ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Lạnh lùng nhìn vẻ mặt của hắn hơi có chút dại ra, Đông Phương Ngữ Hinh ác ý bổ sung thêm:

“Ta sẽ không nhận người so với ta còn lớn tuổi hơn làm nữ tế (con rể) của ta......”

Tà Dịch muốn hộc máu, dù là hắn gặp qua rất nhiều việc đời, nhưng lúc này, hiển nhiên , hắn cũng bị lý giải không gì sánh được của nữ nhân này làm cho kinh hãi rồi.

Trời ạ, chết tiệt, nữ nhân này có ý tứ gì? Hắn thích không phải là thích kia có được hay không?

Nhìn đến khóe miệng của nàng ẩn ẩn một tia ý cười, bỗng nhiên hắn cảm thấy chính mình bị trêu đùa.

“Ngươi......”

Trong lòng đột nhiên toát ra một cơn tức giận, sau đó, hắn không chút nghĩ ngợi, cúi đầu, chuẩn xác chụp đôi môi đỏ mọng của nàng, cũng thành công nhìn đến ánh mắt hoản sợ của Đông Phương Ngữ Hinh đang mở lớn.

Hừ, tiểu nữ nhân, cùng ta đấu, ngươi còn có chút non......

“Ngươi...... Tà Dịch, ngươi khốn khiếp......”

Bỗng nhiên bị hôn, đầu tiên Đông Phương Ngữ Hinh là kinh hãi, ngây người một lát, chợt hiểu được, trực giác chính là muốn đẩy tên đăng đồ tử vô lại này ra, nhưng phản ứng của chân so đầu còn nhanh hơn, đầu gối của nàng nâng lên, đây chính là dùng tới tám phần lực, nếu một kích này mà trúng, vậy thì hạnh phúc nửa đời sau của nam nhân này phỏng chừng đã bị phế đi.

Tuy nhiên, Uất Trì Tà Dịch cũng không là người thường. Tuy rằng là cường hôn tiểu nữ nhân này, nhưng vẫn duy trì vài phần cảnh giác như cũ, cảm giác được đùi nàng nâng lên, hắn lập tức di động một bước, một cái chân hung hăng ngăn chận bắp chân nâng lên của nàng.

Một kích không thành, một cái chân khác lại nâng lên, hung hăng hạ xuống, nhưng mà Uất Trì Tà Dịch cũng trước nàng một bước di chuyển bước chân, nha nha lại một lần nữa tính sai.

Hai lần cũng chưa trúng mục tiêu, Đông Phương Ngữ Hinh vô cùng buồn bực, cứ như vậy ngậm bồ hòn làm ngọt không phải tác phong của nàng, bất thình lình tay mở ra thành quyền, mặt trên ẩn ẩn lộ ra lam quang.

Trong lòng Uất Trì Tà Dịch âm thầm kinh hãi, hắn không nhìn ra công lực của Đông Phương Ngữ Hinh, cho rằng nàng chỉ biểu diễn võ công mà thôi, nhưng bây giờ, xem màu sắc này, ít nhất cũng là......

Khí chi tiên chín tầng mười tầng. Nàng chưa đi đến cấp bậc, nhưng chắc chắn là cũng mau đầy.

“Nữ nhân, ngươi nên biết ta là ai? Ngươi cho là phải dựa vào chút công lực ấy có thể đem ta làm gì?”

Một đạo lam quang bay qua, Uất Trì Tà Dịch thoải mái chợt lóe, đối phó nàng, cùng hắn mà nói, chính là trò trẻ con.

Chẳng qua là......

“Ngươi là luyện đan sư?”

Một ánh sáng kia đánh tới, hắn tránh thoát rất đơn giản, căn bản hắn cũng không để ý, chẳng qua là hắn vừa tránh ra như vậy, lam quang kia liền đánh tới bức tường phía sau, địa phương rơi xuống, mặc dù là làm bằng đá tảng, thế nhưng cũng đen tuyền, nướng khét một khối.

Ánh sáng này, mang theo thuộc tính hoả.

“Hừ......” Đông Phương Ngữ Hinh cười lạnh một tiếng, lại đánh tới một luồng ánh sáng màu lam nữa, trực tiếp cũng không giấu diếm, chính là ngọn lửa màu lam, lần này, Uất Trì Tà Dịch không dám coi thường, trên mặt sinh ra mấy phần nghiêm túc.

Kết quả là, sân viện nho nhỏ này liền xuất hiện một màn kỳ quái, một nam tử tuấn dật phi phàm ung dung bay ở trong viện, đi theo phía sau là một đoàn lửa màu lam, lửa màu lam đi qua, ngọn lửa hừng hực bốc cháy, trong thời gian nháy mắt, trong viện cũng đã khói đặc cuồn cuộn.

Trình Dục nhìn thấy nơi ở của bọn họ bỗng nhiên bốc cháy, liền vội vàng chạy tới, nhưng mà vừa nhìn......

Hắn ngây người, tuy rằng chủ tử của bọn họ thoạt nhìn là tránh thoát thực nhẹ nhàng, nhưng...... Ở trong trí nhớ của hắn, khi nào thì chủ tử của hắn bị người truy đuổi như vậy?

Nga, không phải người, là lửa.

Mà người nữ nhân kia, một mặt hận ý, tựa hồ hận không thể giết chủ tử của hắn mới được.

Lúc này sân đã cơ hồ cháy toàn bộ, mà nữ nhân kia còn chưa có chút tính toán muốn thu tay lại, hắn liền buồn bực, chủ tử đến cùng làm cái gì, làm người ta tức giận đến như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi