còn lại, như vậy lá bài bị áp chế sẽ mất hiệu lực..." Pinocchio cười nguy hiểm, mắt nhỏ đen nhánh lượt một vòng qua tám người, "Điều đó có nghĩa...các ngươi đều là những đứa trẻ không trung thực!"
Đường Mạch bỗng nhiên nhận ra điều gì.
Pinocchio hừ một tiếng: "Trò chơi lá bài trung thực có một cách để luôn thắng, đó chính là mỗi lượt đi hai bên cùng ra một lá bài giống nhau. Hai lá bài giống nhau được xuất ra thì cùng mất hiệu lực, cuối cùng hai bên kết thúc trò chơi trong hoà bình. Ở Vương quốc Dưới Lòng Đất chúng ta có một quy tắc ngầm, trò chơi có bốn lượt, lượt thứ nhất cùng ra Nô ɭệ, lượt thứ hai cùng ra Kỵ sĩ, tiếp theo là Đại thần. Vì sao không phải là hai lá Quốc vương mà lại là một Quốc vương một Hoàng hậu? Bởi vì tới lượt cuối cùng, khi chúng ta đồng thời xuất lá Quốc vương và Hoàng hậu, Quốc vương và Hoàng hậu sẽ dắt tay nhau hoà bình kết thúc trò chơi. Đây là kết cục của trò chơi mà Người dưới lòng đất thích nhất. Không có kẻ thua cuộc, chúng ta đều là người thắng cuộc."
Nghe xong những lời này của con rối gỗ, Đường Mạch nhíu mày. Trong khi đó, nữ sinh trung học và người đàn ông trung niên phía bên Đường Mạch cùng với người phụ nữ trung niên và ông già tóc bạc phía đối diện, ai nấy đều mắt mày sáng rỡ.
Nếu tất cả mọi người cùng thắng, vậy tức là ai cũng sẽ có Đồng Vàng Của Quốc Vương rồi?!
"Nhưng mà!" Pinocchio đột ngột lên tiếng, cười tủm tỉm: "Nhưng mà, Đồng Vàng Của Quốc Vương chỉ có một mà thôi. Ta đánh cược với ông già Noel, ông già Noel nói các ngươi đều là bé ngoan nên nhất định sẽ phối hợp để hoàn thành trò chơi. Ta lại cảm thấy, các ngươi..."
Pinocchio vươn ngón tay chỉ vào Đường Mạch: "Ngươi!"
Nó tiếp tục lướt tay qua thanh niên trẻ cạnh Đường Mạch: "Ngươi!"
Đến nữ sinh trung học: "Ngươi!"
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi..."
"Còn có ngươi!" Nó chỉ vào nam nhân áo đen đứng cuối cùng.
"Các ngươi đều là những con người không trung thực! Ta đánh cược với lão Noel là nếu các ngươi thành thật phối hợp ra bài theo thứ tự đã định thì coi như ta thua. Như vậy khi trò chơi kết thúc, tất cả các ngươi đều có thể rời khói phó bản, ta thua lão Noel một Đồng Vàng Của Quốc Vương."
Ông già nói: "Chờ chút, vậy phần thưởng thắng cuộc của chúng ta đâu?"
Pinocchio hỏi ngược lại: "Gì? Việc ta tha không ăn tươi nuốt sống các ngươi còn không phải là phần thưởng nữa à?"
Nữ sinh trung học: "Không phải chứ, thứ duy nhất chúng ta nhận được khi tham gia trò chơi này là ngươi không ăn chúng ta, để chúng ta an toàn rời khỏi phó bản thôi à?"
"Thế còn chưa đủ sao?" Pinocchio vân vê cái cằm, "Đương nhiên, nếu chỉ có vậy thì các ngươi vẫn chưa nhận được quà Giáng Sinh, cho nên ta với ông già Noel còn nói, nếu hai bên không ra bài theo trình tự đã định, một bên thắng áp đảo..."
Pinocchio vỗ tay, nhảy một điệu tap-dance "Cộc cộc cộc": "...Thì ta thắng! Ông già Noel nợ ta, phải đưa thêm cho ta ba Đồng Vàng Của Quốc Vương đủ để tặng cho bốn người bên thắng. Bốn người ai cũng có một Đồng Vàng Của Quốc Vương, lại còn an toàn rời khỏi phó bản nữa."
Đường Mạch mở lớn hai mắt, tâm lạnh toát. Cậu vội quay đầu nhìn sang ba "đồng đội" bên phía mình, chỉ thấy trong đó ngoại trừ thanh niên trẻ đứng cạnh Đường Mạch thì nữ sinh và người đàn ông đều hết nhìn đội
đối diện lại nhìn ngôi sao vàng chỗ Pinocchio, lòng tham thổi bùng lên trong ánh mắt của cả hai.
Không chỉ có bọn họ mà ba trong bốn người đối diện cũng đang nhìn ngôi sao nuốt ực một cái, mỗi nam nhân áo đen là tỏ ra bình tĩnh, không có bất kỳ phản ứng nào. Phát hiện Đường Mạch đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn về phía Đường Mạch.
Hai người nhìn nhau.
Pinocchio: "Yên tâm đi mấy đứa, đây là phúc lợi đêm Giáng Sinh mà. Chỉ cần các ngươi dựa theo quy tắc thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Mà kể cả các ngươi có không tuân theo quy tắc thì cũng nào có chuyện gì đâu..."
Nữ sinh: "Là sao?"
Pinocchio cao hứng nói: "Trong trò chơi này, hai bên đâu có biết bên đối phương ra lá bài nào, ra giống nhau thì cùng bỏ bài, mà ra khác nhau thì cùng lắm là kϊƈɦ phát [Trận quyết đấu] chứ gì. Yên tâm, đêm Giáng Sinh sẽ không có quái vật ăn thịt người đâu, [Trận quyết đấu] là giành cho hai người đại diện của hai lá bài tiến hành quyết đấu. Người thắng ở lại chơi tiếp, còn kẻ thua... sẽ rời đi, tiếp tục tham gia một trò chơi thú vị khác."
Nữ sinh trung học nhắc lại: "Ý của ngươi là nếu hai bên ra lá bài khác nhau, như vậy đều bị nhận định là không trung thực. Mỗi bên sẽ có một người ra quyết đấu, thắng thì ở lại mà thua thì đi chơi trò khác? Như vậy cũng đâu có giống trừng phạt..."
Pinocchio chớp chớp cặp mắt nhỏ tí: "Trò chơi tiếp theo chẳng có liên quan gì tới ông già Noel đâu nhá, không có cách qua cửa trong an bình đâu."
Nghe xong, sắc mặt nữ sinh liền trắng bệch.
Trong ván bài này cả tám người chơi đều có thể sống sót, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực ra lá bài giống nhau, sau bốn lượt tất cả tám lá bài sẽ mất hiệu lực, tám người an toàn rời phó bản, chỉ là không ai nhận được cái gì.
Nhưng nếu trong đó có một bên thắng cuộc, dùng lá Nô ɭệ giết lá Quốc vương / Hoàng hậu của đối phương, sau đó tiêu diệt luôn cả lá Nô ɭệ của đối phương, vậy các lượt kế tiếp chỉ cần xuất ra Quốc vương/ Hoàng hậu liên tục là có thể giết chết toàn bộ bài của đối phương, nhận được phần thưởng.
Trò chơi kết thúc trong hoà bình thì không bên nào có thưởng, một bên thắng cuộc thì có bốn người nhận được Đồng Vàng Của Quốc Vương.
Đồng Vàng Của Quốc Vương...
Là quyền bỏ một trò chơi của Tháp Đen!
Nửa tháng trước, Đường Mạch cũng phấn khích quá đà khi đối diện với đồng vàng này.
Hiện tại...
"Ta có một câu hỏi." Giọng nói trầm thấp vang lên.
Đường Mạch nhìn người áo đen vừa lên tiếng.
Ánh mắt hắn lướt qua bốn người bên phía Đường Mạch, cuối cùng dừng trêи người Đường Mạch một lúc rồi mới nhìn Pinocchio: "Nếu có một bên thắng, vậy bên thua sẽ thế nào?"
Pinocchio: "Đã nói trò này không có người chết, bên nào thua thì tiến vào trò chơi khác. Còn có sống sót ở chỗ khác đấy hay không..." Pinocchio cười nguy hiểm, "Pinocchio đáng yêu tốt bụng sao mà biết được?"
"Phiu —"
Mũi con Pinocchio lập tức dài ra, nó vội sửa lời: "Vầng vầng, ta xấu xí ác độc được chưa!"
Cái mũi ngắn lại như cũ.
Lúc này, một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên trong đầu tám người chơi —
[Đing Đoong! Phó bản đêm Giáng Sinh - Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio chính thức bắt đầu. Quy tắc trò chơi —
☠️ Thứ nhất, mỗi đội có bốn lá bài, bao gồm Nô ɭệ, Kỵ sĩ, Đại thần và Quốc vương/ Hoàng hậu.
☠️ Thứ hai, Quốc vương/ Hoàng hậu khắc Đại thần và Kỵ sĩ, Đại thần khắc Kỵ sĩ và Nô ɭệ, Kỵ sĩ khắc Nô ɭệ, Nô ɭệ khắc Quốc vương/ Hoàng hậu.
☠️ Thứ ba, trình tự ra bài ở Vương quốc Dưới Lòng Đất: Nô ɭệ > Kỵ sĩ > Đại thần > Quốc vương/ Hoàng hậu.
☠️ Thứ tư, khi hai bên ra bài khác nhau, lá bài yếu hơn sẽ mất hiệu lực đồng thời kϊƈɦ phát [Trận quyết đấu]. Người đại diện của lá bài sẽ tiến hành quyết đấu 1V1. Người thắng lưu lại, kẻ bại phải đi công tháp (cấp độ bình thường).
☠️ Thứ năm, khi một bên xuất bài, bên đối phương chỉ nhìn được mặt sau của lá bài mà không nhìn được nội dung mặt trước. Pinocchio cũng không biết hai bên ra lá nào.
☠️ Thứ sáu, trước mỗi lượt xuất bài, các lá sẽ sắp xếp lại vị trí một cách ngẫu nhiên.
☠️ Thứ bảy, bên nào không còn bài sẽ tính là thua cuộc.
☠️ Thứ tám, lá Hoàng hậu có thể kϊƈɦ phát "Về nhà quỳ ván giặt đồ", tương đương với việc được quyền đặt một câu hỏi cho Quốc vương bên đối phương, thời gian hỏi tuỳ ý. Không được phép hỏi về nội dung lá bài. Người được hỏi chỉ có thể trả lời Có hoặc Không. Nói dối coi như thua cuộc, bên hỏi thắng.
Pinocchio ghét nhất kẻ trung thực, nó tình nguyện đưa Đồng Vàng Của Quốc Vương cho bốn tên lừa đảo khốn kiếp cũng không muốn để bọn người trung thực an toàn rời khỏi phó bản!]
"Các ngươi đã nắm rõ quy tắc trò chơi chưa?" Pinocchio ôm ngôi sao vàng, vẽ ra một nụ cười âm hiểm. Khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, nó liền chớp chớp mắt, nặn ra vẻ mặt thánh thiện ngây thơ, cao hứng vỗ tay: "Như vậy, chúng ta bắt đầu trò chơi đi nào!"
Pinocchio giậm chân "uỳnh" một cái xuống đất, một "bức tường" trắng từ không trung lại ầm ầm buông xuống, ngăn cách hai đội.
Pinocchio: "Ta biết các ngươi phải thảo luận lá bài muốn ra, cho nên có bức tường này ở đây, các ngươi sẽ không thể nhìn được bên đối diện, cũng không nghe thấy đối phương nói gì. Chỉ có ta mới nhìn được, nghe được thôi. Đương nhiên, ta sẽ không nhắc." Nói đến đây, Pinocchio đột nhiên dừng lại, nó bụp miệng rồi kinh ngạc nói: "Á, ta nói gì kỳ vậy?! Sao các ngươi lại cần thảo luận nhỉ? Chẳng lẽ lá bài các ngươi chuẩn bị ra không phải là lá Nô ɭệ sao?"
"Ruỳnh" một tiếng, bức tường trắng hạ xuống hoàn toàn.
Pinocchio ngồi trêи thành tường, quay đầu nhìn bên Đường Mạch rồi lại quay đầu nhìn bên đối diện.
Sau đó nó duỗi eo nằm ườn lên bờ tường, thoải mái ôm ngôi sao vàng, sung sướиɠ nói: "A, thật đúng là tám đứa trẻ trung thực đáng yêu!"