ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

“Hinh Nhi, ta chỉ muốn sờ sờ con của chúng ta......”

Nơi này có hài tử của hắn?

Vuốt bụng bằng phẳng, Uất Trì Tà Dịch vẫn có chút không thể tin được như cũ, hắn vừa muốn có một hài tử?

Đây là hắn lần đầu tiên......

Có một loại cảm giác cực kỳ khẩn cấp, hắn khẩn cấp nghĩ muốn phải bồi bọn hắn mỗi một ngày, mỗi một canh giờ.

“Ha ha, Tà Dịch, sao ta cảm giác chàng như ...... Tiểu hài tử?”

Trong ấn tượng, hắn luôn thành thục, bá đạo, thế nhưng thời gian lâu, mới phát hiện hắn còn có một mặt khác đâu?

“Hinh Nhi, nàng không ngoan a......”

Tà Dịch cũng không tức giận, hắn bắt lấy tay nhỏ bé của Đông Phương Ngữ Hinh, thấp giọng nói:“Ta đều biết, chính là, thật sự rất kích động......”

Đông Phương Ngữ Hinh hiểu biết cảm giác của hắn, hắn, là đang tự trách đây?

Bởi vì ngủ không được, Đông Phương Ngữ Hinh rõ ràng bắt đầu nghĩ võ công mà lão hòa thượng giao cho nàng.

Nhắm mắt lại, chậm rãi nhớ lại, nàng phát hiện tâm tình của mình thế nhưng không hiểu bình tĩnh xuống dưới.

Cái này......

Bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh nở nụ cười, tựa hồ, công pháp này không tệ, có hiệu quả ngưng thần?--

Bán đấu giá thập giai ma hạch......

Rốt cục đến một ngày này, Thành Ýcư, người ta tấp nập, kín hết chỗ.

Uất Trì Tà Dịch bọn họ có ghế lô, là Hắc Cẩn Trí đưa, không tốn tiền còn có địa phương ẩn nấp như vậy, trái lại không tồi.

“Quốc sư không có tới?”

Nữ vương cùng nhau đến, nhưng quốc sư nhưng không có.

“Hinh Nhi, con đã quên lo lắng của ta?”

Nữ vương từ ái cười, bỗng nhiên Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ đến chuyện kia:

“Ha ha, mẫu thân, có phải người đa tâm hay không, con cảm giác không có âm mưu gì a......”

Đây, tựa hồ hết thảy đều thật bình thường đâu?

“Hi vọng là như vậy đi, đúng rồi, Hinh Nhi, lão hòa thượng kia thật là có vài phần bản sự, hôm nay khí sắc của con tốt lên không ít đâu?”

“Phải không?”

Đông Phương Ngữ Hinh sờ sờ khuôn mặt, có sao? Nàng không cảm giác a.

Nhưng mà, chẳng phải không tinh thần, cũng không tham ngủ, buổi sáng dậy rất sớm.

“Đương nhiên......”

“Đúng vậy, mẫu thân, là có tinh thần một ít......”

Tiểu Hoan Hoan cũng vẻ mặt đại nhân nói xong, Đông Phương Ngữ Hinh nghe xong thầm nghĩ cười, tiểu hài tử này, thật sự thật thích học bộ dáng người lớn?

Nhưng mà, lúc nàyngười tới Thành Ý cư không ít, nhưng......

Bán đấu giá còn chưa có bắt đầu, cũng không biết một lát lần đầu tiên nhìn thấy thập giai ma hạch.

Bọn họ cũng không có đặc biệt xuất sắc gì đó đến cạnh tranh, cho nên, một hồi nàng cũng không tính toán ra giá.

“A, đây là......”

Bởi vì bọn họ đến tương đối sớm, rất nhiều ghế lô người cũng chưa đến, bỗng nhiên có người đến, nhượng Đông Phương Ngữ Hinh hứng thú.

“Thế nào......”

Nữ vương cũng quay đầu nhìn lại, ghế lô của Thành Ý cư, có cửa sổ ẩn hình, có thể nhìn đến sự tình bên ngoài, nhưng bên ngoài lại nhìn không tới tình huống bên trong.

“Nữ nhân này là ai, ta tựa hồ nhận thức a......”

Đông Phương Ngữ Hinh nhìn một nữ tử đi ở phía trước, người bên cạnh nàng ta, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không quen.

Nhưng bóng lưng của nữ nhân này, cũng có chút quen thuộc.

“Nàng chính là nữ nhân ngày đó nói chuyện......”

Tà Dịch liếc mắt quét nàng một cái, đã hiểu rõ.

“Chàng nói cảm giác nhận thức giọng nói kia sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi