ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Edit: voi còi

Nói cứ như là tình cảm dào dạt a, nhưng mà, trong lòng nghĩ như thế nào, ai biết được?

“Phu nhân chê cười, Ngữ Hinh đã không có nhà, nhưng thật ra cái viện này, tuy rằng đơn sơ, cũng là miễn cưỡng thích hợp có thể ở lại......”

Đôi mắt đẹp nhàn nhạt liếc nhìn chính phòng ở của mình một cái, phu nhân vội vàng cười theo nói:

“Ngữ Hinh, một mình ngươi ở lại đây, chúng ta cũng không yên tâm. Huống chi, ngươi mất tích lâu như vậy, không nhớ tới mẫu thân của ngươi sao? Qua vài ngày nữa chính là ngày giỗ của tỷ tỷ, ngươi không nghĩ tự mình bái tế một chút?”

Mẫu thân......

Là ràng buộc duy nhất của thân thể này ở Đông Phương gia. Tuy rằng Đông Phương Ngữ Hinh đối với người mẫu thân kia không chút ấn tượng, nhưng nàng lại biết, người nữ nhân kia là cực kì yêu thương mình.

Hơn nữa, Đông Phương gia là àng muốn đi qua ở, thê nhưng đi như thế nào cùng bọn họ chơi trò chơi a.

“Này...... Đại nương nói cũng đúng là, chẳng qua là ở viện này Ngữ Hinh đã có thói quen hết thảy, sợ là đi qua sẽ không quá quen thuộc......”

Đông Phương Ngữ Hinh khó xử nói xong, phu nhân vừa nghe nha đầu đáng chết này cuối cùng cũng đồng ý, lập tức mặt mày hớn hở nói:

“Điều này rất đơn giản, đại nương để cho người ta bày biện giống hệt như trong viện này một chút là được......”

Vù vù hô...... Phu nhân thở dài ra một hơi, tuy rằng bà rất không thích tiện nữ nhân này, nhưng đây là tướng quân dặn dò, bà không dám không theo.

Hơn nữa, tiện nữ nhân này thế nhưng không chết, dỗ nàng hồi phủ cơ hội động thủ có thể nhiều hơn rất nhiều so với ở bên ngoài.

Lần trước nàng có thể may mắn chạy thoát, ngược lại bà muốn nhìn xem về sau nha đầu kia còn may mắn như vậy nữa hay không.

“Vậy thì làm phiền đại nương ......”

Đông Phương Ngữ Hinh hơi hơi cười, phu nhân dặn người làm vẽ lại bày biện trong viện này, vội vàng đi về.

“Mẫu thân, chúng ta phải đi sao?”

Sau khi phu nhân đi rồi, Hoan Hoan mới chạy từ bên trong ra, trong mắt có chút không muốn.

“Đúng vậy, quay về tướng quân phủ.”

Sờ sờ đầu bé, nơi này tuy rằng ở lại không lâu, nhưng mà nàng cũng cực kì thích, nàng cũng có vài phần không muốn đâu?

“Nhưng...... Chúng ta đi , mỹ nam làm sao bây giờ?”

Nếu như bọn họ quay về tướng quân phủ, mỹ nam không có khả năng cũng đi theo a. Thật sự không nỡ rời xa hắn a, về sau cũng không có ai chơi cùng bé.

Hoan Hoan chu miệng nhỏ, trong mắt nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn giống như mèo con đáng thương vậy, thật sự là chọc người đau lòng.

“Hoan Hoan, tướng quân phủ kia chơi cũng rất tốt a.”

Nha đầu kia...... Nghĩ đến bé quyến luyến đối với Uất Trì Tà Dịch, Đông Phương Ngữ Hinh nhịn không được âm thầm nhíu mày, thật không biết hắn có cái gì tốt, vì sao liền đem Hoan Hoan mê hoặc thành như vậy đâu?

“Ô ô, nương, Hoan Hoan...... Hoan Hoan lại ra ngoài chơi......”

Hoan Hoan ô ô khóc chạy đi ra ngoài, Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ thở dài, vẫy vẫy tay, Như Lan vội vàng đi theo chạy ra ngoài.

Nàng không thể để nữ nhi cùng Uất Trì Tà Dịch ở cùng nhau , yêu sớm là không tốt, sao nàng có cảm giác nữ nhi có dấu hiệu yêu sớm?

*****

“Chủ tử, không thể lại chờ a, đảo chủ đã phát ra mười lần thư thúc giục người trở về......”

Một bên là thiếu chủ cố chấp, một bên là đảo chủ cũng luôn luôn không chịu buông tha cho, Trình Dục hắn làm nô tài này rất không may, hai bên cũng không thể đắc tội.

“Gấp cái gì? Bổn tọa cũng chưa nói không quay về......”

Uất Trì Tà Dịch ngẩng đầu nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trình Dục một cái, chỉ có thể không biết hắn đang sợ cái gì, trời sụp có thiếu chủ là hắn chống đỡ, còn có thể đè đến hắn sao?

“Nhưng...... Thiếu chủ, đảo chủ luôn luôn thúc giục ngài trở về thành hôn cũng Như Tích cô nương...... Hắn thậm chí nói muốn tự mình đi qua bắt người......”

Tuổi của thiếu chủ cũng không nhỏ , cũng gần ba mươi người còn không thành thân, đảo chủ luôn luôn cũng không an tâm, tìm rất nhiều nữ tử tuyệt mỹ cho thiếu chủ, chính là......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi