ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Hắn có thể tránh thoát tất cả hộ vệ của Hắc gia , bỗng nhiên xuất hiện, điều này nói rõ võ công của hắn. . .

Rất lợi hại, lợi hại đến mức làm cho người ta sợ hãi.

Thậm chí ông chưa từng cảm giác chút nào .

Nếu không phải hắn ta bỗng nhiên hiện thân , chính mình cũng không biết trong phòng thêm một người.

Đây là thư phòng của ông, lúc bình thường, không có ông cho phép, ai cũng không thể vào.

“Ngươi là. . .”

Tuy rằng trong lòng rất khiếp sợ, nhưng trên mặt của ông , thì vẫn rất trấn định.

Làm một gia chủ, đã từng trải qua nhiều lắm, nếu như ngay cả chút bình tĩnh này cũng không làm được, Hắc gia đã sớm xong đời.

Mà hắn ta có thể tiến vào như thế , nếu như thật sự muốn bất lợi đối với mình , sợ rằng. . .

Vừa nãy cũng sớm đã động thủ, mà mình. . .

Hắc Vũ muốn thử một chút võ công của đối phương, nhưng căn bản không kiểm tra được.

Người nọ cười nhàn nhạt :

“Gia chủ, tại hạ cũng không có ác ý, gia chủ cần gì như vậy?”

Võ công này chính là như vậy, nếu như võ công của ngươi cao, ngươi có thể tùy ý cảm thụ thực lực của đối phương.

Dò xét, thậm chí bịt lại võ công của đối phương.

Nhưng nếu đối phương cao, lúc ngươi dò xét , hắn cũng có thể cảm giác được.

Nếu đối phương đối với ngươi có ác ý, thậm chí có thể vào lúc ngươi sử dụng thần thức dò xét , đả thương ngươi.

Thậm chí, giết chết ngươi.

Mà hắn, cái gì cũng không làm, điều này cũng đã nói rõ hắn không muốn có ý hại chết ông.

Hắc Vũ minh bạch, vì vậy trong lòng ông cũng đã không sợ nữa rồi.

“Ha ha, khiến ngươi chê cười, không biết ngươi tìm đến ta có chuyện gì không?

Nếu, không có ác ý, nhưng. . .

Không có việc gì, hắn cũng không có khả năng vô duyên vô cớ đến đây tìm đến mình, vậy đã nói rõ. . .

Hắc Vũ cũng là một người sảng khoái , cho nên. . .

“Gia chủ, nghe nói quý phủ có một bảo vật gia truyền. . .”

Người nọ ngược lại sảng khoái, trực tiếp cũng không vòng vo với Hắc Vũ , hỏi.

Bảo vật gia truyền! ?

Ánh mắt của Hắc Vũ tối sầm lại, người này chẳng lẽ là bởi vì nửa tấm địa đồ kia ?

Nhưng. . .

Địa đồ kia đúng là bảo vật gia truyền của họ , nhưng đã bị mất một khoảng thời gian.

Ngay lúc đó , ông hoài nghi là U Minh vương ra tay.

Thậm chí để cho người ta giám thị U Minh vương, nhưng. . .

Người của ông, làm sao so được với U Minh vương , lại hoàn toàn không dám tới quá gần . . .

Cho nên, kết quả đó chính là cái gì cũng không có phát hiện.

Nhưng ông vẫn hoài nghi U Minh vương làm.

Nhìn kẻ địch này. . .

Ông thậm chí không dám đánh với với U Minh vương .

Thậm chí, không có chứng cứ, cũng không dám hỏi .

Thật ra cho dù là có chứng cứ, ông cũng không dám nói.

“Thế nào? Gia chủ. . .”

Thấy sắc mặt của Hắc Vũ thay đổi, kia người biết mình tới đúng rồi, hắn điều tra quả nhiên không sai.

“Ặc, cái này. . .”

Hắc Vũ không biết nên nói như thế nào.

Chuyện đã đánh mất thứ này , ông cũng không có thể tùy tiện nói ra ——

“Ha ha, gia chủ, cái vật kia không nhỏ, hơn nữa ngươi chỉ có nửa tấm, cũng không được, bản thân ta rất có hứng thú hợp tác với gia chủ . . .”

“Ngươi. . . Ngươi là. . .”

Nghe nói như thế, Hắc Vũ biết hắn ta đã chuyện biết địa đồ .

Có thể nói, là bí mật của địa đồ.

Thậm chí, vô cùng có khả năng. . .

Trong tay của hắn, có nửa tấm bản đồ khác.

Hắc Vũ rất kích động, tuy rằng nửa tấm bản đồ của ông đã đánh mất, nhưng. . .

Lấy được nửa tấm bản đồ khác, thậm chí là tìm được chỗ đó, đây chính là hy vọng của cả đời ông. . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi