ĐỊA NGỤC NHÂN SINH

Mặc Nghiên bị một con quái thú to lớn sần sùi không ngừng tra tấn cậu, hình dáng đáng sợ của nó làm thân hình mảnh mai của cậu run lên, con quái thú nhìn cậu bằng cặp mắt đen sâu hun hút, nó từ từ tiến lại gần, móng vuốt to lớn sắc bén xé toạt quần áo cậu. Cậu sợ hãi lui càng nhanh về góc tường, nó cũng càng ngày càng tiến lại gần. Mặc Nghiên hoảng sợ thấy nó ép cậu sát vào vách tường, bàn chân to lớn banh rộng chân cậu ra, đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm vào hạ thân lõa lồ của cậu, trong miệng nó phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp mà hưng phấn, rồi cậu rùng mình thấy nó nắm lấy vật tượng trưng cho giống đực của nó ra vuốt ve, vật đó to lớn mà đầy gai góc vô cùng đáng sợ, móng vuốt nó khẽ chọt vào nơi bí mật của cậu sinh ra một tia đau đớn nhưng lạ là lại khiến cậu hưng phấn đến vật nam tính cũng dựng đứng lên...

- Đừng... đừng mà...

Cậu có cảm giác nó nhếch lên khóe miệng lộ ra vài cái răng nanh của mình, nó cuối đầu xuống gần tiểu huyệt đang sợ hãi của cậu, chiếc lưỡi đỏ hồng khẽ liếm lên cửa động đang run rẩy vì kích thích kia khiến cậu sung sướng đến hét lên...

- A... dừng lại...a...a đừng liếm nữa...không chịu nổi...

Chỉ thấy đầu lưỡi to lớn khéo léo luồn lách vào trong cửa động chật hẹp, đụng lên vách tường mẫn cảm bên trong khiến cậu không chịu nổi khoái cảm nó mang lại là la lên, đầu óc trắng xóa bắn ra. Nhưng con quái vật vẫn không ngừng liếm láp, dường như nó cảm thấy bên trong cậu mà một món mĩ vị không ngừng hấp dẫn nó, chiếc lưỡi to dài đưa vào thật sâu, liếm láp từng ngõ ngách bên trong, đưa vào rồi lại rút ra mang đến cho Mặc Nghiên từng trận khoái cảm. Mặc Nghiên sảng khoái đến không còn biết gì, chỉ biết há miệng thở dốc và rên rỉ không ngừng, nước bọt theo khóe miệng không thể ngậm lại chảy ra ngoài tạo thành một bộ dáng dâm mỹ cực kì...

- A... a... tha ta... tha ta... chịu không nổi...

- Hừ... hừ.... – Quái vật phát ra tiếng gầm giừ trầm thấp, chiếc lưỡi đỏ lui ra ngoài.

Hai chân trước khỏe mạnh của nó xốc ngược cậu lên, Mặc Nghiên hoảng sợ thấy nó đưa vật nam tính gai góc đáng sợ của mình chà xát lên cửa động cậu, bộ dáng hưởng thụ của nó khiến cậu chỉ muốn ngất đi...

- Đừng... đừng vào... không được đâu...

Quái vật mặc kệ tiếng khóc lóc van xin của cậu, đôi mắt đen híp lại, nhìn chăm chú ánh mắt cậu, và một cái động thân thật mạnh, cậu hét lên...

( Hố hố, SM tới đây thôi!)

Mặc Nghiên bật dậy trên giường, mồ hôi ướt đẫm cơ thể cậu, giấc mơ thật đáng sợ. Kể từ ngày hôm đó chạy trốn khỏi khách sạn, cậu bị sốt li bì nên xin nghỉ phép ở nhà, nhưng mỗi ngày là một cơn ác mộng không ngừng tra tấn cậu. Giấc mộng thật đáng sợ nhưng nó lại luôn đem đến cho cậu những khoái cảm không ngừng ngày một nhiều hơn. Mặc Nghiên lật chăn lên, chiếc quần lót của cậu đã ướt đẫm mồ hôi và tinh dịch cậu bắn ra trong vô thức, cậu buồn bã thở dài. Có phải cậu bị bệnh rồi không? Bị người khác cường bạo đã đành, nay còn gặp ác mộng bị thao mà hết lần này đến lần khác sung sướng bắn tinh. Mặc Nghiên gục mặt vô hai bàn tay của mình, từ kẽ tay khẽ chảy ra một mảnh ướt át...

----------oOo----------

Trong khi Mặc Nghiên ở nhà xoắn xuýt vì những cơn ác mộng dâm mỹ thì ở công ty mọi người đang xôn xao vì vẻ ngoài tuấn lãng của một người nào đó vừa trở về nhậm chức Tổng giám đốc.

Kể về Hà Mộ ngày hôm đó, sau khi đã ngủ no nê vì cuộc kích tình hôm trước, hắn tỉnh lại đã thấy bên cạnh trống không. Không hiểu sao hắn lại thấy bức bối vì người tình nóng bỏng hôm qua đã chạy trốn mất tăm mà chẳng để lại một chút manh mối. Nhìn xuống hạ thân đang sung sức lúc sáng sớm, hắn cười khổ lủi vào phòng tắm, trong thâm tâm lại rất hy vọng có thể gặp lại cậu trai đó. Đến lúc hắn về nhà thì gặp ngay ánh mắt sáng quắc của mẹ, hắn chỉ biết "ha ha" cười rồi nhanh chấn trốn vào phòng, mẹ mà tra hỏi thì thật là đau đầu.

Hắn đến công ty nhậm chức đã được một tuần, vậy mà hắn vẫn nhớ nhung thân hình nóng bỏng khít chặt kia. Hà Mộ hít thở sâu, hắn cần ném ngay bóng hình kia ra khỏi đầu nếu không hắn đảm bảo không thể ngồi đây cho tới hết giờ làm việc.

Cốc cốc...

- Mời vào!

- Giám đốc, đây là tài liệu ngài cần! – Cô thư ký liếc mắt đưa tình đưa xấp tài liệu cho hắn, hắn chẳng thèm nâng mắt lên nhìn. Mà hắn thừa biết cô đang làm gì, lại nũng nịu cúi thấp người lộ ra cái khe rãnh sâu hun hút nơi bờ ngực chứ gì, hắn cười thầm, lớn thì lớn thật nhưng đáng tiếc hắn chẳng "đứng" nổi lấy một giây.

- Còn gì nữa không? – hắn từ tốn hỏi, ánh mắt lạnh nhìn cô ta khiến cô ả bối rồi đi ra khỏi phòng.

Nghiêm túc nhìn thông tin nhân sự trên tay, đôi mắt đen lướt qua từng gương mặt và năng lực của họ, trực tiếp ghi nhớ vào bộ não với IQ 180 của mình. Hắn hài lòng gấp tài liệu lại, tiếp tục đảo mắt qua danh sách nhân viên thử việc, đôi mắt hắn bỗng bị chú mục vào gương mặt trắng trẻo với một nụ cười yếu ớt, gương mặt khả ái này đã khiến hắn điên cuồng trong dục vọng.

- Tiêu Mặc Nghiên? – Hắn thì thầm tên cậu, trong đầu chợt lóe lên một kế hoạch bắt cóc người về bên cạnh để từ từ hưởng thụ. Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ám muội, hắn nhấc điện thoại gọi cho trưởng phòng nhân sự thông báo với ông về việc điều người đến cho mình. – Em chạy không thoát rồi, tiểu khả ái!

----------oOo---------

Ngày hôm sau vừa đến công ty, Mặc Nghiên đã nhận ngay thông báo về việc điều động nhân sự. Nhìn vị trí mà mình phải làm, cậu trợn mắt há mồm nhìn trưởng phòng nhân sự...

- Này... này là sao? Em vẫn chưa làm nhân viên chính thức.

- Đây là ý của tổng giám đốc, muốn đào tạo nhân viên đắc lực cho riêng mình nên chọn một người trong số nhân viên thử việc đảm nhận chức trợ lý cho hắn. Cậu được chọn, mau trở về thu dọn đồ đạc rồi lên tầng 34 trình diện đi.

- A... có nghĩa là, em có thể lên nhân viên chính thức hả?

- Cố gắng biểu hiện cho tốt, giám đốc sẽ không đuổi việc cậu đâu.

- Vâng... em... em sẽ cố gắng...

Mặc Nghiên mừng rỡ đi về chỗ thu dọn, không biết rằng lần đi này sẽ "bán" luôn cả thân thể, bị ai đó ăn kiền mạt tịnh a...

Hà Mộ sốt ruột ngồi đợi trong văn phòng, trưởng phòng nhân sự đã nói hôm nay cậu ta sẽ đến, nên từ sáng sớm hắn đã đến văn phòng chờ đợi để thấy được gương mặt thân yêu kia. Chẳng hiểu làm sao mà hắn như bị cậu mê muội, nghĩ đến cậu là toàn thân nóng lên. Nhìn người khác nằm dưới thân, điên cuồng xâm phạm nhưng hắn vẫn không sao lấp đầy khoảng trống và sự thỏa mãn mà hắn đã có khi làm cùng cậu. Hắn nghĩ mãi mà chẳng ra, có lẽ hắn quên mất một thứ, đó là sự thỏa mãn và lấp đầy sự trống trải khi được bên cạnh người mình thương yêu...

Cốc cốc...

- Mời vào! – Hắn ngồi nghiêm túc lại, chờ mong người ngoài cửa.

- Giám đốc, trợ lý mới đã đến trình diện, ngài có muốn gặp không? – Thư kí lên tiếng hỏi.

- Đưa cậu ấy vào! – Hắn giấu nhanh sự hưng phấn trong đôi mắt, lạnh lùng trả lời.

- Vâng!

Một người từ cửa bước vào, tóc mái che khuất đôi mắt xinh đẹp mà hắn đã từng nhung nhớ. Mặc Nghiên lo lắng bước vào phòng, không dám ngẩn đầu nhìn vị giám đốc mới nhậm chức này, cậu nghe đồn hắn ta là một người lạnh lùng khó gần nhưng rất đẹp trai, vì lo lắng nên cậu cũng không chú ý giọng nói ấy rất quen thuộc...

- Tiêu Mặc Nghiên?

- Vâng!

- Từ hôm nay cậu sẽ làm trợ lý cho tôi, công việc mỗi ngày của cậu là thông báo lịch làm việc, chuẩn bị giấy tờ mà cuộc họp cần, có công tác thì theo tôi đi công tác. Tóm lại, việc của cậu là chịu trách nhiệm những gì mà tôi phân phó, người khác nói gì cũng không cần quan tâm.

- A... - Cậu sửng sốt ngẩn đầu dậy, và bị cuốn vào đôi mắt đen đang chăm chú nhìn mình.

- Hiểu không? – Hà Mộ hỏi.

- Vâng!

- Vậy tốt rồi, lương cậu tôi sẽ trả vào mỗi tháng, tùy theo sự tích cực của cậu mà tăng lương tăng thưởng, ra ngoài làm việc đi.

- Vâng.

Nhìn Mặc Nghiên đờ đẫn đi ra ngoài, Hà Mộ cười khẽ: "Bắt được em rồi a, từ từ mà hưởng thụ nhé, cục cưng...".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi