ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Điểu vương quay đầu nhìn về phía phía dưới, sớm có con chim cầm cây đuốc chờ, vừa nghe mệnh lệnh Điểu vương, liền hướng tới đống củi đi đến.

“Ngươi...... Khoan đã......”

Mắt thấy bọn họ sẽ đi qua, chỉ cần châm một chút vào đống củi kia, vậy Hinh Nhi......

Nếu như hắn có võ công, cứu một người tự nhiên không thành vấn đề.

Nhưng......

Vấn đề mấu chốt là, hắn bây giờ, không có võ công gì a.

Điểu vương nghe hắn nói, tay vừa nhấc, com chim giơ cây đuốc kia liền ngừng một chút.

“Ngươi...... Như vậy ngươi liền muốn cho ta làm ngươi......”

Phi tử......

Hai chữ này, Uất Trì Tà Dịch thật sự là nói không nên lời.

“Ngươi nói đi......”

Điểu vương lười nhác tựa ở ghế, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, thần sắc kia, quả nhiên là đủ câu lòng người.

Một nữ tử tuyệt mỹ như vậy, nếu đổi lại là một tình huống khác, phỏng chừng là nam nhân đều nhịn không được sẽ thích đi?

Chỉ là, Tà Dịch không phải một loại nam nhân, hắn yêu, luôn luôn đều thật thuần túy.

Cũng đ là vì điểm kiên định ấy của Tà Dịch, Điểu vương càng muốn có được nam nhân này.

Rất dễ dàng đắc thủ, cùng nàng mà nói không có bao nhiêu tính khiêu chiến, đnhưng đối với người cố chấp, mới có ý tứ đâu?

“Ta...... Ta......”

“Tà Dịch, không cần......”

Xem Tà Dịch vì chính mình sẽ đáp ứng, khuất nhục không hề tôn nghiêm đáp ứng như thế, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh rất khó chịu --

Nàng tình nguyện liền chết như vậy, cũng không muốn cho Tà Dịch vì chính mình còn sống mà cẩu thả hy sinh như vậy.

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn Tà Dịch, lắc lắc đầu, cắn môi, nàng không cần hắn đáp ứng......

“Ta...... Điểu vương, ta nguyện......”

Kỳ thật hắn, lại càng không muốn đáp ứng.

Nhưng nếu không đáp ứng kết quả là...... Đông Phương Ngữ Hinh phải chết, hơn nữa ở trước mắt hắn tươi sống bị thiêu chết, vậy hắn tình nguyện......

Lời...... Còn chưa nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên hô lớn:

“Tà Dịch, nếu như chàng đáp ứng, ngộ nhỡ ta không chết, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chàng...... Ta sẽ tìm một nam nhân tốt hơn chàng, gả cho hắn......”

Uy hiếp này, rất hữu dụng.

Quả nhiên Uất Trì Tà Dịch không dám tiếp tục nói.

Điểu vương vừa thấy, ánh mắt lạnh hơn, cả giận nói:

“Đốt lửa......”

Phía dưới con chim cầm cây đuốc lại đi hướng đống lửa, đốt lửa, lần này Điểu vương không ngăn trở, Tà Dịch nắm chặt tay, hắn hận không thể, tự mình giết Điểu vương.

Vù vù...... Đống củi gặp lửa, lập tức châm, bốc cháy lên.

“Điểu vương...... Làm cho bọn họ dừng lại, ta nguyện ý, ta nguyện ý......”

Mắt thấy cháy liền đốt tới Đông Phương Ngữ Hinh, Tà Dịch hoàn toàn hoảng.

Hắn cho rằng chính mình có thể ích kỷ một chút, Đông Phương Ngữ Hinh chết, hắn cũng chết theo liền xong việc .

Nhưng bây giờ vừa thấy, thế nhưng không thể......

Hắn không có khả năng trơ mắt xem Đông Phương Ngữ Hinh chết ở trước mặt hắn.

“Đáp ứng rồi?”

Điểu vương vừa lòng cười, nàng ngoắc ngoắc tay, có con chim lôi kéo Tà Dịch đến trước mặt nàng, nàng hơi hơi nghiêng người hạ xuống, đầu bám vào bên tai Uất Trì Tà Dịch, thấp giọng nói:

“Chỉ là, chậm, bổn vương đã không có cách nào ngăn cản......”

Này......

Có ý tứ gì?

Hắn bị Điểu vương này trêu đùa ?

Một cỗ đại hỏa ở trong lòng hừng hực thiêu đốt, Tà Dịch tăng một tiếng tránh thoát khống chế của con chim, tay vung lên, thế nhưng cầm trụ Điểu vương:

“Thả nàng!”

Ánh mắt hắn lạnh như băng nói, một bàn tay Tà Dịch cầm lấy tay của Điểu vương, tay kia thì bóp trên cổ mảnh khảnh của nàng ta, chỉ cần hơi dùng sức một chút, Điểu vương đã có thể......

Chúng chim sửng sốt, bọn họ cũng không nghĩ tới nam nhân này thế nhưng có bản lĩnh phản kháng?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi