ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Qua hai ngày, Thẩm Thế Cẩn thành thân, Sở Diệc Dao là nhị thiếu phu nhân Thẩm gia, cũng đi ra viện trước hỗ trợ, bất quá Nghiêm thị một tay xử lý tất cả, không cần nàng đụng cái gì, Sở Diệc Dao liền theo Quan thị tới cửa đón khách.

Thẩm gia rất nhiều khách, Sở Diệc Dao cảm giác hơn phân nửa người làm ăn buôn bán ở Kim Lăng đều đến đây, phàm là có chút quan hệ, Nghiêm thị đều mời, một là cho con trai thể diện, hai chính là vì khoe khoang.

Thẩm gia làm ăn nhiều mặt, trong đó không ít người Sở Diệc Dao biết, nàng còn thấy Tào gia trong danh sách thiệp mời.

Nghiêm thị muốn tổ chức hôn lễ này càng náo nhiệt hơn so với Thẩm Thế Hiên thành thân, chủ yếu là vì Thẩm Thế Hiên thành thân trước Thẩm Thế Cẩn, vì một màn phô trương này, Nghiêm thị đã lén lút xuất ra không ít bạc đi mời, nhất định phải cho khách tới biết, Thẩm gia này trưởng tôn mới là coi trọng nhất, không ai sánh nổi.

Lúc chạng vạng đội ngũ đón dâu trở về, Sở Diệc Dao cùng Thẩm Thế Hiên đứng bên ngoài, xa xa nhìn Thẩm Thế Cẩn lôi kéo lụa đỏ tiến đến, cho dù là hôn lễ náo nhiệt, cũng không thể che giấu một sự thật tân nương là kế thất, tên của Điền thị đã sớm ghi vào gia phả Thẩm gia, viết thêm tên Thủy Nhược Thiên, vẫn phải song song bên dưới.

Sở Diệc Dao không khỏi có chút thổn thức, đời trước, người Thủy Nhược Thiên gả là vị đang đứng bên cạnh nàng, nghĩ tới Sở Diệc Dao quay đầu nhìn hắn, ánh mắt Thẩm Thế Hiên vừa vặn rơi vào trên người hai tân nhân kia.

Cảm nhận được Sở Diệc Dao nhìn mình chằm chằm, Thẩm Thế Hiên cúi đầu xuống toại nguyện nở nụ cười, "Làm sao vậy?"

Sở Diệc Dao lắc đầu, xoay người sang chỗ khác tân nhân đã đi vào hỉ đường, thu lại một màn quái dị nơi đáy mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của mình, nàng so đo với kiếp trước của hắn làm gì.

Bàn tay buông lỏng rất nhanh bị người bên cạnh nắm lấy, Sở Diệc Dao xoay mặt đi, Thẩm Thế Hiên đang nhìn hỉ đường, khóe miệng cong lên, "Ta thấy đại ca cùng Thủy tiểu thư vô cùng xứng đôi."

Chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc, đại bá mẫu mở tiệc cưới náo nhiệt như vậy, thậm chí còn náo nhiệt hơn lúc trước Thẩm Thế Cẩn cưới Điền thị, thật không biết Điền lão gia đến bây giờ vẫn còn đau xót tang nữ sẽ có làm cảm tưởng gì.

Sở Diệc Dao không khỏi vì cái chết của Điền thị mà cảm thấy bi ai, tướng công cưới kế thất, nữ nhi của nàng còn nhỏ như vậy, cuộc sống sau này cho dù không khổ sở, cũng sẽ không dễ chịu.

Sau khi đưa tân nương vào tân phòng, cũng giống như như lúc nàng thành thân, nàng theo Quan thị đến Húc Phong viện của Thẩm Thế Cẩn, trong sân trăng đèn kết hoa, nha hoàn ra ra vào vào bề bộn nhiều việc, Thẩm Thế Cẩn đã đi ra ngoài mời rượu, thời điểm Sở Diệc Dao đi vào, Thủy Nhược Thiên yên lặng ngồi trên giường, trong phòng hỉ nương đang nói lời may mắn.

Đây là lần thứ hai Sở Diệc Dao nhìn thấy Thủy Nhược Thiên, không hỗ là Thủy đại tiểu thư nổi danh Kim Lăng, nàng không chỉ có dung mạo bế nguyệt tu hoa*, còn có tinh thông mọi thứ thi thư lễ nghi, đây không phải là bộ dáng nữ nhi gia nên có trong miệng nhị thẩm sao.

*"Trầm ngư lạc nhạn, bế nguyệt tu hoa" (沉鱼落雁閉月羞花): Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Người đến xem đều hết lời khen ngợi, vị bên trong chính là chủ mẫu Thẩm gia tương lai, Sở Diệc Dao lui ra bên ngoài mấy bước, cho người sau tiến lên, bỗng nhiên một bàn tay kéo nàng, cúi đầu nhìn, Thẩm Quả Bảo mở to mắt nhìn mình, đáy mắt còn ngập hơi nước, rất ủy khuất.

Sở Diệc Dao dắt nàng đến hành lang ngoài phòng, ôn nhu hỏi, "Bảo Nhi sao vậy?"

Thẩm Quả Bảo không nói lời nào, chỉ ôm Sở Diệc Dao, nàng đã bảy tuổi, nàng rất rõ ràng người bên trong sau này sẽ là mẹ của mình, nhưng nàng ủy khuất, người dưới nói về sau chờ nương sinh em trai, cũng sẽ không thương nàng, cha cũng sẽ không thương nàng.

"Cháu muốn đi tìm nương." Hồi lâu, người trong ngực Sở Diệc Dao mới ấp úng nói một câu, Sở Diệc Dao lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng, "Bảo Nhi, nghe lời nhị thẩm nói với cháu, về sau không thể nói như thế nữa."

Sở Diệc Dao vừa nói như vậy, nước mắt Thẩm Quả Bảo liền rơi thành dòng, "Vì cái gì, vì cái gì cháu không thể đi tìm nương, cháu không cần nương này." Nửa câu sau trực tiếp bị Sở Diệc Dao ôm ở trong ngực làm nhỏ tiếng, Sở Diệc Dao bế nàng lên đi về Thư Hương viện, lời như vậy nếu để cho người ở bên trong nghe được, về sau chung đụng còn thế nào.

Bảo Sênh chứng kiến tiểu thư ôm đại tiểu thư còn khóc sướt mướt về, sai người đi lấy nước.

Sở Diệc Dao mang Thẩm Quả Bảo vào trong phòng, ôm nàng đến ngồi trên giường, thay nàng lau nước mắt rửa mặt, Thẩm Quả Bảo thương tâm vẫn còn khóc nức nở.

Sở Diệc Dao cho Bảo Sênh ra bên ngoài canh, ngồi xuống, tình người ấm lạnh, vốn nên là đại tiểu thư Thẩm gia tôn quý, bây giờ lại thành chủ đề mọi người muốn tránh đi, nhất là vào hôm nay, sự tồn tại của nàng thời thời khắc khắc nhắc nhở Thủy Nhược Thiên mình là một kế thất, càng miễn bàn đến lời vừa rồi vừa rồi Thẩm Quả Bảo nói ở ngoài tân phòng, nếu để cho Thủy Nhược Thiên nghe được, còn không biết sẽ ngăn cách đứa nhỏ này như thế nào.

"Bảo Nhi, chính là cháu không thích, nàng vẫn trở thành mẹ của cháu, làm thê tử của cha cháu, tương lai còn có thể sinh hạ đệ đệ muội muội, cháu biết không?" Hài tử 7 tuổi, nên hiểu đều đã hiểu, nếu như lừa gạt nàng có hiệu quả, nàng liền sẽ không xuất hiện tại Húc Phong viện.

"Cháu muốn nương của cháu." Thẩm Quả Bảo khóc nức nở, Sở Diệc Dao cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, nói trắng ra, "Bảo Nhi, mẹ cháu đã mất rồi, hai năm trước nàng bệnh nặng không qua khỏi."

Thẩm Quả Bảo ngẩng đầu lên mắt trợn tròn nhìn nàng, nha hoàn của nàng kể cả nhũ nương, không ai dám nói chuyện như vậy với nàng, bọn họ cũng chỉ biết lừa gạt nàng.

Sở Diệc Dao biết nàng nghe hiểu được, "Bảo Nhi không phải tiểu hài tử, không thể lại khóc rống nói những lời như vừa rồi, bây giờ có một nương mới tới chiếu cố Bảo Nhi, Bảo Nhi cần cảm thấy cao hứng, chỉ cần Bảo Nhi sống thật tốt, mẹ cháu mới có thể an tâm, Bảo Nhi hiểu không?"

Cả đoạn thoại Thẩm Quả Bảo chỉ nghe lọt được câu cuối cùng kia, dù trong lòng có một vạn cái không tình nguyện, nàng cũng chỉ biết không muốn làm cho nương lo lắng, Thẩm Quả Bảo ngây thơ nhìn Sở Diệc Dao hỏi, "Người ấy sẽ chiếu cố Bảo Nhi sao?"

Sở Diệc Dao sửa sang lại quần áo cho nàng, "Nàng đương nhiên sẽ." Một bé gái, nhiều lắm là thời điểm xuất giá chia chút của hồi môn, Thủy Nhược Thiên sẽ không nhỏ mọn đến mức muốn nhằm vào một người không có uy hiếp gì đến mình.

"Mọi người đều nói cháu phải ngoan ngoãn, cháu rõ ràng không thích nàng, tại sao phải đi nịnh nọt nàng." Thẩm Quả Bảo khuôn mặt không tình nguyện, trong lòng Sở Diệc Dao đau xót, đám người hầu của nàng vì muốn chính mình sống dễ chịu, mà kêu một đại tiểu thư đi tận lực nịnh nọt kế mẫu.

"Bọn họ không phải là muốn cháu đi nịnh nọt, cháu là đại tiểu thư Thẩm gia, là trưởng nữ tôn quý nhất Thẩm gia, các nàng là muốn Bảo Nhi không nên đối nghịch cùng nàng, bởi vì lời nói khi nãy, cha cháu và tổ mẫu sẽ rất khó xử, mẹ cháu biết được cũng sẽ lo lắng."

"Vậy Bảo Nhi phải làm như thế nào." Thẩm Quả Bảo mặc dù không thể lý giải toàn bộ lời Sở Diệc Dao nói, nhưng vẫn mơ hồ hiểu ý của nàng, nàng bây giờ không phải là đại tiểu thư có thể tùy tâm sở dục, nương đi rồi, nàng sẽ phải tự bảo vệ chính mình.

"Bảo nhi cảm thấy nên làm như thế nào?" Sở Diệc Dao đem vấn đề ném trở về, không hy vọng lời của mình lừa gạt nàng.

Thẩm Quả Bảo cúi đầu suy nghĩ một chút, từ từ nói ra, "Về sau Bảo Nhi sẽ ngoan ngoãn, không đối nghịch cùng nàng, cũng không nói bậy, cháu sẽ nghe lời tổ mẫu hảo hảo chung sống cùng nàng, không để cho nương lo lắng vì cháu." Sở Diệc Dao sờ sờ đầu nàng cười nói, "Bảo nhi cảm thấy làm như vậy là đúng, thì cứ làm như vậy."

Trên khuôn mặt non nớt hiện lên nét cố chấp, trong lòng nàng, vị trí mẫu thân không ai có thể thay thế, nàng cầm lấy ly trà hoa Bảo Sênh rót cho, cái miệng nhỏ uống, đến khi thấy đáy mới thả lại trên mặt bàn, nói với Sở Diệc Dao, "Nhị thẩm, cháu cần phải trở về, nhũ nương tìm không thấy cháu sẽ sốt ruột."

Sở Diệc Dao cùng nàng đến cửa Thư Hương viện, Thẩm Quả Bảo liền kiên trì không để cho nàng tiễn nữa, vẫy vẫy tay với nàng, xoay người đi về phía tiền viện.

Sở Diệc Dao không yên tâm cho Bảo Sênh đi theo phía sau, không bao lâu Bảo Sênh trở lại, nói là người của đại phòng tìm được đại tiểu thư mang về rồi.

Trên đường trở về, Bảo Sênh nhịn không được nói một câu, "Đại tiểu thư là người đáng thương."

Sở Diệc Dao nhìn Bảo Sênh một cái, Bảo Sênh hiếm khi nói lời như vậy, sợ là cũng rất thích Bảo nhi, sau cùng Sở Diệc Dao khẽ thở dài một hơi, "Trên đời này người đáng thương hơn còn nhiều lắm." Bảo Nhi cũng không phải đáng thương nhất.

...

Thẩm Thế Hiên trở về hơi trễ, những người kia sau khi thả tân lang Thẩm Thế Cẩn trở về, liền lôi kéo Thẩm Thế Hiên uống bù hôm hắn thành thân không uống đủ, lúc trở lại một thân mùi rượu, lần này là say thật.

Sở Diệc Dao kêu Khổng Tước bưng nước đến, vốn định cởϊ áσ khoác giúp hắn, nút cổ áo còn chưa cởi bỏ, người đã bị Thẩm Thế Hiên ôm lên trên giường, một tay ôm cả eo của nàng không để cho nàng đứng lên.

Sở Diệc Dao thật vất vả nhấc tay của hắn lên, híp mắt nhìn hắn, nhẹ khiển trách một tiếng, "Uống rượu say còn có khí lực lớn như vậy." Thẩm Thế Hiên tựa như nghe thấy được, trong miệng lầm bầm một câu lại xoay qua ôm nàng.

"Ta không cam lòng." Sở Diệc Dao lại một lần nữa bị hắn áp đảo ở trên giường, bên tai bay tới một câu rượu say của Thẩm Thế Hiên, Sở Diệc Dao nặng nề nâng tay hắn lên, tức cười, "Chàng không cam lòng cái gì!"

Hồi lâu, Thẩm Thế Hiên nằm trên người nàng phun ra một câu, trên mặt hiện ra màn thống khổ, "Ta không cam lòng chết như vậy."

Sở Diệc Dao ngẩn ra, nhẹ nhàng sờ mặt của hắn, Thẩm Thế Hiên rất nhanh bắt được tay của nàng đặt ở chỗ ngực của mình, như tiểu hài tử làm nũng nói một tiếng, "Đau."

Còn không kịp phản ứng, Thẩm Thế Hiên giống như không thỏa mãn khi chỉ kéo tay Sở Diệc Dao, tay kia liền vòng tới ôm eo nàng, trực tiếp gục đầu trên ngực của nàng, tựa như là tìm được vị trí thoải mái rồi, cứ như vậy dựa vào ngực Sở Diệc Dao, bất động.

Sở Diệc Dao bị hắn say rượu khấy đảo làm cho dở khóc dở cười, Khổng Tước chuẩn bị xong nước tắm tới báo, lại gọi Bảo Sênh tiến đến, hai nha hoàn hỗ trợ nàng, Sở Diệc Dao mới cởi được hai cái áo ngoài của hắn, cuối cùng còn dư lại bộ lót, Sở Diệc Dao dứt khoát không cởi, trực tiếp dìu người vào trong thùng gỗ, cho Khổng Tước đi chuẩn bị trà giải rượu.

Ngâm nước một hồi lâu, Thẩm Thế Hiên mới có chút thanh tỉnh, mơ hồ mở mắt ra, đầu còn choáng váng, đại ca vừa đi những khách nhân kia chỉ hướng phía hắn mời rượu, qua mấy vòng, tửu lượng có khá hơn nữa cũng chịu không nổi, cuối cùng uống chính hắn cũng có chút hồ đồ, trở về phòng như thế nào cũng không nhớ.

Giơ tay lên phát hiện y phục chưa cởi bỏ ướt nhẹp dính trên người, sau lưng truyền đến âm thanh của Sở Diệc Dao, "Tỉnh?"

Quay đầu lại, trong tay Sở Diệc Dao bưng một chén trà giải rượu như cười như không nhìn hắn, Thẩm Thế Hiên bỗng nhiên tâm sinh không ổn, tiếp nhận chén trong tay nàng uống xong, thử nhìn nàng, "Ta vừa rồi uống nhiều quá, không nói gì đi?"

Sở Diệc Dao làm cho chính hắn cởi y phục ướt ra, khóe miệng câu dẫn một nụ cười giảo hoạt, "Không nói gì, chỉ là chàng nhảy nhót trong phòng nói muốn ca hát khiêu vũ, hai người đều kéo không được, cuối cùng vẫn là ba nha hoàn giữ chặt chàng mới dừng lại." Nhìn vẻ mặt không thể tin của Thẩm Thế Hiên, Sở Diệc Dao duy trì vẻ mặt 'Ta tuyệt không lừa chàng', tâm tình lập tức khá hơn nhiều.

===============

Tác giả có lời muốn nói: tiểu Thẩm tử uống rượu say! Ai da uy

===============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi