ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: PDN

Máu của ông đã không nhiều lắm , nếu lại bị dùng, vậy chẳng phải là. . . . . .

“Lão bá, là ta muốn cứu ông . . . . . . Ta muốn nghiên cứu ông trúng loại độc gì, sau đó mới có thể bốc thuốc đúng bệnh . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh kiên nhẫn khuyên nhủ, lão bá lắc đầu:

“Thân thể da tóc, nhận được của cha mẹ, làm sao có thể tùy tiện để cho người ta dùng chứ?”

Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, lão bá này, tại sao vẫn cố chấp như vậy chứ

“Vậy ông cũng biết có bao nhiêu người chết vào độc này? Lão bá, ông không muốn Thiên Thương Đảo cứ diệt vong như vậy chứ ?”

Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục khuyên bảo , tuy rằng nàng có thể mạnh mẽ lấy máu, nhưng chung quy cảm thấy quá mức tàn nhẫn đối với lão nhân này .

“Ta. . . . . .”

Thiên Thương Đảo, nhà của ông, bọn họ là thuộc về Thiên Thương Đảo .

“Cô nương, ngươi phải cứu Thiên Thương Đảo?”

Ông vẫn nghĩ rằng chỉ có bọn họ như thế này, không thể tưởng được, ngay cả Thiên Thương Đảo cũng một dạng này?

“Hắn là thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo . . . . . .”

Chỉ chỉ Uất Trì Tà Dịch, sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh trầm trọng nói.

“Thiếu đảo chủ. . .”

Lão bá có chút kích động, thiếu đảo chủ, vậy mà trước khi chết ông gặp được đúng là thiếu đảo chủ?

“Ừ, lão bá, hi vọng ông vì Thiên Thương Đảo, cũng phải tiếp tục kiên trì , ông cũng đã biết, chúng ta cần khẩn cấp nghiên cứu ra giải dược, như vậy mới có thể chống lại với người của Phác Dương Sơn. . . . . .”

Trong lời Uất Trì Tà Dịch nói, lập tức liền khơi dậy tấm lòng ái quốc của lão bá , ông vội kích động nói : :

“Vâng, thiếu đảo chủ yên tâm, lão phu, nhất định sẽ kiên trì . . . . . . Cô nương, đến đây đi. . . . . .”

Ông vươn cánh tay gầy yếu như que củi, làn da trên cánh tay kia, cũng là màu đen .

Màu sắc như vậy, gầy yếu như vậy , làm cho đôi mắt của mấy người Đông Phương Ngữ Hinh nhìn cũng cảm thấy có phần chua xót.

Thực đau lòng, mà tất cả chuyện này, đều do cái người nam nhân gọi là Mẫn Bá Thiên .

Người kia, thật sự là thứ rất tồi tệ.

Đông Phương Ngữ Hinh thuận lợi lấy máu của lão bá, sau đó đối với chính mình , nghiên cứu đó là loại độc gì. Mà mấy người Uất Trì Tà Dịch cũng chờ tại đây , kết quả này, đối với bọn họ mà nói rất quan trọng ——

“Nhu Y, ta đã nói với U Minh vương, ngươi có thể đi theo ta . . . . . .”

Vẻ mặt Mẫn Bá Thiên sốt ruột nói, hắn đã có được tin tức, có người từng nhìn thấy vài người lạ mặt, lúc người của hắn đích thực bám theo, lại mất tích thần bí .

Hắn hoài nghi đó là đám người Đông Phương Ngữ Hinh , chẳng qua là số lượng người không đúng lắm, nói không chắc là bằng hữu của bọn họ cũng không nói chính xác được.

U Minh vương nói để hắn không cần lo lắng Uất Trì Tà Dịch, nhưng. . . . . .

Hắn làm sao có thể không lo lắng? Người kia rất biến thái , cũng luôn đặt ở trên đầu của hắn, áp một lần liền đè ép thật nhiều năm.

Lúc này, được đến Thiên Thương Đảo, gần trong gang tấc, hắn cũng không muốn việc sắp thành lại hỏng.

“Hắn đáp ứng để cho ta đi rồi”

Nhu Y bĩu môi, nam nhân quả nhiên là rất. . . . . .

Tuyệt tình , lúc này thời gian mới vài ngày , hắn đã chán ghét chính mình.

Một cái nam nhân vừa già lại xấu mà thôi, nàng có gì phải lưu luyến ?

Hừ. . . . . .

Nhu Y âm thầm nói xong, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có phần đáng tiếc như cũ .

Dược vật của U Minh vương , thực dùng được. Bây giờ chính mình đi rồi, liền đại biểu , chung quy về sau không được ăn đan dược của hắn.

“Ừ. . . . . .”

“Mẫn Bá Thiên, ngươi nói ta không phải là nên chúc mừng ngươi sao?”

Nhu Y chưa lập tức rời đi, đối với Mẫn Du Nhiên đoạt đi vinh quang sủng ái của nàng . . . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi