ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

"Nhị thẩm, thẩm vì ái nữ của mình bất đắc dĩ làm như vậy, lấy thân phận một người mẹ, chất tức không trách thẩm, nhưng cháu cũng muốn thay cha mẹ chiếu cố Diệc Dao cùng Mộ Viễn thật tốt, người hai nhà vốn không thích hợp ở chung một chỗ, hiện giờ mọi người đối với Kim Lăng cũng không còn lạ, càng không nên ở lại nơi này, thẩm còn hai nữ nhi phải lập gia đình, Diệu Phỉ cũng chỉ kém Diệc Dao một tuổi, vì tránh tị hiềm, các người cần phải chuyển ra ngoài ở, miễn cho ngày sau lại truyền ra lời nói không dễ nghe." Kiều Tòng An nâng chung trà lên chậm rãi uống, chính xác phải nói, miễn cho lại diễn tiết mục đoạt vị hôn phu.

Lời Kiều Tòng An nói đã đủ dễ nghe rồi, Tiêu thị sao có thể không hiểu, hoặc là báo quan, hai nhà về sau cũng không cần nhìn mặt nhau, hoặc là chuyển ra ngoài ở.

Hai cái Tiêu thị đều không muốn chọn, đại nữ nhi vừa có thai, chuyện này nếu nháo lớn, nàng ở Trình gia dù sinh con trai cũng không sống yên nữa, nào có ai muốn giữ một nàng dâu ác độc như vậy. Nháo đến quan phủ, hôn sự của hai tiểu nữ nhi sau này cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho dù không tình nguyện, Tiêu thị cũng không còn lựa chọn nào khác.

Trở lại Trân Bảo các, Tiêu thị nói lại những lời này dẫn tới Sở Diệu Phỉ cùng Sở Diệu Lam bất mãn, nhất là Sở Diệu Phỉ, "Nương, thời điểm đại tỷ làm như vậy có từng suy nghĩ đến chúng ta không."

"Đại tỷ các con cũng không ngờ tới sẽ nghiêm trọng như thế, nó chỉ muốn cho Diệc Dao một chút dạy dỗ mà thôi." Tiêu thị nói thay đại nữ nhi, hiện giờ chính là phải hảo hảo dưỡng thân mình một lần liền sinh được con trai.

"Không ở nơi này muốn chúng ta chuyển đi nơi nào a, chẳng lẽ là tòa nhà lúc trước đại tỷ xuất giá?" Sở Diệu Phỉ mím mím môi, đối với tòa nhà kia nàng cũng chỉ biết hài lòng, dù nhỏ nhưng mỗi người một sân viện, còn tốt hơn cả nhà chen chúc trong cái Trân Bảo các này.

"Nương, thật sự không thể lưu lại đây sao?" Sở Diệu Lam căng thẳng bắt lấy vạt áo, đại tỷ đã gả vào Trình gia, cho nên hết thảy đều phải dựa vào chính tỷ ấy, liên lụy bọn họ phải rời khỏi Sở phủ, chỉ có nàng và nhị tỷ phải chịu.

"Chẳng lẽ con muốn thấy đại tỷ con đang mang thai bị bắt đến nha môn thẩm vấn." Tiêu thị quay đầu lại nhìn nàng, Sở Diệu Lam cười chống đỡ, "Đương nhiên không phải, chỉ là con có chút không bỏ được nơi này thôi."

Tiêu thị thở dài một hơi, duỗi tay ôm chặt hai người.

...

Năm ngày sau, Sở Hàn Lâm cùng Tiêu thị liền thu thập xong đồ dọn đến tòa nhà Kiều Tòng An đã chuẩn bị, chuyện này cũng liền chấm dứt, vì mặt mũi, Tiêu thị sẽ không đi khắp nơi nói cái gì.

Mà Sở Diệc Dao bên này cũng nhận được thuốc Hoài Sơn điều chế, một bộ trong uống – ngoài bôi, Sở Diệc Dao sai Khổng Tước đi tìm người mang thứ đó đến Lý gia, hôn sự Lý Nhược Tình và Trình Thiệu Bằng đã định tại tháng sáu, hiện giờ Lý Nhược Tình đã được đón về Lý gia.

Một bình thê mặt lở loét không thể uy hiếp Sở Diệu Lạc, nhưng nếu Lý Nhược Tình xinh đẹp trở lại, đường tỷ nhất định không để yên, Trình gia sau này cũng không có ngày yên ổn, Trình lão gia càng không còn tâm tư đi tính kế Sở gia.

Sở Diệc Dao cầm lấy cây kéo cắt tỉa chậu hoa một chút, trên mặt bàn rơi xuống không ít cành lá, Sở Diệc Dao xoay chậu ngắm trái ngắm phải, hài lòng gật đầu cho Bình Nhi bưng tới trên kệ.

"Tiểu thư, bà buôn đến đây, tiểu thư chọn vài người vừa lòng liền lưu lại." Tiền má má cùng Sở Diệc Dao đi chọn nha hoàn, một hàng tiểu cô nương đứng ở ngoại thất, một bên bà buôn nịnh bợ nhìn Sở Diệc Dao, bà ta ước gì nàng lưu lại tất cả.

Sở Diệc Dao nhìn lướt qua, chọn lấy sáu người, bà buôn đi theo Tiền má má lấy tiền, Sở Diệc Dao ngồi ở đó bình tĩnh nhìn sáu vị cô nương này, nhỏ nhất mới bảy tuổi, lớn nhất cũng không quá mười tuổi.

"Ta đây quy củ không nhiều lắm, Tiền má má sẽ nói cho các ngươi biết, ta sẽ lưu lại bốn người, còn lại hai người đưa đến Ngô Đồng viện của Nhị thiếu gia." Lúc Sở Diệc Dao nói những lời này có chút lơ đãng, chỉ là ánh mắt kín đáo thu hết vẻ mặt của bọn họ vào đáy mắt.

Tiền má má trở lại rất nhanh, mang theo các nàng đi xuống, Thanh Nhi trong viện Kiều Tòng An đi đến, trên mặt mang ý cười, trong ngực ôm một cái hộp không lớn, "Đại tiểu thư, thiếu phu nhân sai nô tì đem cái này đến cho ngài."

"Vật gì tốt mà Thanh Nhi tỷ tỷ đều vui vẻ như vậy." Sở Diệc Dao tiếp nhận cái hộp kia, bên trong là một bộ đồ trang sức bằng vàng, đầy đủ mọi thứ từ vòng tay đến bông tai.

"Thiếu phu nhân cùng đại tiểu thư tâm tình tốt, Thanh Nhi dĩ nhiên vui vẻ." Thanh Nhi cũng không quá kiêng kỵ, một nhà Tiêu thị vừa đi, Sở phủ cao thấp đều cao hứng.

"Đây là Tần đại phu nhân mang tới, nói là Trương phu nhân nhờ bà ấy tặng, cũng không biết tiểu thư ngài thích cái gì, nên tặng bộ trang sức này."

"Trương phu nhân?" Sở Diệc Dao nhìn hộp trang sức này trị giá không nhỏ, sao Trương phu nhân lại tặng cái này cho nàng, "Này cũng không thể nhận, quá quý giá, mau bảo đại tẩu trả lại đi."

"Thiếu phu nhân cũng đã từ chối, nhưng Tần đại phu nhân nói, đồ là bà ấy nhận lời người ta đưa đến đây, có trả lại thì chúng ta tự đến Trương gia, cũng đừng đưa đẩy cho bà ấy, mà đi Trương gia cũng không hợp lễ, thiếu phu nhân liền sai nô tì đem tới cho tiểu thư quyết định." Nhận được thứ này là ngày thứ ba sau khi nàng gặp chuyện, có lẽ là Tần Mãn Thu trở về đề cập qua, Tần đại phu nhân liền đến tặng.

"Vậy trước tiên đặt ở đây đi, còn nói thêm gì không?"

"Còn ân cần thăm hỏi thân thể tiểu thư tốt không, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều." Thanh Nhi nói lại lời của Tần đại phu nhân một lần, Sở Diệc Dao không biết nên khóc hay cười, "Cái này nào có giống đồ đến thăm bệnh, hảo, phiền toái Thanh Nhi tỷ tỷ, đặt đồ ở đây ta sẽ tự xử lý."

"Thiếu phu nhân còn nói, nếu Trương phu nhân đã tặng đồ đến, vậy tiệc sinh nhật tháng sau cũng nên có lời mời." Người ta tặng đồ giao hảo, trước mắt các nàng có thể hồi đáp cũng chính là tấm thiệp mời sinh nhật, Sở Diệc Dao không khỏi có chút nhức đầu, đã mời Trương phu nhân, sẽ rất ngượng ngùng nếu không mời Tần đại phu nhân.

"Liền xử lý theo đại tẩu nói đi." Sở Diệc Dao gật gật đầu, nhiều thêm một vị chắc sẽ không có chuyện gì đâu, vốn là sinh thần của đại tẩu, nàng vẫn có thể tránh mặt một chút.

...

Đầu tháng năm trời đã có chút nóng, đến đầu giờ Ngọ liền có chút oi bức, Sở Diệc Dao bị lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi nhiều ngày giờ mới được ra ngoài, đi một vòng trước cửa hàng, cửa hàng thuê lúc trước đang sửa chữa, lúc đi ra Sở Diệc Dao nhìn nghiêng cửa tiệm Tào Tấn Vinh phía đối diện kia, cửa mở có người ra ra vào vào, bộ dáng giống như cũng sắp khai trương.

"Nhị cữu, chờ cửa hàng này khai trương, không thể thiếu cữu đến hỗ trợ, hiện giờ cữu cữu là tổng quản sự ba gian cửa hàng, thời điểm làm mai cho biểu tỷ liền có thể thẳng lưng bàn bạc." Sở Diệc Dao quay đầu lại nhìn Hình Kiến Quốc cười nói, "Nhị cữu mẫu có nói với cháu, thời điểm có người đến thăm xin cưới cho biểu tỷ, Nhị cữu không vừa mắt, liền không đáp ứng."

"Giàu có hay không không quá quan trọng, trọng yếu nhất là đối xử tốt với Tử Ngữ, kiên định có chí tiến thủ, Nhị cữu đều thích." Ngụ ý, hai mối làm mai trước Hình Kiến Quốc thấy nhân phẩm đều không tốt, ông chỉ có một khuê nữ, nếu như gả đi bị ủy khuất sống không tốt, còn không bằng cứ để nàng ở nhà ông nuôi dưỡng.

"Vậy còn hôn sự của Tử Thù tỷ." Sở Diệc Dao nghĩ đến Hình Tử Thù, vị biểu tỷ này cũng một dạng bên ngoài nhu nhu nhược nhược như đại đường tỷ.

"Lần này trở về ngoại tổ mẫu cùng Đại cữu của cháu đều tiện thể nhắn, nói là giao cho ta cùng nhị cữu mẫu cháu sắp xếp, nhưng dù sao chúng ta cũng không phải cha mẹ nàng, làm chủ thay nàng không tốt a." Hình Kiến Quốc thở dài một hơi, chọn cho cháu gái so với chọn cho nữ nhi mình còn khó hơn.

Sở Diệc Dao cũng có thể đoán được suy nghĩ của ngoại tổ mẫu cùng Đại cữu, lúc trước nàng tìm Nhị cữu đến giúp mà không phải là Đại cữu, ngoại tổ mẫu cũng có chút chỉ trích, hôm nay Nhị cữu ở đây, hôn sự nữ nhi mình lo thỏa đáng ở Kim Lăng, cũng không thể quên cháu gái, nếu không sai qua hai năm nữa cũng muốn đem Hình Tử Lan đến đây.

"Nói không chừng các biểu tỷ đều đã có người hợp ý, chỉ thẹn thùng không dám nói với Nhị cữu." Sở Diệc Dao trêu ghẹo nói, Hình Kiến Quốc cười theo, "Thế thì tốt, ta lại bớt việc."

Từ trong cửa hàng đi ra, Sở Diệc Dao đi dạo các cửa hàng một chút, trở lại Sở gia đã là chạng vạng, thời điểm đi qua Trân Bảo các Sở Diệc Dao còn nhìn thêm mấy lần, hai người bà tử ở đó quét dọn, những thứ nên mang đi Nhị thẩm đã dọn đi rồi, hơn hai năm qua rất nhanh, sự biến hóa này làm Sở Diệc Dao rất hài lòng.

Sáng sớm hôm sau, Sở Diệc Dao xuất phát đến thôn nhỏ, vừa ra cửa thành vài dặm đường, Sở Diệc Dao nhìn qua cửa sổ thấy một chiếc xe ngựa dừng ở kia, Thẩm Thế Hiên cùng phu xe ngồi ở trước xe.

"Thẩm công tử, sao ngươi lại dừng ở đây." Sở Diệc Dao lập tức hô ngừng xe, nhìn thấy Thẩm Thế Hiên liền nhớ tới mảnh y phục kia, có chút không được tự nhiên.

"Sở tiểu thư cùng nha hoàn lên xe ngựa của ta, ta cùng phu xe ngồi bên ngoài." Thẩm Thế Hiên nhìn sắc mặt nàng không tồi yên lòng một chút, lần này nói như thế nào cũng muốn nàng đi cùng hắn mới an tâm.

"Mau lên đây đi, đến muộn trở về cũng muộn." Thẩm Thế Hiên thấy nàng do dự, trực tiếp kéo cửa xe phía sau, "Phu xe của ngươi liền chờ ở đây, lúc trở lại ngươi lại ngồi cái này về."

Sở Diệc Dao biết hắn lo lắng chuyện lần trước, tại Khổng Tước nâng đỡ lên xe ngựa, sau đó Khổng Tước cũng tiến vào, Thẩm Thế Hiên trực tiếp ngồi bên cạnh phu xe, cũng không nhìn vào trong xe, phân phó phu xe lên đường.

Xe ngựa chạy một hồi, ngoài xe truyền tới âm thanh của Thẩm Thế Hiên, "Sở tiểu thư, đường đi cũng không ngắn, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, trong ngăn kéo dưới đáy bàn có mấy quyển ghi chú, ngươi có thể lấy ra xem một chút." Sở Diệc Dao mỉm cười, đưa tay kéo ra một ngăn kéo bên dưới, bên trong mấy quyển ghi chú thật dầy.

Mỗi một quyển sách đều ghi chép không ít con số, Sở Diệc Dao cảm thấy chữ viết này có chút quen thuộc, mở miệng hỏi, "Thẩm công tử, đây là ngươi viết tay?"

" Thời điểm ở thư viện bị sư phụ phạt viết." Ngoài xe truyền tới âm thanh Thẩm Thế Hiên hơi có vẻ bất đắc dĩ, Sở Diệc Dao không khách khí nở nụ cười, mở ra ghi chú này, tuy nói rất dầy, nhưng nét chữ từ đầu tới đuôi đều không thay đổi gì, có thể thấy hắn đúng là người có kiên nhẫn.

Không tiếp tục nói chuyện với hắn, Sở Diệc Dao chọn lấy một quyển tựa ở trên đệm nhìn lại, Khổng Tước kéo rèm cửa sổ ra cho nàng.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa ngừng, Sở Diệc Dao để sách xuống, Thẩm Thế Hiên ở bên ngoài nhắc nhở đã đến, xuống xe ngựa, một địa phương nồng đậm hơi thở thôn xóm hiện ra trước mắt Sở Diệc Dao, ba mặt núi vây quanh, xa xa nhìn lại là màu lục đậm, nhìn xuống là vô số thửa ruộng bậc thang cong cong kéo dài từ trên sườn núi xuống dưới, hiện giờ đang vào đúng vụ, nhìn qua xanh mướt một mảnh.

Nơi này cùng Kim Lăng hoàn toàn bất đồng như hai thế giới, ở chỗ này tìm nhìn không thấy nhà hai tầng, thuần một kiểu nhà trệt, nơi cao nhất là đỉnh chùa miếu đằng xa, khắp nơi lộ ra hơi thở núi rừng.

"Nơi này đẹp quá." Sở Diệc Dao kinh ngạc nhìn một hồi lâu, quay đầu nhìn Thẩm Thế Hiên, mang trên mặt quẹt một cái cười ngọt ngào, đáy mắt sôi nổi.

"Ừ, ta cũng cảm thấy nơi này rất đẹp." Giống như tìm được đồng minh, Thẩm Thế Hiên đầu tiên là ngẩn ra, nhìn nụ cười không chút giả dối nào của nàng, khóe miệng lập tức cong lên nụ cười yếu ớt.

==========

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi