ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Nhưng mà bé lớn lên thật xinh đẹp, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng một tiểu mỹ nhân không hơn không kém.

Một tiểu nha đầu xinh đẹp đi qua như vậy, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.

Cho nên, Hoan Hoan vừa tới không đến một canh giờ, cơ hồ toàn bộ ấu học viện đều biết đến tiểu mỹ nữ.

Tiếp đón bọn họ là một nữ tử, tầm bốn mươi tuổi, võ công cũng không kém, thậm chí Đông Phương Ngữ Hinh không biết công phu của bà (ta để bà vì gần 40 rồi).

Mà tại địa phương như vậy, tự nhiên là không thể tùy ý xem xét võ công của người khác.

“Ta gọi Đoạt Mục, các ngươi có thể yên tâm đem đứa nhỏ giao cho ta chiếu cố......”

Trông bà cực kì hiền lành, ở phía sau bà cách đó không xa, có một nữ nhân sắp ba mươi tuổi, nàng nghe nói như thế, lạnh lùng nở nụ cười.

Đông Phương Ngữ Hinh quét nhìn bọn họ một cái, biết nàng không thể ở lại.

Nhưng mà, Hoan Hoan luôn luôn đi theo chính mình, bỗng nhiên một mình sinh hoạt, nàng vẫn là rất lo lắng.

“Hoan Hoan, phải nghe lời của Đoạt Mục sư phụ, biết không?”

Đông Phương Ngữ Hinh ngồi xổm xuống, hai mắt không bỏ được nhìn Hoan Hoan, Đoạt Mục nhìn trường hợp này quen rồi, cười nói:

“Ngươi có thể yên tâm, vừa mới bắt đầu, ngươi có thể đi qua thăm hỏi bé ......”

NHững người đến học viện này, cơ bản đều có chút thân phận, bọn họ chiều chuộng, tất nhiên bà biết.

Mà tiểu nha đầu này, bà cũng nghe nói, là nữ nhi của thiếu đảo chủ Thiên Thương đảo.

Chẳng qua, thiếu đảo chủ chưa thành thân, nữ nhi này......

Chỉ là, đây cũng không phải chuyện bà có thể quản, bà chỉ cần quan tâm đứa nhỏ là tốt rồi.

“Được...... Vậy phiền toái ngươi ......”

Tiểu hài tử, luôn luôn phải học được độc lập, Đông Phương Ngữ Hinh cũng hiểu được đạo lý này.

“Hinh Nhi, vẫn còn lo lắng Hoan Hoan sao? Nó có Nhạc Nhạc ở cùng, còn có Tiểu Hỏa Cầu, không ăn mệt đâu......”

Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ cũng đúng a, Hoan Hoan nhiều bảo bối như vậy, tự nhiên sẽ không ăn mệt.

Nhưng mà, chung quy thì thực lực của Nhạc Nhạc cũng hơi thấp một chút, mà Tiểu Hỏa Cầu......

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Tiểu Hỏa Cầu này là Dị Hỏa, nó mạnh mẽ và bộ dáng của nó, rất nhiều người liếc mắt một cái có thể nhìn ra.

Thất phu vô tội hoài bích có tội (người bình thường vô tội, mang ngọc có tội), nếu là Hoan Hoan bị người có tâm để mắt, vậy......

“Tà Dịch, Chàng có từng nghe nói qua có đan dược có thể che giấu mầu sắc hỏa cầu không?”

Nếu vậy, có thể thay đổi một chút màu sắc của Tiểu Hỏa Cầu, vậy thì tính nguy hiểm của Hoan Hoan cũng bớt đi.

“Cái này...... Không có nghe nói qua a......”

Loại sự tình này, hắn thật sự là lần đầu tiên nghe nói, cũng không phải Tà Dịch không có kiến thức, chủ yếu là, hắn không tinh thông lĩnh vực này.

“Chúng ta vẫn là đi hỏi thăm một chút đi......”

Đông Phương Ngữ Hinh vốn cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng mà, nàng tin tưởng sẽ có người biết đến.

Hai người đến tiểu học viện, trước tiên đưa tin, có người cho bọn họ dãy số phòng ngủ, Đông Phương Ngữ Hinh ngạc nhiên:

“Này...... Còn phân nam nữ?”

Lời của nàng vừa ra, lão bà vừa cho nàng chìa khóa trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái:

“Đây là học viện, không phải trong nhà...... Ngươi còn muốn nam nữ ở cùng nhau sao? Vậykhông phải rất lộn xộn ......”

Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, nàng không phải ý tứ này, nàng đã thành thân, không phải tiểu cô nương a.

Nhưng mà học viện có quy củ của học viện, Tà Dịch bất đắc dĩ cười, tiến đến nàng bên tai, thấp giọng nói:

“Đợi đến đại học viện, chúng ta có thể cùng giường chung gối ......”

“Chàng...... Cút sang một bên, ai cùng chàng cùng giường chung gối?”

Tà Dịch này, thực không đứng đắn, chẳng lẽ hắn còn tưởng rằng nàng cỡ nào muốn cùng hắn cùng nhau ngủ sao?

Mỗi lần đều bị hắn ép buộc đến chết khiếp, nàng thật vất vả có thể an ổn ngủ một hồi, cao hứng còn không kịp đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi