ĐỊCH ÁO TIÊN SINH (DIOR TIÊN SINH)

Toàn trường im lặng một lát, đột nhiên có một trận cười bùng nổ dừng cũng dừng không được. Vẻ mặt của Tiêu tổng trong ống kính khá là bình tĩnh, tuyệt nhiên không hề biến hoá vì câu nói của Trương Thần Phi.

[Bán thân, bán thân, bán thân…]

[Ha ha ha ha, nội tâm của thiếu gia không hề dao động, chỉ có xúc động muốn đánh người thôi.]

[Ba ba Thần Phi, ba phải hiểu rõ, tài phú của ba còn cao hơn Tiêu gia nữa đó, ha ha ha ha!]

[Tiêu lão đồng chí nói: Mua không nổi, bái bai.]

Chuyện riêng tư của ba ba Thần Phi có độ hot ngang với tiểu thịt tươi trong vòng giải trí, câu này không hề nghi ngờ là lại lên hot search, từ khoá lần này không được lịch sự cho lắm, tên là “Trương Thần Phi bán thân”.

Bảng xếp hạng phú hào của cuối kỳ năm ngoái lại được đào ra, chia sẻ trên rất nhiều trang, phía dưới còn có đủ loại chuyện ngắn. Hài hước có “Cự phú vì theo đuổi thiếu gia nhà giàu mà trà trộn vào Tiêu gia làm con sen”, trữ tình thì có “Chuyện tình dài đằng đẵng về người có người bán thân cho mình sau đó người này còn giàu hơn mình”. Đương nhiên cũng có rất nhiều tranh cãi:

[Không lo làm ăn mà chỉ biết tú ân ái để kiếm fame, làm y như mình là minh tinh vậy, Thạch Phi chắc sắp phá sản rồi.]

[Không muốn nhìn thấy cái tên Trương Thần Phi trên hot search nữa, có tiền mua một chỗ trên hot search thì sao không đi quyên góp đi.]

[Nói bán thân rõ ràng thế mà không có ai tin, mấy người có thấy Trương Thần Phi đang che giấu gì không, nói không chừng lúc trước đúng là dựa vào ba vợ mà làm giàu đấy.]

Người khó chịu dù sao cũng chiếm phần ít, phần lớn toàn là “ha ha ha”, thậm chí có người còn viết truyện đồng nhân. Hậu viện im ắng một đoạn thời gian lại lên sân lần hai, điên cuồng đăng các loại tiểu thuyết và truyện tranh.

Tối về đến nhà, Tiêu Tê tắm xong lại nghịch trí não nửa ngày mới phát hiện Trương Thần Phi vẫn còn trong thư phòng. Nhìn thời gian đã đến lúc đi ngủ như mọi ngày liền đứng dậy đi gọi hắn.

Ngày hôm nay Trương Đại Điểu không viết nhật ký mà là đang cầm trí não chăm chú xem gì đó. Lặng lẽ đi đến sau hắn, nhìn về phía màn hình trí não, trên đó hiện ra một cuốn tiểu thuyết tên là “MB Trương Thần Phi bán thân cho Tiêu thiếu gia chịu khổ □□”.

Bởi do bây giờ Louis XIV là hình thức trẻ em nên có rất nhiều từ nhạy cảm đều biến thành ô vuông.

[Trương Thần Phi là thanh niên mới vừa tốt nghiệp đại học, vì trả nợ cho ba mình mà ban ngày thì viết phần mềm ở công ty, còn ban đêm thì làm ngưu lang trong hộp đêm. Tiêu Tê đến hộp đêm chơi đùa với hồ bằng cẩu hữu thì liếc mắt nhìn trúng Trương Thần Phi ngồi trên ghế sô pha. “Một đêm của anh bao nhiêu tiền?” “Tám ngàn.”]

Đoạn sau chính là một tập hợp các ô vuông be bé tạo thành một đoạn ngắn, xem không hiểu lắm, cũng không biết sao Trương Thần Phi lại hứng thú cho được.

“Tôi cảm thấy là tiểu thuyết này nói ra tiếng lòng của tôi.” Tổng tài đại nhân cảm động không thôi nói.

“Chỗ nào nói ra tiếng lòng của anh? Mấy chỗ ô vuông này ấy hả?” Tiêu Tê bẻ đốt ngón tay tát vào gáy hắn một phát, “Nhanh đi ngủ.”

Trương Thần Phi đưa tay ôm tiểu kiều thê vào trong lòng, mời cậu cùng hắn xem □□ hết cả màn hình: “Đúng là nghệ thuật là ánh trăng lừa dối, giá trị cao hơn cuộc sống thực tại rất nhiều, thật ra một đêm của tôi còn chưa được tám trăm nữa.”

“…”

Tổng tài nghèo rớt mồng tơi cố gắng thông qua tiểu thuyết đồng nhân đề cử cho Tiêu thiếu gia loại phục vụ một đêm tám ngàn, nhưng mà đại thiếu gia không cần, cứ một mực lựa chọn phần món ăn cơ bản là hai trăm tệ thôi.

Cứ tưởng là chuyện bán mình đã xong, ai ngờ sáng hôm sau thức dậy thì có một topic đăng trên mạng với nội dung là [Bóc mở lịch sử làm giàu của Trương Thần Phi]. Người viết topic này tự xưng là nhân viên đã nghỉ việc của một công ty tài chính, nói bảy năm trước đã mở một hồ sơ cho Trương Thần Phi mượn rất nhiều tiền. Nguyên nhân là lúc đó Trương Thần Phi rất thiếu tiền, bán 5% cổ phần công ty cho ba vợ mà vẫn chưa đủ tiền nên mới phải đến công ty bọn họ mượn.

[Lúc đó Thạch Phi gặp nguy cơ, suýt chút nữa là đổi chủ, nếu không có ba vợ cho tiền cứu mạng thì anh ta còn không có tiền trả cho công ty chúng tôi.]

Thiệt giả nửa này nửa kia, lại có rất nhiều từ chuyên ngành tài chính khiến người bình thường tin tưởng. Đương nhiên cũng có người thắc mắc, nếu nói là ôm bắp đùi ba vợ thì sao không mượn tiền từ Tiêu Tá Nhân chứ tại sao phải đến công ty tài chính mượn làm gì, mượn từ đó là phải trả tiền lời rất nhiều.

[Tuy lúc đó công ty bất động sản Kiêu Dương có tiền nhưng khi đó hai người còn chưa kết hôn, đương nhiên là ba vợ không chịu cho mượn nhiều tiền như vậy nên anh ta mới đến tìm công ty tài chính. Chúng tôi vốn không muốn cho một công ty nhỏ mượn tiền phát triển làm ăn nhưng do Tiêu Tá Nhân bảo đảm nên chúng tôi mới làm.]

Nói cứ như thật, giống y như là nhìn thấy tận mắt.

Fan của Trương Thần Phi ngoại trừ một nhóm thiếu nam thiếu nữ suốt ngày gọi ba ba thì còn có một nhóm fan canh gà. Cái gọi là fan canh gà chính là nhóm người xem những phấn đấu của Trương Thần Phi thành canh gà mà uống mỗi ngày. Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong vòng mười năm đã trở thành phú hào siêu cấp, truyền kỳ này hấp dẫn một số lượng lớn người trẻ tuổi còn đang trong giai đoạn phấn đấu lập nghiệp.

Topic này vừa mới tung ra thì có rất nhiều fan bày tỏ thất vọng với Trương Thần Phi.

[Gì mà phấn đấu chứ, còn không phải là nhờ đeo bám cao phú soái à.]

[Bỏ đi, bỏ đi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng trong khoảng thời gian ngắn liền trở thành phú hào đỉnh cấp là chuyện không thể nào.]

[Thiệt thất vọng, vì sao lại đập nát mộng đẹp của tôi vậy! Trương Thần Phi tôi hận anh.]

Tiêu Tê rất tức giận, cậu hiểu rất rõ quá trình ông xã mình leo lên vị trí này như thế nào. Trương Thần Phi là thiên tài, là truyền kỳ trong giới trò chơi, nên được tôn trọng chứ không phải là mạc danh kỳ diệu bị khoác lên trên người cái danh gọi là dựa vào ba vợ.

“Cho bọn họ cười nhạo đi, dù sao tất cả cũng là sự thật.” Tổng tài đại nhân bày ra dáng dấp siêu nhiên nhìn thấu hồng trần, trộn dưa leo với tương rồi đưa cho tiểu kiều thê để cậu nhanh chóng ăn sáng.

“Sự thật cái đầu ấy!” Tiêu Tê nhận lấy dưa leo cắn một cái, nhai rộp rộp.

Đang ăn, Tiếu Hoạ gọi điện thoại đến Louis XIV. Trương Thần Phi thấy tên này, theo bản năng nhìn về phía tiểu kiều thê, chọn trả lời.

“Gần đây công ty tài chính kia gặp phiền toái nên có cắt giảm biên chế với số lượng khá lớn. Người đăng topic có thể là nhân viên công ty đó, chắc là bị ai mua. Bây giờ bán cơ mật ra thế này thì rất bất lợi cho công ty đó.” Luật sư bên kia lời ít mà ý nhiều nói rõ tình huống, công ty này muốn cùng Thạch Phi liên hợp kiện đối phương.

“Không cần.” Tiêu Tê trực tiếp mở miệng, nói thế cho Trương Thần Phi, “Đối với công ty tài chính này mà nói thì là nhân viên tiết lộ bí mật, đối với Trương Thần Phi mà nói thì là xâm hại danh dự. Với lại, bảo vệ không được thông tin của khách hàng chính là trách nhiệm của công ty tài chính. Nếu như giá cổ phiếu mà giảm xuống thì Thạch Phi sẽ kiện luôn cả công ty này. Mời các người cứ chuẩn bị tốt đi.”

Sở dĩ kim bài luật sư có tỷ lệ thắng cao cũng là do bọn họ không chỉ có kinh nghiệm chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày mà còn có giao thiệp rộng. Tiếu Hoạ muốn mượn quan hệ bạn học với Trương Thần Phi để giúp khách hàng của mình vượt qua cửa ải khó khăn này.

“Là Tiêu tổng à?” Tiếu Hoạ nghẹn một chút, “Số này…”

“Tôi mở loa ngoài.” Trương Thần Phi mở miệng thừa nhận. Nói chuyện với đối tượng trong scandal thì phải cho thiếu gia biết, để tránh việc Tiêu Tê hiểu lầm mà cắt giảm phí phục vụ.

Nếu một mình nói chuyện với Trương Thần Phi thì có thể lấy quan hệ bạn bè nhờ hắn giúp nhưng nếu có Tiêu Tê ngồi nghe bên cạnh thì không nói được. Tiếu Hoạ chỉ đành bỏ qua quyết định này, ngượng ngùng cúp điện thoại.

Lái xe đến công ty, Tiêu Tê yên lặng suy nghĩ cả một đường. Phương án mà Tiếu Hoạ đề nghị thì không gây ra tổn thất gì cho Thạch Phi Khoa Kỹ, nhưng nếu liên hợp với công ty tài chính thì sẽ lộ ra việc Trương Thần Phi từng mượn tiền, mà topic dụng tâm hiểm ác kia đã cột Tiêu Tá Nhân và công ty tài chính thành một. Với một số người bình thường thì họ sẽ có suy nghĩ không được tích cực cho lắm, sẽ rất khó lấy lại được hình tượng cho Trương Thần Phi.

Phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Nhắn tin cho ba, nói cho ông biết sáng hôm nay mình sẽ qua gặp ông. Sau đó thì nói ông xã trực tiếp lái đến công ty bất động sản Kiêu Dương.

“Em giận à?” Trương Thần Phi níu lại Tiêu Tê chuẩn bị xuống xe, sắc mặt có chút bất an. Sao tự nhiên lại muốn đến chỗ ba Tiêu, không lẽ là muốn trả hàng?

“Không có.”

“Em có! Có phải là em hoài nghi tôi có quan hệ với người khác không?” Trong mắt tổng tài đại nhân tràn đầy ủy khuất.

Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng sau Maybach, cửa xe mở ra, lão tiên sinh Tiêu Tá Nhân cầm gậy chống thân sĩ bước xuống. Ngẩng đầu thấy là xe của con trai thì đi đến gõ cửa sổ xe một cái.

Cửa sổ phụ bằng thuỷ tinh từ từ hạ xuống.

Tiêu Tê bị Trương Đại Điểu với trái tim thuỷ tinh cố tình gây sự làm cho đau cả đầu, quay đầu nhìn về phía người đứng ngoài cửa: “Ai… Ba.”

Trương Thần Phi còn đang giơ tay lên trời thề thốt: “Dưa leo của tôi còn sạch hơn so với trái dưa leo mà em ăn sáng nay!”

Tiêu Tê: “…”

Tiêu Tá Nhân: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi