ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit:..Lam Thiên..

Nhưng nữ tử này, trừ bỏ dung mạo cùng thiên phú ra, các phương diện khác so với Nhu Y đều kiên cường hơn nhiều, Tà Tâm tìm được nàng, coi như là phúc khí của hắn.

Chỉ cần hắn an tâm làm chính hắn, không mơ mộng sai lầm lần nữa, Đông Phương Ngữ Hinh biết, cả đời này của hắn, nhất định sẽ viên mãn .

Chính là, hắn hiện tại đã biết sai lầm, kia về sau......

Nàng không dám nghĩ, quên đi, tùy tiện hắn đi.

Thấy Tà Tâm đã tiến vào, nữ vương cùng quốc sư nhanh chóng đuổi theo sau, Tà Dịch lôi kéo tay Đông Phương Ngữ Hinh , cùng ôm lấy Tiểu Hoan Hoan cũng tiến vào.

“Ai, bọn họ thế nào lại cố chấp như vậy đây?”

Nhìn một đám đều đi vào, đảo chủ trong lòng một chút lo lắng.

Người hắn để ý nhất, một người là Tà Dịch, một người là Tiểu Hoan Hoan, nhưng cả hai người lại đều muốn đi vào U Minh giới.

Ai......

Hắn phát hiện người hắn để ý có phải hay không sai lầm rồi?

Hắn cảm giác Tà Dịch cùng Tiểu Hoan Hoan là người quan trọng nhất, nhưng ở trong lòng hai người bọn họ, tựa hồ Đông Phương Ngữ Hinh mới là người quan trọng nhất.

Đông Phương Ngữ Hinh muốn làm cái gì, mặc kệ là đúng hay là sai , hai người bọn họ đều vô điều kiện đồng ý.

“Ha ha, đảo chủ, bọn họ không có việc gì ...... Ngươi yên tâm đi......”

Chích lão ha ha cười, nàng biết đám người bọn họ đều là phúc lớn mạng lớn, sẽ không dễ dàng sẽ chết như vậy .

“Ta cũng biết, nhưng ta luôn lo lắng ......”

Đảo chủ cũng cảm giác chính mình quá khẩn trương , có thể là do chuyện ảy ra gần đây rất nhiều đi?

“Đảo chủ, kia bọn họ......”

Nghĩ đến những người trúng độc, ánh mắt đại trưởng lão tối sầm lại, hắn là luyện đan sư, nhưng đối với những người đó, hắn lại không hề có biện pháp.

Hắn vốn là luyện đan sư lợi hại nhất Thiên Thương đảo, nhưng lúc này, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Chích lão cấp bậc đại sư đều ở đây, ở trước mặt bọn họ, hắn cũng không khoe khoang quyền lợi.

“Trước hảo hảo nhìn xem, ngươi đi theo Chích lão đi......”

Chích lão cần giúp đỡ, bên này, bọn họ giống nhau không thể buông tha cho.

“Ân, đảo chủ......”--

“Nhu Tình......”

Thấy ánh mắt Nhu Tình vẫn nhìn lối vào, hắn biết nữ tử này là thật tâm thích Tà Tâm.

“Phụ thân......”

Bởi vì đã sớm là thê tử của Tà Tâm , cho nên nàng cũng theo Tà Tâm kêu phụ thân.

“Ngươi đi theo ta một chút......”

Nhu Tình quay đầu nhìn tam trưởng lão liếc mắt một cái, tam trưởng lão gật gật đầu, nàng vội vàng đuổi kịp bước chân của đảo chủ.

“Ta biết ngươi lo lắng cho Tà Tâm, ngươi yên tâm hắn nhất định không có việc gì ...... Đưa bọn họ tới nơi, hắn sẽ đi ra trước......”

Đảo chủ giải thích , Nhu Tình vội vàng gật đầu, không có việc gì là tốt rồi.

“Ta biết ngươi là đứa nhỏ tốt, Tà Tâm có thể lấy được ngươi cũng là phúc phận của hắn...... Nhu Tình, Tà Tâm, tâm tính của hắn luôn luôn bất định, ngươi phải khuyên nhủ hắn nhiều một chút, nếu lại giống lần trước xảy ra sai lầm như vậy, ta sẽ không có cách nào khác tha thứ hắn ......”

Hắn vẫn lo lắng cho Tà Tâm như cũ, chỉ sợ hắn lại tiếp tục đi lên con đường lệch lạc?

“Phụ thân, Nhu Tình biết, Nhu Tình sẽ luôn luôn khuyên hắn ......”

Nhu Tình lúc này đã hiểu được ý tứ của đảo chủ, đảo chủ, đây là đảo chủ đang nhắc nhở nàng ,nhưng đồng dạng cũng là vì muốn tốt cho Tà Tâm.

“ Vị trí thiếu đảo chủ luôn luôn đều cho Tà Dịch, kỳ thật khách quan mà nhìn, ngươi cũng biết đây cũng không phải do ta bất công đi?”

Nhu Tình vội vàng gật đầu, Tà Tâm không có bản lãnh kia.

Tuy rằng nàng cảm giác tướng công của mình cũng rất xuất sắc, nhưng cơ bản không làm được thiếu đảo chủ a!

"Vì tốt cho Thiên Thương Đảo , thiếu đảo chủ chỉ có thể là Tà Dịch , Nhu Tình, Tà Tâm có đôi khi nghĩ mãi mà không hiểu, lúc đó con cứ khuyên bảo khuyên bảo nó, ta. . . . . . Ta rất quan tâm, con cũng hiểu được chứ?"

Đều là con của mình, ông đương nhiên không hy vọng một ai trong số họ xảy ra chuyện.

"Phụ thân, Nhu Tình cũng biết, Tà Tâm đã thật sự biết sai lầm rồi. . . . . ."

Nhu Tình vội vàng nói , đảo chủ gật gật đầu, cười nói:

"Vậy là tốt rồi. . . . . . Nhu Tình, Tà Tâm về sau liền giao cho con . . . . . ."

Kỳ thật, lần này thu lợi lớn nhất là Nhu Tình, Tà Tâm thấy được si tình của Nhu Tình , cũng càng một lòng đối với nàng , đây chính là chuyện người bình thường cả đời đều cầu không được mà ?

"Vâng, phụ thân, Nhu Tình biết. . . . . ." ——

"Ta cơ bản tìm một chút những chỗ ta từng đi qua, đây là tẩm cung của U Minh vương , đây là đại sảnh hắn triệu kiến người khác, đây là. . . . . ."

Trên đường, Tà Tâm giao cho Tà Dịch bản đồ đơn giản vừa mới làm , cũng nói một ít địa phương hắn biết được trong đó .

"Chỗ còn lại , ta cũng chưa đi qua . . . . . ."

"Ừ, cái này  đối với chúng ta rất có ích. . . . . ."

Tà Dịch cảm kích nói: "Cám ơn đệ, Tà Tâm. . . . . ."

Đại ca, huynh nói như vậy để cho ta. . . . . ."

Tà Tâm khẩn trương không biết nói cái gì cho phải, từ nhỏ đến lớn, đây chính là lần đầu tiên Tà Dịch nói cám ơn với hắn mà?

Cho tới nay, huynh ấy đều là vĩ đại như vậy, đều đứng ở trên đầu của hắn, trước kia, hoàn toàn cũng chưa cần chính mình .

"Ha ha, đệ thật sự giúp chúng ta một việc rất lớn."

Tà Dịch lập lại một lần, Đông Phương Ngữ Hinh sán lại, mắt nhìn bản đồ, lại nhìn một chút con đường qua lại này :

"Chỗ này đi thẳng ra ?"

"Đúng vậy. . . . . ."

Tà Tâm vội vàng trả lời: "Ước chừng không cần tới nửa canh giờ. . . . . ."

" U Minh vương này cứ yên tâm ngươi như vậy à. . . . . . Các ngươi đều náo loạn trở mặt , con đường này làm sao còn giữ?"

Điểm ấy làm cho Đông Phương Ngữ Hinh có phần khó hiểu .

Không phải nàng lòng dạ hẹp hòi,  nếu như đây đổi là chính mình, sớm phá hủy con đường này đi .

Nhưng U Minh vương lại không có, như thế có phần kỳ quái .

"Chuyện này, ta cũng không biết nha. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh vừa nói như vậy , Tà Tâm cũng cảm thấy có chút không đúng .

"Nếu như lời của ta, náo loạn trở mặt với ngươi , bịt con đường này trước , sau đó. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên dừng lại, nàng cảm thấy rất không bình thường mà?

Tà Dịch thấy nàng dừng lại, cũng ngừng lại, Nữ vương quay đầu nhìn bọn họ một cái:

"Vậy còn có đường khác sao?"

"Có, nhưng cũng rất xa, thời gian đi sẽ đến vài ngày . . . . ."

Tà Tâm thấp giọng nói:

"Ta đã từng thử , không có đường gần khác . . . . . ."

"Ta cũng từng đi , quả là không gần , nếu như chúng ta đi đường này , tuyệt đối không kịp. . . . . ."

Uất Trì Tà Dịch đã từng đi, đương nhiên rõ ràng.

"Được, vậy đi đường này đi, mặc kệ . . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều lắm.

"Kỳ thật, chúng ta nên nghĩ như vậy, lúc Thiên Thương Đảo gặp chuyện không may , đầu tiên Tà Tâm nghĩ là U Minh vương hợp tác với Mẫn Bá Thiên , đương nhiên sẽ bịt con đường này, hắn không cần phải trông nom. . . . . ."

Uất Trì Tà Dịch nghĩ một chút, cảm thấy khả năng này tính là lớn nhất .

"Cũng có lẽ là, ở trong mắt hắn, chúng ta hoàn toàn sẽ không đủ dựa vào, hắn sẽ không nhìn chúng ta vào mắt . . . . . ."

Chuyện này. . . . . .

Lời nói của Tà Dịch tuy rằng đả kích người khác, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy khả năng này tính là lớn nhất, U Minh vương, có kiêu ngạo như vậy .

Nhưng bọn họ lại không vô dụng như vậy , hừ, U Minh vương, ta sẽ cho ngươi biết lợi hại của chúng ta .

"Vậy đi thôi, chúng ta cũng không còn con đường khác có thể đi. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh cũng không sợ , dù sao , Bây giờ đi lần này, nguy hiểm vốn đã lớn.

"Ừ. . . . . ."

Tất cả mọi người gật gật đầu, Tà Tâm tiếp tục dẫn đường.

Con đường này, không giống như là bình thường khai thác thông thường, ngược lại. . . . . .

Quanh co , nếu như không có người dẫn, thật đúng là khó tìm được đường chính xác mà.

"Hinh Nhi, bây giờ sau khi chúng ta đi , nàng tính làm sao tìm được?"

Muốn tìm một loại thực vật, hơn nữa chưa chắc là một loại, hệ số khó khăn cũng không nhỏ.

"Chúng ta không có nhiều thời gian  lắm, rất nhanh đến kỳ hạn cuối cùng hắn đưa ra , thật ra, biết là loại độc gì, muốn làm ra được giải dược cũng có khó khăn nhất định, cho nên ta nghĩ. . . . . ." Giọng nói Đông Phương Ngữ Hinh rất nhỏ nói một chút dự định của nàng , mấy người Nữ vương nghe xong, một đám đều trợn mắt há hốc mồm .

"Con. . . . . . Tiểu nha đầu, con căn bản đã có ý định muốn. . . . . ."

Nữ vương vừa định nói cái gì, Đông Phương Ngữ Hinh vội vàng che miệng của bà lại ,khẽ nói:

"Nhỏ giọng một chút. . . . . ."

Nữ vương nhanh chóng gật đầu, bọn họ bắt đầu dùng truyền âm nói chuyện với nhau:

"Như thế nào, nơi này không an toàn sao?"

Nữ vương hỏi.

"Đúng, con cũng không rõ ràng, nhưng nếu như nơi này Tà Tâm lấy được từ  U Minh vương , con lo lắng U Minh vương có thể giám thị đến chỗ này. . . . . ."

"Chà, cái tiểu nha đầu con, vồn là hoàn toàn không nghĩ tới tìm thuốc giải nha. . . . . ."

Bọn họ cũng là vừa mới mới biết được, bọn họ vẫn nghĩ đến Đông Phương Ngữ Hinh thật sự muốn tìm tìm giải dược đâu?

"Ha ha, thời gian rất gấp, con không dám mạo hiểm. . . . . . Nhiều người như vậy , đều là người của Tà Dịch . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh cười hì hì, quốc sư cười nói:

"Cùng một chỗ với ngươi, tùy thời đều có ngạc nhiên vui mừng. . . . ."

"Kinh sợ quá nhiều, nắm xương già của ta đây . . . . . ."

Nữ vương đỡ eo nhỏ, bộ dáng kia dường như đã giống như sắp già bẩy tám mươi .

"Ai nha, mẫu thân, người già sao? Người già chỗ nào chứ , nếu như người đi ra ngoài, không biết còn tưởng rằng là tỷ tỷ của con mà?"

Đông Phương Ngữ Hinh làm nũng nói , lời này, dỗ Nữ vương cười khanh khách :

"Con nha, đúng là miệng ngọt. . . . . ."

Có một nữ nhi đúng là tốt, bà thật là một chút cũng không hối hận.

"Khụ khụ. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, không còn tiếp tục truyền âm :

"U Minh giới chúng ta cũng không biết tình huống, tất cả mọi người cẩn thận một chút, nhanh chóng tìm thảo dược . . . . . Đúng rồi, nơi này có thể dự phòng một ít độc dược,mọi người ăn trước một chút, lại giữ lại một chút phòng thân. . . . . ."

Nói như thế , ngộ nhỡ có người giám thị , nghe xong cũng không có gì.

Mấy người Tà Dịch đều hiểu được, nhận lấy đồ cất đi, những thứ này ,thật ra là  . . . . .

Hắc hắc. . . . . . ——

Đến lúc cuối , Đông Phương Ngữ Hinh để cho Tà Tâm đi về trước.

Tà Tâm vốn là muốn cùng đi, nhưng võ công của hắn không cao, ở lại cũng chưa chắc có ích, cho nên, hắn chỉ có thể đi về trước.

U Minh giới quả nhiên không giống với bên ngoài lắm , lần này tiến vào là bên trong của bọn họ, phòng bị vẫn thực nghiêm khắc như cũ  . 

Có người đang không ngừng đi lại, tuần tra .

Võ công của bọn họ cũng không thấp, nhưng với mấy người Đông Phương Ngữ Hinh mà nói, thật cũng không có gì khó khăn.

"Mẫu thân, ta và tiểu Nhạc Nhạc cùng nhau. . . . . ."

Tiểu Hoan Hoan muốn tự mình đi, Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng, ngược lại Tà Dịch, trừng mắt nhìn tiểu Nhạc Nhạc một cái.

"Phụ thân, chúng ta có thể nha. . . . . ."

Tiểu Hoan Hoan thấy Đông Phương Ngữ Hinh không đồng ý, ngược lại đi cầu Tà Dịch.

"Con đi theo cùng với chúng ta . . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh cùng một chỗ với Tà Dịch , mà quốc và Nữ vương là một tổ còn lại , bọn họ tách ra hành động.

“ Con. . . . . . Con thật sự có thể mà, con đã tới chỗ này, thật sự vào rồi nha. . . . . ."

Tiểu Hoan Hoan tìm một chỗ gần nhất , bé đi theo mấy người Đông Phương Ngữ Hinh, cảm thấy chính là lại tới trộn lẫn.

Bé đã  lớn, hơn nữa cũng có võ công, cho nên muốn tự mình đảm đương một phía.

Nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng, chính là không vui lòng.

Cho nên tiểu nha đầu thực đau thương phẫn nộ.

"Hinh Nhi, nếu không để cho tiểu Hoan Hoan tự mình đi. . . . . .Nàng xem, tiểu Nhạc Nhạc cùng bé, còn có Tiểu Hỏa Cầu. . . . . ."

Tiểu Hỏa Cầu tuy rằng không được bình thường , nhưng lúc tiểu Hoan Hoan cần , nó cũng sẽ xuất hiện đúng lúc.

"Tà Dịch, ta lo lắng con bé. . . . . ."

"Bé đã lớn, đương nhiên ít có dịp tự mình làm cái gì, chúng ta nhanh chóng tìm, không được một lúc nữa trở về tìm con bé là được. . . . . ."

Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghĩ cũng đúng, nàng đối với bản thân đúng là rất có lòng tin .

Trừ khi, U Minh vương là một người lãnh huyết vô tình , ngay cả người của chính mình cũng có thể không quan tâm .

Hừ. . . . . . , nếu không, lần này nàng đã có thể thắng chắc rồi.

Nhìn thấy Đông Phương Ngữ Hinh cuối cùng đồng ý, tiểu Hoan Hoan vui vẻ  kéo tiểu Nhạc Nhạc  đi.

Uất Trì Tà Dịch chau mày ,bây giờ tiểu Hoan Hoan cùng tiểu Nhạc Nhạc, cũng hơi quá thân thiết rồi chứ?

Nhìn bọn họ lôi kéo tay nhỏ bé, trong lòng hắn liền không hiểu sao không thoải mái.

Nhưng, vừa rồi là hắn giúp bọn chúng cầu tình nha.

Hắn phát hiện mình cũng càng ngày càng rối rắm , thế nhưng. . . . . .

Tuyệt đối không muốn cho nữ nhi của mình dây dưa với nam nhân khác, cho dù là tiểu hài tử cũng không được.

Hai người lặng yên xoay người, vôi vàng làm chuyện chính, chuyện chính quan trọng hơn.

Bọn họ dựa theo bản đồ thô sơ giản lược kia, chuẩn bị đi tẩm cung của U Minh vương .

Chẳng qua là, đi một lúc rồi , dường như. . . . . .

Lạc đường . . . . . . ——

Phía trước có cái sân nhìn rất tinh xảo đẹp đẽ , sân như vậy, khẳng định không phải nơi nha đầu bình thường ở .

Mà tuần tra gần đấy, dường như cũng không phải rất nhiều.

Ai ở nơi này? Dù sao bọn họ đã lạc đường , Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch liếc nhau, quyết định đi tới nhìn xem. . . . . . . . . . . .

Khom người né tránh người chung quanh, hai người lặng lẽ ẩn nấp trên nóc nhà.

Lật lên một mảnh mái ngói, lại nghe được một loạt tiếng kêu trầm thấp  . . . . .

"A. . . . . . A. . . . . . Nhẹ chút. . . . . . Vương. . . . . ."

"Không. . . . . ."

"A. . . . . ."

. . . . . .

Thanh âm này. . . . . .

Hai người đều là người đã thành thân , cũng là vợ chồng, đương nhiên hiểu được ý tứ của thanh âm này .

Nhưng. . . . . .

Ngẩng đầu nhìn xem, ban ngày ban mặt ,U Minh giới  này cũng thật sự là đủ loạn , ban ngày ban mặt lại sẽ làm việc này.

Đợi chút, vừa nãy nữ nhân đó gọi cái gì ? Vương?

Chứ không phải là. . . . . .

U Minh vương ở dưới đó?

Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, vân may của bọn họ, sẽ không tốt như vậy chứ?

Đông Phương Ngữ Hinh vừa định cúi đầu quan sát cẩn thận , một bàn tay bỗng nhiên che mắt của nàng, Uất Trì Tà Dịch gắt gao dán lỗ tai của nàng , khẽ  nói:

"Không được nhìn. . . . . ."

"Ta. . . . . . Tà Dịch, ta chỉ là nhìn xem phía dưới là ai. . . . . ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi