ĐỊCH ÁO TIÊN SINH (DIOR TIÊN SINH)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Hải đảo ở vùng nhiệt đới tràn ra hơi thở lười biếng. Sáng sớm chim biển hót líu lo, còn có những tôm sò mắc cạn trên biển.

Trương Thần Phi mở mắt ra, mê mang nhìn bốn phía. Bây giờ mà trời đã sáng bừng, rõ ràng không phải ở nhà. Cửa sổ thuỷ tinh kéo dài đến đất khiến hắn thấy rõ ràng có mấy người ngồi ở xa xa, biển xanh trời xanh, nhân ngư quay về biển…

Sột soạt chút ngồi dậy, trên lưng tức khắc có mồ hôi lạnh. Trương Thần Phi nghiêng người, sờ sờ tiểu kiều thê ngủ say sưa trong chăn, thở hai cái mới nhớ ra. Đúng là quá nguy hiểm, nếu như không khống chế được đẩy Viêm Viêm xuống chỗ nước sâu thì sao đây? Tuy rằng bản năng sẽ không làm thế nhưng nếu có lỡ như thì sao?

Tình huống này có chút không xong, Trương Thần Phi cau mày cào tóc về phía sau gáy. Nhưng mà mấy việc ném tiểu kiều thê vào biển, đẻ trứng hay trói chân này nọ cũng không khiến hắn kinh hoảng lắm.

Tiêu Tê xoay người, từ từ mở mắt ra.

Đối diện cặp mắt xinh đẹp kia, Trương Thần Phi lại cảm thấy, chuyện đẻ trứng trói chân này nọ vẫn rất đáng khiến mình kinh hoảng.

“Anh…” Tiêu Tê hơi nheo mắt lại nhìn hắn.

“Tại sao em lại như thế chứ?” Trương Thần Phi là ác nhân mà cáo trạng trước, ngồi thẳng người giáo dục tiểu kiều thê, “Em có biết hôm qua nguy hiểm cỡ nào không! Em không thể vì anh phát bệnh mà chiều anh, nếu như có chuyện xảy ra thì sao đây?”

Tiêu Tê từ từ ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhướng cằm nhìn sầu riêng trên bàn: “Được, không chiều anh.”

“Bảo bối, muốn ăn sầu riêng hả?”

Mười phút sau, trên bờ biển. Nhân viên cứu hộ đen giống như nhựa đường đổ bê tông, mê mang nhìn phú hào hôm qua còn cố gắng mưu sát chồng mình ôm sầu riêng chạy bộ.

“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua ai bị vợ phạt bao giờ hả?” Trương Thần Phi liếc mắt trừng cục than đen.

Nhân viên cứu hộ than đen nhún vai, thật không hiểu nổi cuộc sống của người có tiền.

Tiêu Tê ăn sáng xong thì mặc áo thun trắng, quần bơi, đeo kính râm nằm trên ghế bãi biển có dù trên đầu. Có nhiều cô gái đi bộ gần khu biệt thự nhìn thấy vậy, chỉ vào cậu xì xào bàn tán.

“Đẹp trai quá, vừa nhìn đồ mặc là biết cao phú soái.” Không giống với Trương Thần Phi không thiếu tiền, các cô đến đây là do công ty tài trợ, hơn mười người đồng nghiệp ở chung trong một biệt thự lớn.

“Áo thun với quần bình thường mà.” Cô gái đứng cạnh không giải thích nổi.

“Ai, cậu không hiểu đâu, cái này gọi là khiêm tốn xa hoa. Cho dù đó là một cái áo thun tay ngắn thường thường cũng đáng giá hơn một thân quần áo của cậu.”

“Vậy tụi mình có cần đến chào hòi không, nhìn qua thấy giống người Trung Quốc đó. Nói không chừng, hắc hắc…”

“Xin lỗi, em ấy là bông đã có chậu.” Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau. Mấy cô gái hết hồn, quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Thần Phi đang ôm sầu riêng cười tủm tỉm đứng sau lưng mấy cô.

Thế giới dường như đã dừng lại mấy giây, bên tai có tiếng sóng biển nổ vang.

“… Trương, Trương Thần Phi?”

“Ba ba Thần Phi, trời ơi!” Cô gái kích động, gọi luôn cả biệt danh.

Lại bị nhận ra, Trương Thần Phi chau mày, đưa sầu riêng trong tay cho mấy cô: “Đừng đến làm phiền em ấy, mời mọi người ăn sầu riêng.”

Mấy cô gái gật đầu liên tục, vừa liếc đã thấy Trương Thần Phi bước đến chỗ dù che nắng.

“A a a, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Ba ba Thần Phi tặng sầu riêng cho tui, á á á! Sầu riêng này chắc chắn là đồ chiêu tài, chúng ta đừng ăn, đem về cúng đi!” Bởi vì còn chưa đi xa, mấy cô gái chỉ có thể kiềm chế nhỏ giọng hét lên.

“Dáng người tốt thật, còn có cơ bụng nữa chớ!”

“Đợi chút, nếu như đó là Trương Thần Phi, người nằm kia chính là…”

Ba người liếc mắt nhìn nhau, kêu không ra tiếng, đó là Tiêu thiếu gia đấy!

Tiêu Tê nghe được đoạn nói chuyện bên kia, chậm rãi nhấp một ngụm nước dừa, không quay đầu lại. Không bao lâu, Trương Thần Phi đi đến, rõ ràng còn có một cái ghế kế bên nữa nhưng người này lại muốn chen cùng một chỗ với cậu.

Trương Thần Phi ngồi ngang, kéo đôi chân thon dài của tiểu kiều thê đặt lên đùi mình, nhét ống hút của mình vào cùng một quả dừa với cậu. Ỷ có người ngoài ở đây sẽ không bị đánh, vô cùng kiêu ngạo.

Đợi những cô gái kia lưu luyến đi xe, Tiêu Tê tháo kính râm xuống, ngồi dậy: “Nói xem, mấy món đồ chơi kia từ đâu tới?”

“Giao hàng.” Trương Thần Phi thành thật khai báo, mở trang web bán hàng của Cao Thạch Khánh cho cậu nhìn, “Hồi trước trong nhà không có, dùng cái này để đáp ứng nhu cầu bức thiết.”

Đây là phục vụ kiểu “kín” của trang web này, Trương Thần Phi đặt tên list này là “Tiểu kê kê cay tê tê”, giấu trong một đống order mua crawfish. Chọn chế độ giao hàng Express, nhanh chóng đưa đến tận nhà, đóng gói cẩn thận, không có ghi tên…

Khóe miệng Tiêu Tê co rút, cậu chưa từng nghĩ đến mấy chuyện này, thật không biết bây giờ tân tiến như thế, dùng ngón tay chọc tên còn đang uống trộm nước dừa của cậu: “Thành thật khai báo, có phải trước kia anh đã muốn chơi loại… trói gì gì đó?”

“A, khụ…” Trương Thần Phi bị sặc nước dừa, “Không, không phải, ách, được rồi, đúng là từng muốn.” Có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, bảy năm dụ dỗ Tiêu Tê chơi đủ loại tư thế nhưng không dám chơi đến loại mạnh hơn. Nhưng xem tình hình gần đây, hình như Viêm Viêm cũng không bài xích chuyện này lắm thì phải?

Tiêu Tê bĩu môi cười một cái, lại đeo kính lên nghiêng đầu ngủ.

Gió biển thổi đến, thổi loạn tóc mái của tiểu vương tử. Nét đẹp không có góc chết được ánh nắng chiếu vào, giống như có một lớp kính tự nhiên, chiếu cho người đã đẹp nay lại đẹp thêm ba phần.

Trương Thần Phi đắp cho cậu một cái khăn tắm, lẳng lặng nhìn cậu, khoé miệng không nhịn được nhếch lên. Đợi đến khi xác định cậu đã ngủ rồi mới lặng lẽ lại gần, hôn một cái lên đôi môi trơn bóng, có mùi nước dừa thoang thoảng.

Vui sướng lắc lắc đầu, Trương Thần Phi lại ngồi thẳng dậy, mở trí não lên xử lý chuyện công ty.

Lúc trước không gấp gáp, mặc dù bệnh này có chút làm mất mặt nhưng lại cho hắn ăn no, Trương Thần Phi ít nhiều cũng có chút thích thú. Nhưng tình hình càng ngày càng quá, nếu không muốn Tiêu Tê bị nguy hiểm thì phải nhanh chóng giải quyết cho tốt.

Tiến triển bên trong nước thì vẫn cứ tà tà, nhưng bên phía Mỹ thì tương đối nhanh chóng. Lúc Carles giật dây thì Trương Thần Phi liền tìm một người trung gian đến hội phản đối trí não ở Mỹ. Người trung gian kia báo cho hắn biết là đã đạt thành nhận thức chung với bên đó, bọn họ đồng ý sẽ đi kiện, và còn đảm bảo sẽ lấy được số liệu liên quan.

[Có tiền là được rồi, ở Mỹ chỉ cần mời được luật sự giỏi thì có thể thắng được loại kiện tụng này. Nhưng những người này nằm trong một tổ chức khá rời rạc, tôi không thể đảm bảo bọn họ sẽ thực hiện đúng theo ước định.]

Lo lắng của người trung gian không phải không có lý, nếu như những người này cầm được tiền tới tay lại chạy mất thì cho dù có mời được luật sư giỏi cũng như không. Hơn nữa nếu đến cuối cùng lại phản bội đồng ý nhận số tiền bồi thường của bên công ty sản xuất trí não thì hắn cũng không có được số liệu liên quan.

Trương Thần Phi nhắn lại: [Vậy tìm luật sư luôn đi.]

Đối phương nhanh chóng trả lời lại: [Đúng thế, sao tôi lại không nghĩ đến chứ! Cứ làm thế đi! Tất cả phí đầu tư này dùng tất cả để tìm luật sự, chắc chắn có thể mời được năm đại luật sư nổi tiếng ở Mỹ!]

Trương Thần Phi cười nhạo, người trung gian này cái gì cũng được, chỉ có cái là thiếu linh hoạt. Người này chính là mua lại trò chơi trước kia của hắn, tuy là không phải công ty lớn gì nhưng trong giới điện thoại di động cũng rất có tiếng. Đáng tiếc là không biết động não nhanh, lúc trí não xuất hiện vẫn còn đang sản xuất trò chơi cho di động, có thể biết chắc là nhanh chóng xuống dốc.

Năm năm trước, Trương Thần Phi đầu tư cho công ty nửa sống nửa chết này, mới khó khăn lắm kéo bọn họ lên từ vực thẳm được. Bây giờ thì chuyên làm trò chơi phục cổ, chính là đổi tất cả trò chơi cho di động thành trò chơi cho trí não, việc làm ăn cũng không tệ lắm.

[Fei, mấy năm nay cậu vẫn tin tưởng tôi như thế, nhất định tôi sẽ làm tốt chuyện này cho cậu.]

Thật ra lý do Trương Thần Phi đầu tư cho công ty này là vì template của họ. Công ty này có rất nhiều mẫu template tốt, có thể tăng hiệu suất sản xuất trò chơi, lúc sửa lại còn có thể dùng cho trò chơi trên trí não. Không quan hệ với việc tin tưởng hay không tin tưởng, thật ra hắn không tin mắt nhìn của anh bạn này lắm, dù sao năm đó cũng vung một số tiền lớn mua lại tác phẩm đoạt giải của hắn.

Trả lời lại: [Tất nhiên rồi, từ lần đầu tiên thấy anh là tôi đã biết anh là một người hợp tác có thể tin tưởng được.]

Xử lý xong việc này, Trương Thần Phi liền kéo tiểu kiều thê ra biển chơi.

“Chúng ta đi xây lâu đài đi, em biết là anh có kỹ thuật tốt lắm mà.” Tổng tài đại nhân nói mà còn có ý khác.

“Ấu trĩ.”

“Hê hê, nói đi, em muốn xây thành hình gì.” Tiêu thiếu gia không có tuổi thơ không biết chơi trò này, bảy năm trước lúc đi hưởng tuần trăng mật Trương Thần Phi cũng biết nên cố ý phô ra tuyệt kỹ xây lâu đài xát, đổi lấy được ánh mắt sùng bái và phúc lợi buổi tối từ tiểu kiều thê.

“Lâu đài Atlantis.” Tiêu Tê nhìn xung quanh, trên bở biển ngoại trừ có nhân viên cứu hộ răng trắng bóc thì không có ai nữa, liền cũng ngồi xuống theo, đào hai cái lỗ cát.

“Phức tạp quá, thiếu thể lực rồi, phải cần vương tử nhân ngư hô hấp nhân tạo mới được.”

“Đi ra kia… Ha ha…”

Bây giờ đã là cuối tuần, hai người liền thoải mái chơi đùa. Trương Thần Phi nói quản gia mua hải sản để mình nấu cho kiều thê ăn. Cháo hải sản tươi mới và sò nướng chín bảo đảm ăn vào sẽ không đau dạ dày.

Tiêu Tê ăn rất vui vẻ, nhìn ông xã cao hứng bừng bừng mới chợt ý thức được đã lâu rồi hai người không đi du lịch. Trên bàn có một danh sách, có dầu xoa bóp, có dược thảo xoa bóp, còn có chút phục vụ đặc biệt không thể nói, có thể gọi hết.

“Có muốn gọi mát xa không?” Trương Thần Phi cầm đến, hỏi Tiêu Tê đang nằm trên giường xem live stream.

Chơi đùa cả ngày, quả thật có chút mệt mỏi, Tiêu Tê gật đầu: “Gọi một chai tinh dầu xoa bóp đi.”

Trương Thần Phi đồng ý, gọi một chai, cởi đồ tiểu kiều thê ra mát xa cho cậu.

“Anh biết làm sao?” Tiêu Tê không tin tưởng nhìn hắn.

“Đương nhiên, ông xã em là mười hạng toàn năng đấy. Thấy bàn tay này không? Đây là bàn tay sáng lập truyền kỳ đế quốc trò chơi, dùng nó xoa bóp cho em là em kiếm được một vố lớn rồi đấy.” Trương Thần Phi khoe khoang, lấy chút tinh dầu ra bắt đầu mát xa.

Kỹ thuật của nhân viên mát xa Đại Điểu rất bình thường, hơn nữa còn có hiềm nghi có cắt xén bớt quá trình, khách hàng Tiêu tiên sinh quyết định cho hắn một sao. Mát xa xong, nhân viên mát xa nói là có thể cung cấp cho khách hàng một loại phục vụ đặc biệt thì bị từ chối một cách vô tình.

Trương Thần Phi đặt chai tinh dầu lên bàn, động tác dừng một chút, quay đầu nhìn về phía tiểu kiều thê nằm trên giường, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Hít sâu một hơi, nắm chặt tay, đi đến lật người lại đè lên.

“A, đã nói là không muốn mà, ngày mai phải lên đường về nhà.” Tiêu Tê giơ tay lên đẩy hắn ra.

“A, giả bộ đứng đắn cái gì.” Đột nhiên Trương Thần Phi cười lạnh một tiếng, lại gần nhìn cậu, “Em dùng tiền nuôi tôi không phải vì để làm chuyện này sao?”

/Hết chương 69/

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi