ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

"Ma thú? Hoan Hoan, muội không phải muốn ma thú muốn điên rồi, tại sao ta không cảm nhận được chứ?"

Vô Tình nghi ngờ hỏi, Hoan Hoan cười hì hì. Bé không cảm thấy, nhưng cảm giác của tiểu Nhạc Nhạc cũng vô cùng chuẩn xác .

Lúc này trong đám người của bọn bọ võ công của Vô Tình là cao nhất, mấy đứa nhỏ còn lại nghe Vô Tình nói như vậy, cũng cười nói : :

" Đúng vậy, chúng ta cũng không cảm giác được. . . . . ."

Các huynh đến so với tiểu Nhạc Nhạc của ta sao? Hoan Hoan rất muốn nói như vậy, nhưng bé không có, bé không muốn nói cho bọn họ biết sự kinh người của tiểu Nhạc Nhạc.

Vài người tiếp tục đi tới, dụng ý đi một khắc đồng hồ, trên không chợt nghe có âm thanh lay động của thứ gì đó.

Vô Tình ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, đã thấy được cách đó không xa, vài cái điểm tròn màu đen nhanh chóng thành lớn, có thứ gì đó bay về phía bọn họ.

"Là ngốc ưng. . . . . ."

Gần, gần. . . . . . Nhìn thấy thứ kia cấp tốc bay tới, Vô Tình biến sắc.

"Trên không?"

Hoan Hoan cũng sửng sốt, bé biết ma thú đến đây, nhưng . . . . .

Làm sao có thể là trên không?Bay trên không? Vậy đánh như thế nào? Bé, hình như còn chưa từng bay một mình đâu

"Hoan Hoan, Lữ Triết, Bình Quy, nhanh chạy theo ta tới bên trong khu rừng cây. . . . . ."

Ma thú bay trên không khó đối phó nhất, bởi vì chúng am hiểu tấn công người từ trên không, tốc độ di chuyển của chúng, là chỗ người bình thường nhất định không thể bằng được .

Có điều, bởi vì chúng am hiểu là chiến đấu trên không, cho nên, ở trong rừng rậm, hành động của chúng đã bị hạn chế hết mức.

Muốn giết chúng nhất định có khó khăn, nhưng trốn tránh ở trong rừng rậm, có lẽ rất không tệ.

"A. . . . . ."

Hoan Hoan cũng hoảng, bé không ngờ gặp được thứ này, vội vàng chạy theo bọn họ vào rừng cây, chui vào bên trong cây cối.

Ngốc ưng đến đây, chúng tới đây là hướng về phía mấy đứa nhỏ kia, nhưng bay đến mới phát hiện bọn họ lại chui vào trong rừng cây. Chúng tức giận vô cùng. Đôi cánh thật lớn nhấp nháy, giống như một trận gió mạnh mẽ thổi qua, rất nhiều cây bị chúng quạt đứt.

Cái này, lực phá hoại của ngốc ưng thật sự mạnh mẽ, bọn Hoan Hoan chạy trốn ở bên trong rừng cây, chuyên tìm nơi có nhiều cây cối chui vào.

Nhưng mà cũng may mắn võ công của bọn họ không tồi, bằng không, không cẩn thận một cái, đã trực tiếp bị cây cối mà ngốc ưng quạt đứt đè ở bên dưới.

"Vô Tình, như vậy không được. . . . . . Chúng đều đối phó với chúng ta. . . . . ."

Lữ Triết vừa chạy vừa nói, dù sao bọn họ cũng là đứa nhỏ, đi không được bao lâu, đã mệt thở hổn hển.

Bàn về thể lực, bọn họ không sánh bằng ngốc ưng.

"Chúng ta cố gắng hết sức tìm cái sơn động, như vậy liền an toàn . . . . . ."

Vô Tình cũng không còn biện pháp, cậu chăm chú cầm tay nhỏ của Hoan Hoan, chỉ lo lắng Hoan Hoan sẽ không theo kịp bọn họ.

Có điều, cậu rõ ràng là quá nhạy cảm, võ công của Hoan Hoan không kém, chỉ là không học kỹ năng gì, chỉ có tu vi mà thôi.

"Ừ. . . . . ."

Hai người trò chuyện một lúc, ngốc ưng lại bay tới, vài lần đều suýt chút nữa đánh trúng những con người đáng giận đó. Lần này chúng thông minh, quạt một chút ở phía trước bọn người Vô Tình, một tiếng răng rắc, cây cối đằng trước chặt đứt, ngăn chặn đường đi của bọn họ.

Mọi người không có cách nào. Lữ Triết nhảy dựng lên trước, muốn nhảy qua vật cản tiếp tục chạy trốn. Nhưng ngay tại lúc cậu nhảy dựng lên, ngốc ưng cúi đầu, hung hăng vỗ cánh trở về một cái. Lữ Triết vừa mới nhảy lên thân thể nhỏ bé tức khắc bị đập trúng, rơi xuống uỵch một tiếng, ngã xuống trên mặt đất.

"A. . . . . ." Cậu đau kêu to một tiếng, khóe miệng há ra, nhổ ra một ngụm máu.

Cùng lúc đó, Bình Quy chạy về phía bên cạnh, nhưng đúng lúc này, một con ngốc ưng khác cũng tấn công tới sát phía sau. . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi