ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Liệt lão khẽ hừ một tiếng, hiệu trưởng sửng sốt, lại không thể tin được nhìn về phía Tiểu Hoan Hoan:

“Liệt lão, đồ đệ của ngài? Vậy chẳng phải bé là một......”

Tình huống của tiểu nha đầu này đã nghe nói qua, năm tuổi luyện đan sư, thiên phú này, tuyệt đối kinh người.... .......

Nhưng lúc này, Liệt lão lại nói, bé lại là một luyện khí sư?

“Xác thực như thế...... Tiểu Hoan Hoan a, qua vài ngày gia gia liền mang cháu đi chơi......”

Liệt lão cười tủm tỉm nói, nhưng tiểu nha đầu cũng không cảm kích:

“Không cần, cháu muốn Tiểu Nhạc Nhạc của cháu thật tốt, không cần Tiểu Nhạc Nhạc có nguy hiểm......”

Liệt lão là ai a? Ông ấy là luyện khí sư đứng thứ nhất a, bao nhiêu người muốn đi theo bái ông ta làm thầy,nhưng một người ông cũng không nhìn tới......

Bây giờ, thật vất vả mới nhìn trúng một người, đối cái tiểu nha đầu lấy lòng, ấy mà tiểu nha đầu thế nhưng......

Tất cả mọi người cảm thấy Tiểu Hoan Hoan có chút không biết phân biệt, cái này tốt lắm, Liệt lão tức giận, là một cơ hội tốt a, cũng không có......

Ngay tại lúc mọi người đều cho rằng Liệt lão sẽ tức giận chạy lấy người, Chích lão lại đi lên nói chuyện, bà bế ôm tiểu nha đầu, yêu thương nói:

“Tiểu Hoan Hoan, nãi nãi không phải nói sẽ giúp tiểu hồ ly sao? Cháu cũng đừng lo lắng, nãi nãi biết cháu thích nó, tuyệt đối sẽ không để cho nó gặp chuyện không may ......”

Tiểu nha đầu nghe xong lời này, bỗng nhiên ôm lấy Chích lão, ô ô khóc:

“Thật vậy chăng? Nãi nãi?”

“Đương nhiên, nãi nãi làm sao có thể sẽ lừa cháu?”

Liệt lão liếc Chích lão một cái, đều là để cho lão thái bà nuông chiều được, tiểu nha đầu đều không biết cùng chính mình thân thiết......

Hừ, ý tưởng của bà ta ông có thể không biết sao, không phải là muốn cùng ông cướp người sao?

Chẳng qua, Tiểu Hoan Hoan là của ông, bọn họ đã sớm nói rồi, ai cũng đừng nghĩ cướp đi.

Tâm tư của Liệt lão, tự nhiên Chích lão hiểu được, nhưng mà hiện tại bà phát hiện Hinh Nhi cũng không tệ, bà cũng thật thích, cho nên sẽ không tranh cùng ông ta.

“Được......”

Tiểu Hoan Hoan nghẹn ngào nói xong, Chích lão cười nói:

“Chúng ta đem tiểu hồ ly đi qua trước?”

Hoan Hoan gật gật đầu, đối với bé mà nói, an toàn của Tiểu Nhạc Nhạc quan trọng hơn a.

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn nữ nhi biểu tình hồn nhiên không giả bộ như thế, nàng thở dài, ai......

Tiểu Hoan Hoan, trách không được Tiểu Nhạc Nhạc sẽ chọn bé a, thì ra......

Thậm chí Tiểu Hỏa Cầu, cũng thích Hoan Hoan, bởi vì bé cảm tính như thế, hiền lành như thế......

Đông Phương Ngữ Hinh cùng Tà Dịch đi theo, hơn nữa hiệu trưởng, còn lại trưởng lão cũng chỉ đến hai ba người.

Hồ Hàn băng, ở Tinh Anh học viện là cấm địa, hàn băng này, cũng không phải là một loại hàn băng, độ ấm thực làm cho người ta không dám khen tặng.

“Rất lạnh......”

Tiểu Hoan Hoan lo lắng lui lui bả vai, Chích lão ôm bé, nói:

“Nhiệt lượng trên người của tiểu hồ ly rất cao, nó vừa mới ăn nhiều lắm, chỉ có tại đây mới có thể áp chế một chút, đợi đến khi lại tỷ thí ra đan lôi, để nó đi ra ngoài tiếp một hồi, chắc là còn kém không nhiều lắm.”

Lời của Chích lão nói tự nhiên, Đông Phương Ngữ Hinh lại nhăn nhíu mày:

“Sư phụ, người luôn luôn xem trận đấu của chúng ta sao? Lần trước lúc con thi luyện đan sư, người đã ở đây?”

Bằng không, làm sao bà có thể biết chuyện đan lôi.

“Ách...... Cái này, Hinh Nhi, ngươi cùng Hoan Hoan đến, vi sư tự nhiên muốn nhìn ngươi có tiến bộ hay không...... Những đan dược kia, vi sư cũng không muốn thả trôi sông......”

Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, được rồi, sư phụ lúc nào cũng đều có lý.

Chẳng qua, sư phụ nói cũng đúng, lúc đó nếu không phải bà dùng nhiều đan dược trân quý như vậy đem nàng nuôi dưỡng ra, đến bây giờ nói không chừng nàng vẫn là đồ bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi