ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Đã từng, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ gặp mặt ở dưới tình huống như vậy .

Ha ha, có lẽ, từ lúc bọn họ ở cùng nhau lần đó , đã định trước bọn họ mới là thích hợp nhất trong số đó rồi.

Đương nhiên, Uất Trì Nhu Y không nói ra.

“Ừ, được rồi. . . . . .”

Nếu đã đến đây, nơi này cũng chưa chắc ra được, cứ an tâm tu luyện đi.

Quản hắn có phải ma đạo hay không, lợi hại mới là vương đạo.

Hắn và Uất Trì Nhu Y, cùng có chung kẻ địch, lúc bọn họ đi ra ngoài , cũng vẫn có thể liên thủ ——

“Đây là Hắc gia?”

Bởi vì thời gian hội đấu giá còn chưa tới, lúc mấy người Đông Phương Ngữ Hinh đuổi tới, đã có rất nhiều người đến.

Hắc gia giúp bọn họ chuẩn bị chỗ, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là có chút danh tiếng.

Mấy người Đông Phương Ngữ Hinh dùng thân phận thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo , Thiên Thương Đảo, ở cái thế giới này coi như là một thế lực lớn, Hắc gia không dám chậm trễ.

Khách sạn này là sản nghiệp của Hắc gia, một hàng mấy người họ , cần ba phòng.

Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch cùng nhau, tiểu Hoan Hoan thì lại đi theo nữ vương, tiểu Nhạc Nhạc và quốc sư. . . . . .

Mà lúc này, khách sạn này hầu như đã ở đầy .

Đương nhiên, khách sạn này tất cả người cũng đều có thân phận , không cho thuê.

Về phần những người không có danh tiếng này, gần đấy cũng có khách sạn, nhưng điều kiện sẽ không giống như nơi này .

Sư vương Sư hậu cũng đã sớm trở về, bọn họ không nghe được tin tức cụ thể về ma hạch thập giai , có thể nói là phí công quay về.

Kết quả này, có chút ngoài ý muốn, nhưng mà thuyết minh đầy đủ cái người có được ma hạch thập giai kia , thật là một cao thủ.

Không phải một nhân vật đơn giản .

“Nghỉ ngơi một ngày trước, ngày mai chúng ta đi thành Ý Cư nhìn xem. . . . . .”

Tuy rằng ngày bán đấu đã định giá xong rồi , nhưng thành Ý Cư vẫn buôn bán bình thường .

Bên trong cũng vẫn có rất nhiều bảo bối, có lẽ, có thể tìm được một ít thứ tốt cũng không nói chính xác mà?

Nữ vương gật gật đầu, bây giờ đến đây, đương nhiên phải dạo một chút.

Trở lại trong phòng, có tiểu nhị đưa tới nước ấm chuẩn bị tốt , Đông Phương Ngữ Hinh chuẩn bị ngâm mình.

Có lẽ là trên đường rất xóc nảy , nàng cảm thấy gần đây thực dễ dàng mệt mỏi.

Xương sống thắt lưng, chân đau , rất không thoải mái .

Thân thể của nàng thật ra vẫn tốt, lúc khiến người ủ rũ như vậy , thật đúng là không nhiều lắm?

“Hinh Nhi, ta cảm giác khí sắc của nàng không tốt lắm. . . . . .”

Nhìn sắc mặt của Đông Phương Ngữ Hinh thoáng tái nhợt, Uất Trì Tà Dịch lo lắng hỏi.

“Ta không sao, tất cả bình thường, ước chừng là gần đây gấp rút lên đường quá mệt mỏi . . . . . .”

Đông Phương Ngữ Hinh cười ha ha , Uất Trì Tà Dịch rất muốn phản bác, ngay từ đầu, bọn họ càng mệt hơn bây giờ, nhưng mà không thấy Hinh Nhi suy yếu như vậy .

Có lẽ là quá lo lắng , quá mức ưu tư .

Hắn biết Đông Phương Ngữ Hinh rất muốn có được ma hạch thập giai kia, nàng thật là người có chữ tín, đáp ứng bọn Sư vương rồi, nàng sẽ liều mạng lấy được .

Hơn nữa võ công của nàng bây giờ, lại chỉ có một nửa ban đầu.

Haizzz, U Minh Vương đáng giận , nếu không phải hắn điểm huyệt, Hinh Nhi cũng sẽ không mệt mỏi như vậy .

“Vậy sớm nghỉ tạm một chút đi. . . . . .”

Uất Trì Tà Dịch liền đi tới, muốn giúp Đông Phương Ngữ Hinh cởi áo, Đông Phương Ngữ Hinh thân mình run lên, thấp giọng nói:

“Chàng xác định giúp ta cởi quần áo?”

Trên mặt không nhịn được hơi đỏ lên, Tà Dịch có thể giúp nàng cởi quần áo thật tốt, vậy không phải Uất Trì Tà Dịch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi