ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit : PDN

Hoan Hoan mềm mại đi theo Đông Phương Ngữ Hinh, lúc này cửa lớn bỗng nhiên mở ra, đoàn người các nàng đi ra ngoài.

Vô Tình nhìn dóng dáng nhỏ bé của Hoan Hoan biến mất, bọn họ. . . . . .

Về sau sẽ ở cùng nhau sao? Sẽ gặp mặt sao?

Lại như ban đầu giống nhau chứ?

Chắc là sẽ không đi, nhưng cậu vẫn thích tiểu nha đầu kia như cũ, tuy rằng không lớn, nhưng ánh mắt đầu tiên, cậu liền thích cái tiểu nha đầu kia.

Ở cổng sơn mạch, có trưởng lão đang kiểm kê thu hoạch, đám người Đông Phương Ngữ Hinh là lợi hại nhất không thể nghi ngờ , trưởng lão nhìn nàng nhiều vài lần, cười tán dương.

Kiểm kê xong, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không vội rời đi, nàng không đi, mọi người cũng dấu hiệu không đi.

"Hinh Nhi, muội đang đợi cái gì?"

Thạch Lan khó hiểu hỏi, Tà Dịch thản nhiên cười, dường như hiểu rõ tất cả.

Hoan Hoan bĩu môi, đáng yêu ngẩng đầu:

"A di thật ngốc, nương tất nhiên đang đợi cái nữ nhân xấu xa kia. . . . . ."

Nữ nhân xấu xa. . . . . .

Mọi người bỗng nhiên vang lên tình hình ở sơn động kia, sắc mặt liền thay đổi mấy lần, Nhu Y. . . . . .

Ma Thú sơn mạch này đúng là sẽ tự động đóng cửa , đến lúc mặc kệ sống hay chết, bọn họ đều có thể bị tống ra đến. . . . . .

Cái hình dạng kia của Nhu Y mà đi ra, nhất định sẽ. . . . . .

Khiến rất nhiều người cảm thấy giật mình

Các nàng bỗng nhiên cũng hơi mong đợi.

Bình thường xong việc ở Ma Thú sơn mạch, tất cả mọi người sẽ trở về nghỉ ngơi một chút .

Hoặc là, luyện công, củng cố một chút học hỏi được ở sơn mạch.

Nhưng Tà Dịch cùng Đông Phương Ngữ Hinh, Hoan Hoan, vốn tồn tại cực kỳ chói mắt, các nàng ở đây không đi, mọi người cảm thấy hình như có việc, cũng dứt khoát chờ ở chỗ này, sẽ không đi. . . . . .

Người ở Ma Thú sơn mạch này quả là càng ngày càng nhiều, hầu như không có mấy người rời đi .

Trưởng lão cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, có điều chuyện này vẫn chưa phá hỏng quy củ, bọn họ cũng không dễ đuổi người.

Mãi đến, đến lúc sơn mạch đóng cửa, bỗng nhiên từ bên trong bị ném ra mười mấy người. . . . . .

Bọn họ có người bị trọng thương, có người hấp hối, có kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ .

Trong đó, một người thê thảm nhất, mặt đầy máu, y phục trên người đều bị xé ra, lộ ra vết máu khắp người. . . . . .

"A. . . . . ."

Có người không đành lòng nhắm mắt lại, có người lại còn tò mò nhìn , vây quanh bọn họ nhìn một chút, lại nhìn nhìn người ngã hôn mê trên mặt đất, đoán nữ nhân này là ai?

"Nàng đắc tội người nào, tại sao ác như vậy chứ. . . . . ."

"Đúng vậy nha, khuôn mặt này đoán chừng là bị phá hủy rồi. . . . . ."

Ai, thật sự là đáng thương, cứ như vậy sẽ không ngỏm chứ. . . . . ."

"Nói thật, ngươi nhìn bộ dạng bây giờ của nàng, ta cảm giác thật không bằng chết tốt hơn. . . . ."

"Nàng rốt cuộc là ai chứ?"

" Ta vừa mới tính qua, hình như là. . . . . . người của Thiên Thương Đảo. . . . . ."

"A, đó chính là người của Phác Dương Sơn làm ?"

"Thật ác độc, mất hết nhân tính . . . . . ."

"Đây là. . . . . ."

Tại lúc bọn họ đều nghị luận, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên đi tới, đá đá nữ nhân đó, nữ nhân cảm thấy đau, miễn cưỡng mở mắt ra. . . . . .

"Đông Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . . Ta hận ngươi. . . . . . . . ."

"Ta cũng hận ngươi. . . . . .Nhưng mà, Nhu Y, chờ lúc ngươi có bản lĩnh hận ta lại hận ta đi. . . . . ."

"Ngươi. . . . . . Ta nguyền rủa ngươi không chết tử tế được. . . . . ."

"Nếu không phải ngươi là người của Thiên Thương Đảo, ta đã thủ hạ lưu tình, nếu không, ngươi đã sớm sống không bằng chết . . . . . ."

"Hinh Nhi, làm gì tức giận với người như thế?"

Tà Dịch đến, giữ chặt tay của Đông Phương Ngữ Hinh, thản nhiên nói :

"Ngươi đã không thể tiếp tục học tập tại đây. . . . . . Người tới, đưa nàng trở về đi. . . . . ."

Bỗng nhiên hai nam nhân đến, lôi kéo Nhu Y đi ra ngoài. . . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi