ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit : PDN

Mang tới máu của bọn họ, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ tìm vài người có vẻ cường tráng đến thí nghiệm.

Thời gian quan sát là dài dòng, cũng là nhàm chán.

Mùi kia. . . . . .

Nàng biết mùi rất quan trọng, nhưng tìm tòi tin tức mọi tin tức trong đầu về mùi kia, cũng là không có ấn tượng.

Nói như vậy. . . . . .

Chẳng lẽ mùi là hỗn hợp mùi, nhiều chủng loại hợp lại thành?

Khả năng này tính rất lớn, mà chút gì đó cũng đều có độc , hoặc là hỗn hợp sẽ sinh ra độc tố .

Nếu như vậy, vậy cũng đã càng phiền toái hơn .

Phải biết rằng, hỗn hợp độc dược này phiền toái nhất, có bao nhiêu chủng loại, mỗi một loại tỉ lệ bao nhiêu, ngươi nhất định cần phải làm rõ ràng, làm cho không sai biệt lắm, sau đó mới có thể nghiên cứu dược vật giải độc đúng bệnh .

U Minh vương, đây là đang cố ý khó xử chính mình.

Mà nàng, lại không có quyền lợi lựa chọn .

Đông Phương Ngữ Hinh vẫn đang quan sát máu này như cũ , mà Chích lão lại nhìn những người trúng độc này.

Bọn họ không có biện pháp khác, cũng không có đầu mối gì, chỉ có thể mau chóng làm rõ là loại độc gì?

Mà độc càng biến thái là, mắt người trúng độc rất nhanh mất đi cảm giác, sau đó là mù, trừ bỏ nhìn không được, thế nhưng không có chỗ khác không khoẻ.

Về phần trí lực biến mất kia, hiện tại ngược lại cảm giác không phải rất mạnh.

Nhưng điều này cũng có liên quan với thể chất võ công của bọn họ , võ công tốt hơn một chút, trí lực biến mất cũng chậm một chút.

Mà kém , còn lại là đã có chút. . . . . .

Lúc một người lớn lại làm ra động tác của một đứa nhỏ , Đông Phương Ngữ Hinh không biết mình nên có tâm trạng gì——

“Hinh Nhi, cũng đừng quá mệt mỏi . . . . . .”

Uất Trì Tà Dịch đã đi tới, thấy Đông Phương Ngữ Hinh vẫn vất vả như vậy, trong lòng hắn cảm thấy rất băn khoăn.

Hắn là thiếu đảo chủ, đây vốn nên là việc của hắn , nhưng hắn không am hiểu.

“Không có việc gì . . . . . . Tà Dịch, ngươi nói U Minh vương rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Độc của U Minh vương, nàng không dám coi thường, lần trước cái đó, lần này lại quá đáng. . . . . .

“Ta cũng không rõ ràng, ước chừng là đang tức giận đi. . . . . .”

Vốn, Mẫn Bá Thiên có thể thuân lợi, nhưng. . . . . .

Bọn họ phá hủy kế hoạch của hắn, hắn duy trì Mẫn Bá Thiên làm việc này, nhất định có chỗ tốt của hắn.

“Bởi vì ta giải độc ? Cái độc kia của hắn?”

Đông Phương Ngữ Hinh bĩu môi, không phải hắn sẽ không phân rõ phải trái như vậy chứ? Hắn có thể hạ độc, bọn họ cũng chỉ có chỗ chờ chết hay sao?

“Ha ha, thật sự là buồn cười, chẳng lẽ chúng ta đều đáng chết à?”

“Người đó khác với người bình thường, có điều lúc đầu, bọn họ vẫn đều ở U Minh giới, từ trước đến nay không có liên hệ gì với bên ngoài , nhưng bây giờ. . . . . .”

Bọn họ đã chôn vùi rất nhiều năm, hình như có ý đồ muốn ra ngoài .

“Chàng nói là . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh cũng rất bất an , bởi vì, , bây giờ bọn họ, hoàn toàn không có tư cách chống lại với U Minh vương .

Không nói võ công như thế nào, chính là thủ đoạn của hắn , cũng làm cho người ta khó lòng phòng bị .

“Ừ. . . . . . Bên này, dường như sẽ không tiếp tục bình tĩnh . . . . . .”

Uất Trì Tà Dịch lo lắng nói, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu:

“Cũng chưa chắc, nói không chừng đây chính là chủ ý của Mẫn Bá Thiên mà?”

Mẫn Bá Thiên?

Như thế cũng có khả năng.

Nhưng U Minh vương quan hệ gì với Mẫn Bá Thiên ? Hắn làm sao có thể giúp đỡ Mẫn Bá Thiên như vậy chứ?

“Ta cảm giác có chút kỳ quái, khi nào thì Mẫn Bá Thiên có sức hấp dẫn lớn như vậy ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi