ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

Mà Mẫn Bá Thiên. . . . . .

"Ta muốn làm thiếu đảo chủ, nhưng đảo chủ cũng vẫn không chịu buông lời ra. . . . . . Nhu Y, nếu Mẫn Bá Thiên lại đến tìm ngươi, ngươi có thể thử nói . . . . . .Để cho bọn họ tấn công Thiên Thương Đảo chúng ta, đương nhiên, không phải tấn công thật sự. . . . . Nếu hắn bằng lòng, ta nguyện ý hợp tác với hắn một chút. . . . . ."

Tấn công Thiên Thương Đảo? Nhu Y bỗng nhiên nhếch miệng cười, người này, thật đúng là quá. . . . . .

Ngây thơ.

Mẫn Bá Thiên đúng là vốn có ý đồ tấn công bọn họ, chẳng qua là còn chưa làm.

Tà Tâm hợp tác với hắn,không thể cam đoan sẽ không thành sự thật .

Vị trí thiếu đảo chủ, Tà Tâm này đúng là dòm ngó đã lâu mà?

"Ừ. . . . . . Ta sẽ hỏi một chút . . . . . ."

Nhu Y đáp ứng, nhưng nàng cũng không muốn hỏi thạt, bởi vì nàng không hy vọng Thiên Thương Đảo gặp nguy hiểm, đó là quê hương của nàng ——

"Tiểu Nhạc Nhạc không thể chết được. . . . . ."

Nhất định phải cứu nó.

Nhưng bọn họ không còn cách nào khác, bọn họ hoàn toàn là không ra được.

Long vương đã biến mất một ngày , Đông Phương Ngữ Hinh có loại dự cảm, đến khi gặp lại Long vương, chính là lúc tiểu Nhạc Nhạc nguy hiểm thật sự.

"Tiểu Nhạc Nhạc, ngươi phải suy nghĩ cẩn thận một chút, có thể có biện pháp gì liên lạc với người trong tộc của ngươi?

Chúng ta không thể tiếp tục chờ, ta lo lắng. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh sốt ruột vô cùng, tiểu Nhạc Nhạc cũng vắt óc tìm mưu kế, nhưng bây giờ cũng không ra được chỗ này, làm sao bây giờ?

"Ta không biết, thật sự không biết. . . . . ."

Nó đối với người nhà của nó, một chút ấn tượng cũng không có.

Chính là, đã từng cảm giác ở gần đây có chút quen thuộc mà thôi.

"Bản thân ta nhớ rõ từng gặp qua cái Lão Hồ Ly kia một lần. . . . ."

Tiểu Hỏa cầu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mọi người vội nhìn về phía nó:

"Cũng là chuyện rất lâu rất lâu về trước, con hồ ly kia, có một ít lông màu vàng, cũng không phải là toàn bộ màu vàng . . . . . ."

Tiểu Hỏa cầu. . . . . .

Tại sao nàng lại quên, Tiểu Hỏa cầu có thể cất chứa nhưng kinh nghiệm trải qua khi đi theo Địch Gia, mộ của Địch Gia ở bên cạnh, vậy trước khi chết ông ta nhất định đã từng ở chỗ này, Tiểu Hỏa cầu sẽ nhớ được rất bình thường.

"Tiểu Hỏa cầu, ngươi có thể có biện pháp gì dẫn tiểu Hoan Hoan đi ra ngoài?"

Lồng phòng hộ này, bọn họ không ra được, bởi vì bọn họ là người, nhưng Tiểu Hỏa cầu, là dị hỏa, chưa chắc sẽ không có biện pháp.

"Lực lượng này quá mạnh mẽ , bản thân ta đều quá sức, mang theo tiểu Hoan Hoan. . . . . ."

Tiểu Hỏa cầu do dự một chút, hắn thật sự không có bản lĩnh này .

"Bốn người chúng ta cùng nhau phát lực đối với một điểm, giúp Tiểu Hỏa cầu xông ra. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ một chút, có lẽ, như vậy sẽ có chút khả năng.

Mọi người gật gật đầu, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn về phía tiểu Nhạc Nhạc, sắc mặt trầm trọng nói :

"Tiểu Nhạc Nhạc, ta không biết biện pháp này có thể hay không, nhưng ta không có biện pháp khác, ngươi cho tiểu Hoan Hoan ít máu của ngươi, tốt nhất là thuần khiết nhất , để cho Tiểu Hỏa cầu dẫn tiểu Hoan Hoan ra ngoài, thử xem có thể tìm được tổ tiên của ngươi hay không. . . . . . Nếu tìm được, ngươi sẽ được cứu rồi, nếu không được, chúng ta đây cũng hết sức , sẽ không cảm thấy tủi thân. . . . . ."

Tiểu Hỏa cầu gật gật đầu, Đông Phương Ngữ Hinh nói rất đúng, biện pháp duy nhất, chính là cái này.

Thấy tiểu Hoan Hoan đã lấy được máu của tiểu Nhạc Nhạc, máu kia trực tiếp chảy vào mạch máu của bé, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng loại máu thuần khiết nhất này, đủ để cho Lão Hồ Ly phát hiện được.

Điều kiện trước tiên là, lúc đó khoảng cách giữa họ đủ gần.

Mà Tiểu Hỏa cầu, bởi vì khế ước với tiểu Hoan Hoan. . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi