ĐÍCH NỮ CUỒNG PHI: CỰC PHẨM BẢO BỐI VÔ LẠI NƯƠNG

Tiểu Hoan Hoan muốn lui về phía sau, nhưng lúc này cả người bé bị lưới bao bọc lại, đã hoàn toàn không nhúc nhích được.

Không, bé không muốn bị cắt thịt.

Mà lúc này, căn bản sẽ không ai có thể cứu bé.

Mắt hốt hoảng nhìn, bé nhìn thấy Uất Trì Tà Dịch.

“Cha, cứu ta. . .”

Há to mồm, mắt to linh động , lúc này chỉ có tràn đầy cảm giác bất lực.

Mà giọng nói của Hoan Hoan, cũng không khiến cho Uất Trì Tà Dịch có chút thay đổi.

Hắn vẫn đứng thản nhiên như cũ , dường như giống cái gì cũng chưa từng nghe thấy .

Nhìn Uất Trì Tà Dịch không nhúc nhích, Long vương hài lòng gật đầu:

“Hắn không phải là cha ngươi. . .”

“Không, hắn là, hắn là. . .”

Chủy thủ của Long vương hạ xuống, mắt thấy phải hạ xuống trên người của tiểu Hoan Hoan.

Tiểu Hoan Hoan vẫn nhìn Uất Trì Tà Dịch như cũ , nhưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Đau nhức, tiểu Hoan Hoan cảm thấy đau đớn, nhưng nhưng vào lúc này, Long vương bỗng nhiên dừng lại.

Hắn quay đầu nhìn về phía Uất Trì Tà Dịch, cười nói:

“Hắc Sử, ngươi tới đi. . .”

Để cho Uất Trì Tà Dịch đến. . .

Tiểu Hoan Hoan không thể tin được nhìn về phía Long vương, trong con ngươi đầy ý cười, bé nhìn thấy một vẻ hung ác tàn nhẫn. . .

Hắn biết Hắc Sử đúng Uất Trì Tà Dịch, hắn biết đó là cha của mình .

Ngay từ đầu hắn đã không muốn tới đây chấp hành, hắn vẫn luôn dự định chính là. . .

Tiểu Hoan Hoan bỗng nhiên nghĩ đến lúc ban đầu Tà Dịch đối với mình .

Tốt như vậy, hắn vừa muốn cho mình đồ tốt nhất trên đời này .

Cũng không nỡ đánh một chút, động một đầu ngón tay bé.

Nếu như, lúc này ở trong lúc thần trí hắn mơ hồ thương tổn tới mình, hoặc là mình đã xảy ra chuyện gì, sau hôm nay. . .

Mẫu thân nói qua, cha sẽ không có việc gì.

Hắn nhất định sẽ khôi phục, nếu như hắn nhớ lại một đoạn này, đây chẳng phải là. . .

Tiểu Hoan Hoan không dám nghĩ, Long vương này, quá độc ác.

Mà đang ở trong lúc tiểu Hoan Hoan suy nghĩ lung tung, Long vương đã xoay người, đưa cây chủy thủ cho Tà Dịch.

Uất Trì Tà Dịch lặng lẽ tiếp nhận lấy, ở trong tay khua khoắng vài cái, từ từ đi tới.

Long vương trợn to hai mắt nhìn, hắn phải nhớ kỹ chính là một màn tốt đẹp này.

Mà Tà Dịch. . .

Hắn nhìn cái tiểu nha đầu đã đờ đẫn kia , trong mắt nha đầu , hẳn là tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn không biết cái tiểu nha đầu này, nhưng vì sao. . .

Trong lòng của hắn, lại cảm thấy yêu thương không rõ chứ?

Đúng vậy, yêu thương. . .

Ngực buồn bực vô cùng, Tà Dịch tiếp tục đi về phía tiểu Hoan Hoan, trong tay của hắn, vẫn siết chủy thủ kia như cũ . . .

Hắn cần nghe Long vương nói hạ xuống, nhưng. . .

Chủy thủ trong tay, bỗng nhiên nặng gấp nghìn vạn lần .

Hắn hạ không nổi.

Thực sự không đành lòng ——

“Hắc Sử?”

Long vương nhíu nhíu mày, hắn không làm được sao?

Hóa ra, hắn vẫn không khống chế được như cũ , người đàn ông này có quá nhiều biến dổi khó lường, hay là. . .

Giữ lại hắn chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nhưng nếu như giết hắn, hắn có vài phần không đành lòng.

Có lẽ là hắn theo mình thời gian quá ngắn chuyện đi.

Lúc này, Long vương tìm không được người có thể thay thế Uất Trì Tà Dịch , bằng không, hắn đã sớm giết hắn ta.

“Long vương, nó mới bao nhiêu tuổi nha, nhiều nhất chỉ là một tiểu hài tử năm sáu tuổi, ngài cần gì phải hù dọa nó như thế chứ?”

Tà Dịch bỗng nhiên ném chủy thủ đi, hắn vậy mà không làm được, hắn tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng mình.

Đối đứa bé này, hắn lại có một loại cảm giác xa lạ.

Hắn muốn tin tưởng lời của bé, nhưng. . .

Lại không có ấn tượng, một loại rất cảm giác kỳ quái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi