ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Chẳng lẽ là kiến vương nhốt bọn họ sao?

“Thức ra ngươi đã gặp qua, bọn họ ở trong cái ao kia.... .......”

Trong ao? Trong ao không phải......

Tựa hồ là nhìn ra nghi hoặc của Đông Phương Ngữ Hinh, kiến vương tốt bụng giải thích nói:

“Kia trong ao vốn là nuôi cá vàng rất xinh đẹp, gieo trồng là hoa sen, võ công hai người bọn họ cũng đều rất lợi hại, ngay tại hồ sen luận võ, đánh vẻn vẹn một tháng, chẳng phân biệt được thắng bại, đến cuối cùng......

Cùng chết trong hồ sen, toàn bộ cá vàng trong đó chết hết, năm thứ hai, liền biến thành bộ dáng như bây giờ, đồng loại của chúng ta, không hề cẩn thận rơi vào đó, kết quả cũng trở thành bữa ăn trong miệng cá......”

Lần này Đông Phương Ngữ Hinh thật sự không biết nên nói như thế nào.

Người, thế nhưng sau khi chết lại biến thành con cá.

Kia......

Ý của Kiến vương là -- hai người bọn họ, cũng có người nào đi ra ngoài sao? Tất cả bọn họ đều đã chết, cho nên thời không chi thạch sẽ lại mở ra?

Mà nàng muốn đi ra ngoài, trừ phi tự tay giết Mẫn Du Nhiên?

Bỗng nhiên sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh có chút trầm trọng, tuy rằng Mẫn Du Nhiên nên chết, nhưng tự mình giết nàng ta, nàng vẫn cảm thấy có chút không đành lòng như cũ.

Kiến vương nhìn đến sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh thay đổi, biết trong lòng nàng có chút không đành lòng, hắn cũng không nhiều lời, cười nói:

“Ta cũng chỉ là nghe nói, tình huống cụ thể, cũng không rõ ràng......”

Tuy rằng là nghe nói, nhưng Mẫn Du Nhiên một chút cũng không nói cho chính mình.

Nàng nên giết Mẫn Du Nhiên sao?

Bây giờ, hai người cũng không có võ công, nàng muốn giết nàng ta dễ như trở bàn tay.

Nhưng...... Quên đi, đợi chút rồi nói sau.

Kiến vương mang theo Đông Phương Ngữ Hinh rời khỏi hồ nước, trở lại trên đại điện của hắn, lúc này con kiến đã chuẩn bị đồ ăn, kiến vương này thế nhưng muốn khoản đãi Đông Phương Ngữ Hinh.

Nhìn đến bàn ăn đầy những thứ gì đó, Đông Phương Ngữ Hinh có chút dở khóc dở cười.

“Tiểu Bạch, ngươi nếm thử, đây đều là mĩ vị của chúng ta......”

Đông Phương Ngữ Hinh nhin có chút đau đầu, nếu ngươi không ăn? Thì có lỗi với khoản đãi của Kiến vương, nhưng nếu ăn, lại có lỗi với dạ dày của nàng a.

“Cái kia...... Đại vương, Tiểu Bạch khả năng ăn không quen đồ ăn của chúng ta......”

Đại ca kiến luôn luôn đi theo, hắn tựa hồ hiểu được ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh, giải thích nói.

“Ngạch...... Này...... Ha ha......”

Kiến vương sửng sốt, nhưng chợt ha ha cười, Đông Phương Ngữ Hinh cũng đi theo nở nụ cười:

“Vừa mới đại ca nói rất đúng, ta thật là ăn không quen những thứ này......”

“Vậy các ngươi ăn cái gì?”

Kiến vương tò mò hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ nghĩ, nên nói như thế nào với hắn?

“Chúng ta ăn những thứ đã được làm chín, chẳng, ta là một luyện đan sư, có đôi khi có thể ăn chút đan dược, cứ như vậy có thể bảo tồn thể lực, thứ hai sao, có thể tăng lên công lực của mình một chút......”

“Công lực? Tiểu Bạch ngươi có võ công sao?”

“Điều này...... Đại vương, ở nơi này của các ngươi bất kỳ võ công gì đều cũng không sử dụng được......”

Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ cười, điều này kiến vương tự nhiên cũng biết:

“Cái này ta cũng rất tò mò. Đúng rồi, Tiểu Bạch, vừa rồi lúc ngươi và nữ nhân kia đánh nhau, dùng công phu gì?”

Xem bọn hắn hứng thú rất lớn, Đông Phương Ngữ Hinh đơn giản giải thích một chút, kiến vương cảm giác rất thú vị, khiến cho đại ca kiến cùng nàng luận bàn, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không giữ lại, quả nhiên đại ca kiến chống đỡ không được.

“Đây là công phu gì?”

Kiến vương tò mò hỏi.

“Đây là một ít thủ pháp mà thôi......”

Kiến vương xem Đông Phương Ngữ Hinh cũng nói thật, đối với nàng đặc biệt thích, luôn luôn chơi đến không còn sớm mới thả nàng trở về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi