ĐỊCH ÁO TIÊN SINH (DIOR TIÊN SINH)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Hai tấm hình và một câu nói cộng lại càng có sức thuyết phục hơn so với mấy lời nói thao thao bất tuyệt của người nhân viên đã nghỉ kia. Nhóm mê muội mê đệ của Trương Thần Phi kích động không thôi, điên cuồng bình luận.

[A a a a, thiếu gia cũng đến tú ân ái nữa, chỉ là thức ăn cho cún hôm nay đắt quá!]

[Mấy tên nói ba ba Thần Phi ăn bám trợn to mắt chó của mấy người ra, lãng mạn của người có tiền mấy người không hiểu được! Không hiểu được đâu!]

Nhóm fan canh gà đều quay về, ôm tín ngưỡng kiên định không biết do ai viết tên là [Học thuật thành công của Trương Thần Phi], giống y như là mấy người la to thế giới này không có đường sống cho cỏ dại hôm trước là người khác.

[Ba ba Thần Phi của tui là sinh viên ưu tú đại học Q, trong lúc đi học còn đoạt được giải nhất thế giới về viết trò chơi, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng rồi trèo lên vị trí giàu có như hôm nay, người còn cực đẹp trai, chính là người xuất chúng không chê đi đâu được! Không phục thì đến đánh nhau nào!]

Khen thần tượng còn sợ thiếu, nhóm fan còn đi lục mấy bài nói xấu Trương Thần Phi ra để phân tích đủ loại chỗ hở trong đó. Người không hiểu tài chính cũng phân tích theo kiểu luật rừng, nói nhóm viết bài đó đến độ viết ra không đúng chút gì.

Chuyện xử lý về sau thì giao cho bộ phận pháp luật của Thạch Phi. Công ty kia không quản lý được nhân viên của mình, còn có người bịa đặt chuyện kia cũng đang chờ bị kiện.

Mọi chuyện trên cơ bản là được giải quyết ổn thoả nhưng Trương Thần Phi cũng không vui vẻ mấy, thậm chí còn có chút tức giận.

Đến chiều đi đón Tiêu Tê tan sở thì trực tiếp chất vấn cậu: “Em cho tôi nhiều tiền như thế làm gì?”

Tiêu Tê ôm Quang Tông đang ngồi sau tới, hôm nay là thứ sáu, hai người chuẩn bị trở về biệt thự, lúc Trương Thần Phi tan làm đã sớm đón Quang Tông lại đây, vừa xoa nắn cún con vừa không nhanh không chậm hỏi: “Tiền gì?”

“5% cổ phần của Ba Tiêu, em có biết đây là bao nhiêu tiền không? Em đang sỉ nhục nhân cách của tôi đấy!” Lúc đầu vốn để cứu Thạch Phi và lão Cao hắn mới đồng ý bán thân. Bây giờ khi hắn vất vả trở mình được rồi, đang tính dùng thân phận bình đẳng để bắt đầu lại lần nữa với Tiêu thiếu gia thì người này lại cho hắn tiền.

“Hả?” Tại sao làm thế lại thành là sỉ nhục nhân cách, Tiêu Tê vô cùng bất đắc dĩ, “Anh phải hiểu là, 5% cổ phần của Thạch Phi còn đáng giá hơn 5% cổ phần của Ba Tiêu.”

“Chỉ cần là đồ em cho, tất cả đều là bảo vật vô giá.”

Tiêu Tê bỗng đỏ mặt, câu nói không hề dự tính này thiếu chút nữa đã đánh xỉu thiếu gia: “Anh thật là… sao lại đột nhiên nói thế….”

“Đây là luyện tập cơ bản mỗi ngày của ngành dịch vụ này.” Trương Thần Phi mở ra cái mà Louis XIV tải xuống tên là “Nghệ thuật – Bảy mươi hai câu nói lấy lòng kim chủ” cho tiểu kiều thê xem.

“…”

“Nhưng câu trước đó là nghiêm túc, em chính là sỉ nhục tôi. Tôi không cần số cổ phần này, chỉ cần em chọn phần món ăn xa hoa tám ngàn là có thể khiến tôi vui vẻ rồi.

“Không chọn, tối hôm nay anh ngủ với chó đi!”

Đại thiếu gia xấu tính bị chọc giận, bắt buộc tối nay tiểu ngoạn vật không được ngủ ở phòng ngủ chính. Cơm tối xong, Trương Thần Phi vào phòng ngủ không được bi phẫn ở trong thư phòng biệt thự viết nhật ký.



Thứ sáu, biệt thự.

21:00 – Đã chuộc được lão Cao về, tiểu thiếu gia còn cho tôi cổ phần của công ty. Nhưng tôi không hề muốn số tiền này, làm sao tôi có thể muốn nó được? Cậu ấy không hiểu lòng tôi. Ôi, vì sao tiểu vương tử chẳng hiểu gian khổ của nhân gian lại khiến kẻ khác mê muội như thế?



Tiêu Tê mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, cảm thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra, đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Không có Trương Đại Điểu bên người, giấc ngủ của cậu rất nông, lầm bầm một chút rồi ngồi dậy nhanh chóng mở đèn lên. Chỉ thấy Trương Thần Phi cắp cún con trong nách đang rón rén chui vào.

“Anh trộm quay về ngủ cũng xem như được đi, mắc chi phải ôm cả Quang Tông vào vậy?” Tiêu Tê thở phào một cái, lại nằm xuống lại.

“Em nói tôi ngủ với nó nhưng chưa nói là ngủ ở đâu mà.” Trương Thần Phi lẽ thẳng khí hùng bỏ Quang Tông lên sô pha, mình thì bò lên giường.

Tiêu Tê lười quản hắn, giảm độ sáng của đèn rồi quay người sang, không bao lâu thì phía sau liền có một thân thể ấm áp dính sát lại.

“Chúng ta kết thúc loại quan hệ này đi.” Trương Thần Phi cọ gáy tiểu kiều thê thấp giọng nói.

“Quan hệ gì?” Trong lòng Tiêu Tê kêu thịch một cái, không lẽ tên này tính chia tay hay ly dị?

“Quan hệ tiền bạc.”

“Ồ, em cứ nghĩ anh sẽ nói là quan hệ thể xác chứ.” Tiêu Tê kéo bàn tay đang mò vào trong áo ngủ ra, tắt đèn ngủ.

“Cái đó thì không thể kết thúc. Sau này tôi sẽ không muốn tiền của em nữa nhưng người thì tôi vẫn muốn.”

“Này! Mấy giờ rồi, đừng quậy, ưm…”

Sáng hôm sau, Trương Thần Phi lần đầu tiên ngủ quên, mở mắt ra thấy chỗ bên cạnh đã trống không, bên gối đầu có hai trăm tệ tiền mặt. Chứng minh thiếu gia quyết tâm muốn duy trì loại quan hệ tiền bạc với hắn.

Tôi biết, thân thể của em đã bị cải tạo, cơ khát không chịu nổi…

Nghe nói em thích chơi trò đẻ trứng, tuy tôi không hiểu loại sở thích này nhưng tôi sẽ cố gắng phối hợp với em…

Nhân viên đóng cọc còn có tiền công theo giờ…

Một lần hai trăm, tôi không chiếm tiện nghi của em…

Trương Thần Phi run run rẩy rẩy bước xuống lầy, bị kịch bản xấu hổ này bản ép khô dũng khí: “Quản gia, trong nhà không có quả sầu riêng nào còn nguyên đúng không?”

“Không có, chỉ có quả bị bổ ra thôi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Tiêu Tê kiên trì rèn luyện thân thể dẫn Quang Tông đi chạy bộ, mới vừa bước vào phòng khách thì nghe được cuộc nói chuyện này. Nhận khăn lông ấm quản gia đưa đến để lau mồ hôi, nhướng mày nhìn về phía Trương Đại Điểu đang đứng trên bậc cầu thang.

Trương Thần Phi nuốt nước miếng một cái: “Làm sao, mau lên đây tắm, tắm xong thì đi ăn sáng.”

Đưa Quang Tông một thân đầy đất cho quản gia, Tiêu Tê bước từng bước một lên cầu thang, kéo lỗ tai Trương Thần Phi xách vào phòng.

“Tỉnh rồi hả?” Tiêu Tê cởi áo khoác ra, xoa xoa cái lỗ tai.

“Hê hê, bảo bối, mấy ngày nay cực khổ cho em rồi.” Trương Thần Phi tiến tới, giúp Tiêu Tê cởi áo ba lỗ.

“Tránh qua một bên.” Đẩy ra cái tay có mục đích không thuần khiết, Tiêu Tê tự mình cởi quần áo, đi chân trần vào phòng tắm, nhốt Trương Thần Phi cố gắng chui vào cùng ngoài cửa. Tắm xong thì đã có người nào đó cầm máy sấy ngồi chờ ở ghế.

Nhanh chóng sấy khô tóc cho tiểu kiều thê, sợi tóc mềm mại sượt qua từng kẽ ngón tay, tay nhịn không được tuột xuống theo đường viền, nâng cằm Viêm Viêm lên, cúi đầu hôn một cái: “Viêm Viêm, anh rất vui.”

Những năm qua, bởi vì hắn hoàn toàn có khả năng xử lý tốt phương diện làm ăn nên chưa từng gây phiền phức cho Tiêu Tê. Lúc thấy tiểu kiều thê bảo vệ hắn như thế thì quỳ sầu riêng một ngày cũng đáng.

“Vì sao anh khó khăn về chuyện làm ăn thì không nói em?” Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hả? Chuyện làm ăn vẫn tốt mà.” Trương Thần Phi không hiểu chuyện gì, mấy lời nói xấu này lúc nào cũng có, năm ngoái còn có người nói hắn hại Cao Thạch Khánh rồi lấy mất quyền khống chế Thạch Phi.

Khom lưng từ phía sau lưng ôm lấy tiểu kiều thê, ngậm một bên lỗ tai, cười nhẹ nói: “Người khác nhìn anh thế nào anh không thể nói, nhưng không phải em biết rõ anh mạnh cỡ nào sao.”

Lỗ tai bị ngậm nhanh chóng đỏ bừng theo tốc độ lấy mắt thường có thể nhìn thấy.

/Hết chương 78/

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi