ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Chậc. . . . . .

Đông Phương Ngữ Hinh 囧 , dường như có chuyện như vậy , là bọn họ nói trước khi bế quan .

Nhưng hôm nay bọn họ mới xuất quan nha, hôm nay sao?

“Hôm nay nha. . . . . .Vậy có phải thời gian rất gấp hay không . . . . . .”

Ô ô, nàng cũng chưa chuẩn bị tốt mà? Có thể làm như vậy sao?

“Ha ha, con muốn khi nào thì được? Ngày mai chúng ta liền đi, sư phụ con nói, nếu như còn không đi, hiệu trưởng lại tới đây bắt người . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, được rồi, nàng quả là chậm trễ chút thời gian.

“Đúng rồi, Hinh Nhi, tôn tử ( Cháu trai ) của hiệu trưởng con nhận thức chứ?”

Tôn tử của Hiệu trưởng ?

Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, chưa từng gặp, cũng không biết ông ấy có một tôn tử nha.

“Không biết tiểu Hoan Hoan làm sao cùng hắn nhận thức , nghe nói cũng vẫn đang nhắc tới tiểu Hoan Hoan đấy. . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh đổ mồ hôi, đây tính cái gì? Cũng là người theo đuổi Hoan Hoan ?

Nếu là như thế, vậy tiểu Nhạc Nhạc. . . . . .

Tiểu hồ ly đáng thương . . . . . . Ha ha, có điều, như vậy cũng tốt, cho tiểu Hoan Hoan thêm vài soái ca, phòng ngừa về sau con bé, chỉ để tâm đối với một mình tiểu hồ ly . . . . . .

Nếu như Tà Dịch nói , ngộ nhỡ đến lúc lão hồ ly không vui, hai đứa nhỏ động tâm , vậy. . . . . .

Lại phiền toái ——

“Được rồi, gần đủ rồi, nhanh chóng đi thay y phục đi. . . . . .”

Nữ vương nhìn lên đã gần đến lúc, bà vội vàng nói.

Bên ngoài đã loáng thoáng nghe thấy thanh âm của chiêng trống , nhạc mừng đã bắt đầu vang lên .

Nữ vương vỗ vỗ tay, vài nữ tử trẻ tuổi bưng khay thướt tha tiến vào, trên khay , phủ tơ lụa màu đỏ thẫm.

Đây là. . . . . .

Nữ vương đẩy tơ lụa ra, lộ ra đồ vật phía dưới , hỉ phục, mũ phượng, còn có trang sức các loại , trâm cài đỏ thắm.

Rực rỡ muôn màu, làm cho người ta nhìn hỗn loạn hoa mắt .

Đông Phương Ngữ Hinh, ăm mặc vẫn đều là cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, đơn giản.

Y phục xinh đẹp phức tạp như thế này , đúng là rất ít mặc .

Quần áo như vậy, tuy rằng mặc đẹp, nhưng rất phiền toái, rất nhiều khi, nàng cũng không rảnh xử lý chính mình .

Nhưng nữ nhân, không mấy người không yêu cái đẹp, đặc biệt y phục tân nương xinh đẹp nhất .

“Nhiều như vậy à. . . . . .”

Vẻ mặt Đông Phương Ngữ Hinh ngạc nhiên vui mừng cười nói, Nữ vương gật gật đầu:

“Mẫu thân giúp con chuẩn bị , con xem thử có vừa không?”

Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nàng cũng thích y phục xinh đẹp , mặc xinh đẹp nhất, gả cho nam nhân chính mình thích nhất .

Tuy rằng thời gian có chút vội vàng, nhưng. . . . . .

Ít nhiều, có nhiều người bận rộn giúp đỡ bọn họ như vậy , nàng chỉ cần sẵn sàng làm tân nương là được rồi.

Thấy Đông Phương Ngữ Hinh phối hợp như thế , Nữ vương biết nàng đúng là rất muốn thành thân với Tà Dịch .

Dù sao, ai không muốn được cùng với người nhà nhận thức ?

Thiên Thương Đảo này. . . . . . Tuy rằng bà mới tới được không lâu, nhưng mà biết chỗ này không đơn giản. . . . . .

Nhiều người, tuy rằng không phải quốc gia, nhưng mà gần xấp xỉ với một quốc gia nhỏ.

Hơn nữa, đại lục bên này không có một quốc gia thống nhất , vậy đây là thực lực lớn nhất .

Nếu như. . . . . .

Đông Phương Ngữ Hinh không làm vài chuyện lớn kia, chỉ sợ bọn họ muốn được thừa nhận, cũng có khó khăn nhất định .

Cho nên. . . . . .

“Mẫu thân, những trang sức này thật sự là tinh xảo. . . . . .”

Vừa thấy chính là chọn lựa rất kỹ càng .

Đông Phương Ngữ Hinh có thể cảm giác được ý định của Nữ vương , trong lòng hạnh phúc hơn .

“Ha ha, mẫu thân chỉ có mình con một nữ nhi, đương nhiên , cái gì cũng phải tinh xảo một chút. . . . . .”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi