ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

Hoan Hoan hơi xấu hổ, nếu để cho gia gia nãi nãi biết việc này rồi, vậy. . . . . .

"Chúng ta đây đến hỏi thăm?"

Tà Dịch cảm thấy cũng có chút đạo lý, liền đáp ứng.

"Ừ, đi thôi. . . . . ."

Chích lão dễ nói chuyện lắm, hơn nữa bà có quyền uy tuyệt đối ở Đan học viện, bà trực tiếp đồng ý, nhưng muốn đi vào động Hỏa Diễm, vẫn phải chuẩn bị một ít đồ đạc như cũ.

Bên đó nhiệt độ cực kì cao, người bình thường đi vào, đã hoàn toàn không chịu đựng được.

Phần lớn dược liệu Đông Phương Ngữ Hinh đều có, hóa ra đồ tích trữ của Sư vương bọn họ cũng không ít.

Mấy người đến thẳng phòng luyện đan, Chích lão ở một bên quan sát, Hoan Hoan và Đông Phương Ngữ Hinh thao tác, luyện đan như vậy đồng thời, cũng để cho Chích lão hướng dẫn một chút, chỉ ra chỗ chưa được của bọn họ.

Hoan Hoan tiến bộ rất nhanh, trong nháy mắt, năm ngày thoáng chốc đã qua. Tất cả đan dược đã chuẩn bị tốt, Tà Dịch mang theo thứ đã chuẩn bị tiến vào Hỏa Diễm động, bắt đầu bế quan tu luyện.

Mà Đông Phương Ngữ Hinh và Hoan Hoan, đã ở lại Đan học viện, lúc không có việc gì thì luyện đan, ngày trôi qua cũng rất nhanh.

"Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . ."

Ngay tại ngày thứ ba Tà Dịch bế quan, Đông Phương Ngữ Hinh không nghĩ tới, Mẫn Du Nhiên lại tìm đến.

"Mẫn Du Nhiên"

Bởi vì hiện tại Đông Phương Ngữ Hinh coi như là người của Đan học viện, nàng và Hoan Hoan ở cùng nhau, có sân riêng biệt của chính mình, không cần giông như người bình thường, phải ở chen chúc với nhau.

"Ta muốn quyết đấu với ngươi."

Mẫn Du Nhiên thản nhiên nói, Đông Phương Ngữ Hinh sửng sốt, có phần không rõ nguyên do:

"Vì sao?"

Các nàng, hình như không có thù hận gì mà? Nàng nhớ rõ thời điểm trước, trận đấu có xung đột gì,, đó đúng là không thể tránh được.

"Ngươi không dám sao?"

Mẫn Du Nhiên khiêu khích hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh đưa mắt lên nhìn nàng, nếu là đơn thuần kỹ thuật luận luyện đan, chính mình không bằng nàng, võ công cũng không bằng, vậy. . . . .

Tính chất cũng hoàn toàn không thể sánh bằng.

Nàng cúi đầu, bắt đầu tiếp tục xem một quyển sách vừa mới mượn đến.

"Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi không dám cùng ta?"

Mẫn Du Nhiên không vui hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh cười cười, cũng không đáp lời.

"Hừ. . . . . . Ta nghĩ ngươi dù sao cũng là một nhân vật, nhưng không nghĩ tới, ngươi cũng không phải cái gì. . . . . ."

Mẫn Du Nhiên xoay người bước đi, thấy nàng ra khỏi cửa, Hoan Hoan khó hiểu hỏi:

"Mẫu thân, tại sao nương không đồng ý tỷ thí với nàng?"

"Hoan Hoan, tỷ thí, là là tại lúc thực lực không thua kém nhiều lắm, nếu thực lực hai bên cách xa quá nhiều, con nói nương tỷ thí như thế nào?"

Đông Phương Ngữ Hinh thở dài, hiện nay võ công của nàng, dựa vào biện pháp bình thường đã rất khó tăng lên.

Người, đều có một cực hạn. . . . . .

Mà nàng, cho dù là tiến bộ mau hơn nữa, cũng có cái vấn đề cực hạn

Hoan Hoan chẳng qua là năm tuổi, nàng luyện võ luyện đan, chỉ là năm năm.

Quật khởi của nàng , vốn đúng là có phần đầu cơ trục lợi. Lúc này đã muốn tăng lên tới cuối, nếu là muốn đột phá, trừ khi có cơ hội mài dũa .

"A a. . . . . . Mẫu thân, ngươi nói thực lực của người bây giờ kém nàng ta rất nhiều sao?"

Hoan Hoan khó hiểu hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, hai người liếc nhau, Đông Phương Ngữ Hinh đứng dậy:

"Là ngươi?"

Ngạo Phong?

Bọn họ, chỉ có gặp mặt một lần, cũnglà thời điểm trận đấu giao thủ qua mà thôi.

"Đông Phương cô nương, ta có thể đi vào sao?"

Ngạo Phong sắp ba mươi tuổi, tuổi xấp xỉ với Mẫn Du Nhiên, có điều thực lực của hắn, nghe nói là cao hơn một chút so với Mẫn Du Nhiên.

"Thỉnh đi. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh nghiêng người để cho hắn tiến vào, Hoan Hoan vừa thấy người tới, vội đi rót một chén nước trà đưa đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi