ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Mà Đông Phương Ngữ Hinh, đã thật lâu không luyện đan cho tốt , lúc này đúng dịp thử xem, nhìn xem rốt cuộc có giảm sút hay không.

Dựa theo tình huống bình thường mà nói, lúc này trình độ của nàng hẳn là tụt lùi——

“Luyện đan chia ra mấy cái giai đoạn, mà bây giờ là thời điểm quan trọng nhất , Ngưng Đan. . . . . .”

Lúc U Minh Vương đến , cũng đến giai đoạn Ngưng Đan , lúc này không nhất định, hoặc là rất dài, cũng có lẽ, chỉ vài ngày .

Mẫn Du Nhiên không biết U Minh Vương biết bao nhiêu, nhưng nàng vì biểu hiện mình, chủ động giải thích:

“Bây giờ bọn họ , đã hoàn thành hai phần ba, Ngưng Đan này , nếu như không có tình huống đặc biệt, sẽ thành công . . . . . .”

Đã nhìn thấy hình dạng đan dược , hơn nữa, có thể ngửi được mùi thuốc nồng đậm kia .

Lúc này đây, đan học viện hầu như huy động ra tất cả tinh anh, bởi vì. . . . . .

Phí tổn của đan dược này, cũng không phải là cao bình thường nha.

“Ý của ngươi là đã thành công ?”

Ánh mắt U Minh Vương nhíu lại, đan dược này , đúng là sức hấp dẫn không nhỏ đâu?

“Vương, thật ra, cũng không nhất định . . . . . . Bởi vì Ngưng Đan thành công , mặt sau còn có hai cấp độ. . . . . .”

Lúc này, chỉ có thể nói Ngưng Đan gần như thành công .

“Chích lão quả nhiên lợi hại, có bà ta khống chế, khẳng định mấy đan dược cao rất nhiều. . . . . .”

Chỉ tiếc, lúc ấy tuy rằng thiên phú của nàng rất cao, nhưng bà lão chết tiệt này, lại không coi trọng chính mình.

Lúc ấy nàng nhớ rõ rất nhiều người nói dựa theo thiên phú của nàng, Chích lão nhất định sẽ thích .

Cái lúc đó bọn họ cũng rất lợi hại , nhưng không có đồ đệ, một người cũng không có.

Nàng cũng tin tưởng mình có thể làm đồ đệ của Chích lão , nhưng chờ rồi lại chờ, vẫn đợi đến cùng, Chích lão cũng không để cho người ta đến tìm nàng.

Nàng nghĩ rằng Chích lão không biết mình, cho nên chủ động đến bái sư, chỉ là. . . . . .

Nàng cầu Chích lão ba năm, bái sư ba năm, Chích lão vẫn không hề liếc nhìn nàng một cái.

Nàng nghĩ rằng Chích lão sẽ không thu đồ đệ , nhưng. . . . . .

Ai ngờ được, bỗng nhiên lại toát ra một Đông Phương Ngữ Hinh, nàng ta thành đồ đệ của Chích lão .

Thời gian năm năm là bao lâu?

Một cái thiên tài giỏi nhất, cũng chưa chắc có thể luyện đến trình độ của Đông Phương Ngữ Hinh .

Huống chi là một kẻ bỏ đi?

Cho nên, trong lòng nàng càng không cam lòng hơn, vì sao vận may của Đông Phương Ngữ Hinh lại tốt hơn mình?

“Phải không?”

U Minh Vương nhìn về bốn phía, nhìn lướt qua, cũng không nhìn thấy bóng dáng của đám người Đông Phương Ngữ Hinh .

Tà Dịch cũng không ở đây, tiểu Hoan Hoan, càng không ở đây. . . . . .

Hắn cảm thấy không có khả năng sẽ lại nhìn thấy một lần, thậm chí. . . . . .

Đã sử dụng thần thức một lần rồi, nhưng vẫn không có người như cũ .

Bọn họ đâu?

Bọn họ không tới? Không, không có khả năng. . . . . .

Đám người Đông Phương Ngữ Hinh hẳn là ở phía trước mình, đây không phải là cơ hội học tập mà bất kì một Luyện Đan Sư cũng không muốn buông tha hay sao?

Nhưng Đông Phương Ngữ Hinh lại không tới? Thậm chí cũng không tham gia hành động luyện đan này ?

Thật đúng là có phần kỳ lạ mà?

Hay là. . . . . .

Bỗng nhiên nghĩ đến Uất Trì Tà Dịch, tình trạng của hắn không đúng, hay là hắn đã xảy ra chuyện?

Hắn đã xảy ra chuyện, đương nhiên U Minh Vương vui mừng, nhưng hắn cảm giác khả năng này tính ra không lớn.

Có điều, chuyện của Tà Dịch , có liên quan với lão rồng kia , chuyện đó sẽ không giải quyết dễ dàng .

Xem bọn hắn tùy tiện náo loạn đi, dù sao , hắn sẽ không ra tay.

“Vương, luyện đan lần này còn phải rất lâu, Vương có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Một đường đi tới đây , hầu như bọn họ cũng không dừng lại, Mẫn Du Nhiên thân thiết nói . . . . . .

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi