ĐÍCH NỮ KHÓ GẢ

Sở Diệc Dao biết chuyện rất nhanh, ngay hôm sau phụ nhân sát vách liền vội vã đến nói cho nàng biết tin tức này, nhị ca đi cả đêm, Uyên Ương lưu lại ở đó, ngày hôm sau cũng bị người đón đi.

"Thật tốt quá, nhị thiếu gia rất nhanh liền có thể trở về." Khổng Tước ở một bên cao hứng nói, chỉ cần nhị thiếu gia chịu trở lại, tiểu thư cũng không cần phải khổ cực như bây giờ, huynh muội ruột thịt, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói với nhau.

"Huynh ấy muốn sẽ sớm trở lại." Có lẽ chỉ khi nhị ca tự mình về nhà, Sở Diệc Dao mới có thể tin tưởng là hắn thật sự buông xuống, chưa đến lúc đó mọi tin tức đối với nàng đều không phải tin tốt.

Phụ nhân kia chỉ nói là trong phá phòng hai người phát sinh tranh chấp, mà trước đó, để cho nhị ca có thể hạ quyết tâm rời đi khẳng định còn phát sinh chuyện gì đó, Sở Diệc Dao cho Bảo Sênh tìm A Xuyên đến, đi bến thuyền hỏi thăm ngày hôm qua có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay không.

Ăn cơm trưa xong Sở Diệc Dao đến Hương Khuê, trong cửa hàng làm ăn rất ổn định, một lát sau một tên tiểu nhị tới đưa cho Sở Diệc Dao một phong thư, là Thẩm Thế Hiên, hẹn nàng buổi chiều gặp mặt, có chuyện quan trọng muốn nói.

Sở Diệc Dao đi kiểm tra vài gian cửa hàng sau đó lên xe ngựa đến cửa hàng Thẩm Thế Hiên đã hẹn, chưởng quầy thấy nàng liền mang nàng lên lầu ba đến một gian ghế lô bên trong, Thẩm Thế Hiên đã ngồi ở đấy.

"Thẩm công tử tìm ta có chuyện gì?" Sở Diệc Dao nhìn cái rương to đặt trên bàn trước mặt hắn, cho là thành phẩm điêu khắc mới, nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại không giống vậy.

Thẩm Thế Hiên cũng không nói lời khách sáo với nàng, sau khi thỉnh nàng ngồi xuống, trực tiếp mở cái rương ra, bên trong đều là khế ước, còn có con dấu cá nhân, dùng từng cái hộp nhỏ bên trên để giả bộ. "Nếu Sở tiểu thư có thể hỗ trợ, Thẩm mỗ cả đời khó quên."

"Thẩm công tử, đây là ý gì." Sở Diệc Dao không hiểu ý tứ của hắn.

"Đây là tất cả khế đất bên ngoài ta tự mình đặt mua, có vài cái là cho thuê, có cái là tự mở cửa hàng, trong này còn có khế đất của hai thôn trang." Thẩm Thế Hiên đem tất cả những thứ hắn lén lút đặt mua mấy năm qua bày trước mặt nàng, "Những thứ này, ngay cả cha mẹ ta cũng không biết."

Sở Diệc Dao không nghĩ tới Thẩm Thế Hiên lại lén lút đặt mua nhiều đồ như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, trong xương thấu sự dẻo dai lại là phải che giấu đi làm Thẩm nhị thiếu gia vô dụng, bên ngoài có nhiều đồ vật danh nghĩa của mình như vậy, sẽ bị xem là dùng của công đi làm việc tư.

"Nếu bá phụ bá mẫu cũng không biết, Thẩm công tử đem những này cho ta xem, là có ý gì." Lần trước Thẩm Thế Hiên cũng đường đột muốn hớp tác làm ăn như vậy, chính mình thì ẩn hình phía sau, lần này, hắn lại muốn làm cái gì.

"Ta muốn nhờ Sở tiểu thư, thay ta bảo quản những vật này." Bất kỳ người nào có quan hệ cùng Thẩm gia, Thẩm Thế Hiên đều không yên tâm, mà nếu muốn không dấu vết dời đi những vật này, tựa hồ chỉ có người trước mắt là thích hợp nhất.

Thẩm Thế Hiên nhìn bộ dáng nàng kinh ngạc cười khổ một tiếng, "Tổ phụ yêu cầu ta trở về Thẩm gia hỗ trợ, những vật này, ta không muốn để cho người Thẩm gia biết." Hắn đã ở trong cửa hàng Thẩm gia học mấy ngày này, nhưng cũng tránh không khỏi, nếu hắn không biểu hiện cái gì, tổ phụ sẽ có ý kiến, còn nếu hắn biểu hiện trước mặt đại ca, đại ca nhất định sẽ đi thăm dò hắn, đây cũng là chuyện hắn không mong muốn nhất.

"Thứ cho ta mạo muội, Thẩm công tử, những thứ này là thành quả của ngươi, không phải là ngươi nên dùng nó để chứng minh với Thẩm gia, ngươi cũng không phải là không có năng lực, vì sao phải giấu đi."

"Không phải ta giấu đi, mà là bây giờ còn chưa phải lúc nói cho bọn họ biết." Thẩm Thế Hiên lắc lắc đầu, hắn biết rõ tính tình đại ca, nếu biết hắn ngoài mặt tầm thường vô vi nhưng lại lén lút làm những thứ này, sẽ cảnh giác hắn, nói không chừng còn có thể tìm người chèn ép, bức hắn buông ra.

Mỗi nhà có cái khó riêng, vị trí Thẩm Thế Hiên ở Thẩm gia kỳ thật có chút rất lúng túng, là người có năng lực nhưng không phải là trường tử. Không thể hiện thì có vẻ không có tiền đồ, Thẩm lão gia tử sẽ không bỏ mặc hắn tiếp tục như vậy nữa, hắn tiến hoặc lui đều có người nhìn. Sở Diệc Dao không hỏi tiếp, chỉ nhìn đống đồ này, do dự không đáp ứng thỉnh cầu của hắn.

"Thẩm công tử, Diệc Dao chỉ sợ khó gánh đại nhậm lần này." Sở Diệc Dao nhẹ nhàng khép cái nắp lại, nếu nàng đáp ứng yêu cầu của hắn, sẽ trực tiếp dính dấp không rõ cùng Thẩm gia, nếu ngày khác tra ra mọi chuyện, nàng cùng Thẩm Thế Hiên liền khó nói rõ quan hệ.

"Ta biết rõ yêu cầu như thế thật khó xử Sở tiểu thư, những cửa hàng này đều có người xử lý, chỉ cần Sở tiểu thư lên danh sách cho người mua là được, sẽ không quá mất thời gian." Thẩm Thế Hiên biết rõ yêu cầu này quá mức, hắn và Sở Diệc Dao nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như hợp tác trên phương diện làm ăn, quan hệ hai người bây giờ chưa thân mật đến mức có thể phó thác những chuyện này cho nàng, nhưng thời điểm quyết định, người đầu tiên hắn nghĩ đến lại là nàng.

Có lẽ là hai người đều có bí mật, mà bí mật như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ biết rõ, lâu ngày hình thành tín nhiệm làm cho Thẩm Thế Hiên cảm thấy hắn có thể nói cho Sở Diệc Dao một số việc, mà cảm giác như thế, không ngừng thúc đẩy hắn muốn đem một phần quan hệ này duy trì càng lâu, càng gần hơn chút.

Sở Diệc Dao khó khăn, thời điểm ở Đại Đồng hắn đã giúp mình, sau khi trở về lại mấy lần ra tay tương trợ, nếu chỉ là hỗ trợ một đoạn thời gian nàng hẳn là đáp ứng, nhưng loại chuyện phó thác tín nhiệm này vốn không nên đối với nàng, vì sao trong lòng nàng cảm giác quái dị như vậy.

Hồi lâu, Sở Diệc Dao ngẩng đầu hỏi. "Thẩm công tử, đồ vật quan trọng như thế này, sao ngươi lại giao cho ta bảo quản."

"Ta tin tưởng cách làm người của Sở tiểu thư, những vật này ngoại trừ Sở tiểu thư, ta chưa nói với người thứ hai." Thẩm Thế Hiên đưa tay sờ sờ cái hộp, từ khi hắn đột nhiên tỉnh mộng một khắc kia, hắn liền bắt tay chuẩn bị những thứ này, từ một tờ khế ước thứ nhất, tới bây giờ dày một xấp trong rương, năm sáu năm qua không có bất kỳ người nào biết hắn sở hữu những thứ này, nhưng hắn vẫn nguyện ý cho nàng biết, "Hi vọng Sở tiểu thư có thể vì ta bảo quản những vật này."

Sở Diệc Dao bị ánh mắt nóng rực của hắn làm cho có chút không biết trả lời, không phải nàng ngu ngốc, chỉ là trước nay không nghĩ tới sẽ phát sinh tình yêu nam nữ với người này, chỉ đơn giản hợp tác chính là hợp tác. Nhưng hành động của Thẩm Thế Hiên lần này quả thực làm cho nàng thấy không bình thường, nàng bắt đầu cảm thấy, người trước mắt như đang hướng nàng bày tỏ.

Dùng tất cả gia sản của hắn, dùng những chuyện bí mật nhất để đổi lấy tín nhiệm của nàng.

"Ngươi..." Một chữ ra khỏi miệng, Sở Diệc Dao đột nhiên không biết hỏi cái gì, tay đặt ở trên đầu gối run rẩy một chút, âm thầm nhắc nhở chính mình, nàng đến đây để bàn chuyện cùng hắn, sao có thể toát ra tư thái nữ nhi thế này.

Thẩm Thế Hiên sợ nàng mở miệng cự tuyệt lần nữa, vội tiếp tiếp lời của nàng. "Ngươi yên tâm, chuyện ta đều sắp xếp xong xuôi, ngươi chỉ cần thỉnh thoảng tới nhìn một chút là được."

Sở Diệc Dao vốn có chút khẩn trương, nhìn hắn còn bất an hơn so với mình, trong lòng thoải mái hơn chút, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói, "Vậy coi như Thẩm công tử lại nợ ta một ân tình."

Thẩm Thế Hiên thấy nàng thống khoái đáp ứng như thế, thoáng sửng sốt, tiện đà gấp rút viết xuống một tờ danh sách ghi lại tất cả đồ vật trong cái rương này tạm giao cho Sở Diệc Dao, kể cả doanh thu tất cả cửa hàng thôn trang cũng tạm giao cho nàng quản lý, hắn sẽ không hỏi qua. Khi nào hắn muốn thu hồi, thì Sở Diệc Dao phải trả lại cho hắn khi đó, không phát sinh gì khác.

Sở Diệc Dao xem danh sách vẫn là sợ hết hồn, hắn trực tiếp giao tất cả cgo nàng không đếm xỉa đến, một thân nhẹ nhàng trở về, ngay cả doanh thu cũng không hỏi.

"Ta đã chào hỏi cùng vài quản sự, những cửa hàng thôn trang này về sau đều là Sở tiểu thư làm chủ." Thẩm Thế Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn nàng đè dấu tay xuống, cất một bản vào người, thấy do dự trên mặt nàng còn chưa tản đi, tâm tình đột nhiên tốt lên.

"Nếu thua thiệt ta cũng mặc kệ." Sở Diệc Dao gập danh sách lại trực tiếp bỏ vào trong rương nói rõ với hắn, Thẩm Thế Hiên cười, nhất nhất đáp ứng làm cho Sở Diệc Dao cảm giác mình như bị tính kế.

Rời khỏi cửa hàng này, sắc trời đã tối xuống, Sở Diệc Dao ôm cái rương lên xe ngựa, Thẩm Thế Hiên đứng ở cửa sổ lầu ba đưa mắt nhìn nàng rời đi, một lát sau, một người tùy tùng đẩy cửa tiến đến, "Nhị thiếu gia, lão gia tử phái người đến kêu ngài hồi phủ."

Thẩm Thế Hiên xua xua tay, cúi đầu nhìn người trên phố hối hả lui tới, khóe miệng gợi lên một nụ cười, sao hắn có thể không hiểu lòng mình, chính vì quá hiểu rõ, cho nên hắn không thể gấp được.

...

Trở lại Sở gia, Sở Diệc Dao vừa để cái rương xuống, Thanh Nhi trong sân Kiều Tòng An tới tìm nàng, nói là Sở nhị phu nhân tới, có chuyện muốn nói.

Sở Diệc Dao đem cái rương khóa kỹ rồi đến chỗ Kiều Tòng An, Tiêu thị đang một phen nước mắt nước mũi, vừa nhìn Sở Diệc Dao tiến vào, lại càng khóc thương tâm, một tay lôi kéo Kiều Tòng An, tay kia không ngừng lau nước mắt.

Tiêu thị nói chuyện của Sở Diệu Phỉ, nàng chỉ nhỏ hơn Sở Diệc Dao mấy tháng, hiện giờ cũng mười bốn, mắt thấy Hình Tử Thù được gả vào Trương gia, mà Sở Diệu Phỉ ở Vương gia lại bị Vương Gửi Lâm nhục nhã như vậy, hôn sự sau này lại khó khăn, ít nhất đối với Tiêu thị mà nói, nhất định không tìm được một nhà khiến bà hài lòng.

"Ngươi nói sao đứa nhỏ này lại đáng thương như vậy, từ Vương gia trở lại người gầy một vòng, ăn cũng ít, cứ tiếp tục thế này thì biết làm sao." Mặc dù là như vậy Tiêu thị vẫn không muốn gả Sở Diệu Phỉ cho con trai những quản sự dưới trướng Sở Hàn Lâm, vì vậy bà mới tới tìm Kiều Tòng An hỗ trợ, hiện giờ Sở gia dần dần khôi phục nguyên khí, danh tiếng cháu dâu tốt nhất định có thể thay nữ nhi mình tìm được mối tốt.

"Nhị thẩm, thẩm chỉ cần đưa Diệu Phỉ về Huy Châu là được rồi, Huy Châu không ai biết chuyện phát sinh ở Kim Lăng, thoải mái tìm một người hợp ý."  Sau khi biết được bà ta đến là vì hôn sự của Sở Diệu Phỉ, Sở Diệc Dao nói thẳng cắt đứt tiếng khóc của bà ta.

"Sao có thể để một mình nó ở Huy Châu không có nhà mẹ đẻ chiếu ứng." Vốn chính là từ Huy Châu đến, sao có thể trở về nơi đó lần nữa.

"Nhị thẩm cũng có thể đi theo một khối trở về a, như vậy có thể chiếu ứng đến rồi." Sở Diệc Dao tiếp tục đề nghị, "So với Kim Lăng này, Huy Châu cũng không thiếu người trong sạch, dù sao nơi đó mới là nguyên quán của nhị thẩm, khẳng định so với người ở đây quen biết nhiều hơn."

Tiêu thị bị khẩu khí nói chuyện của nàng làm cho tức giận, sau ý thức được hôm nay mình tới là muốn nhờ vả, trừng mắt nhìn Sở Diệc Dao, tiện đà nói với Kiều Tòng An, "Chất tức a, ta nghe nói ngươi cùng Trần phu nhân từ nhỏ có quen biết, con trai của Trần phu nhân năm nay vừa mới mười lăm, ngươi thay ta đi nói một chút, Diệu Phỉ nhà chúng ta cũng là cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, tính tình trầm ổn, hai người tuổi tác này rất xứng đôi."

Sở Diệc Dao vừa nghe thế trực tiếp cười ra tiếng, đáy mắt thoáng hiện lên một tia trào phúng, nhìn thoáng qua Kiều Tòng An, không lưu tình nói, "Nhị thẩm, con trai tri phủ thành Kim Lăng thẩm cũng dám nghĩ, vậy thẩm thật đúng là không biết trời cao đất rộng."

Tiêu thị lập tức không nhịn được, trầm mặt quát lớn. "Ngươi đứa nhỏ này sao nói chuyện với trưởng bối như thế, không có phép tắc!"

"Nếu cháu không hiểu lễ nghi nhưng mà biết tự lượng sức, không như nhị thẩm, thẩm còn vọng tưởng gả con gái vào nhà tri phủ Kim Lăng, ngẫm nghĩ còn chưa tính, ngài lại dám nói ra, còn muốn đại tẩu đi cầu thân giúp thẩm, thẩm không ngại mất mặt nhưng chúng cháu sợ nha."

Lần trước ở Vương gia, thời điểm Tiêu thị rời đi có rất nhiều phu nhân thu hết một màn vào mắt, căn bản không cần người ngoài truyền cũng biết hai mẹ con này có tâm tư gì, hiện giờ lại mơ ước cao hơn, muốn cùng Tri phủ đại nhân kết thân gia, thật sự là càng ngày càng tiền đồ!

"Ngươi một cô nương gia cả ngày chạy ra ngoài không nói, ở nơi này mạnh miệng với trưởng bối, Diệc Dao ngươi thật sự càng ngày càng coi trời bằng vung, nói đường muội ngươi như vậy, nó được tốt còn có thể bỏ mặc cái nhà này sao, sao ngươi không thể cho người khác tốt hơn mình." Tiêu thị tức đỏ mặt, con gái bà gả tốt không phải mới có lợi với Sở gia sao.

"Cháu chính là muốn Trần gia tốt mới nói như vậy, nhị thẩm, ngài đừng tập trung tinh thần đưa Diệu Phỉ gả vào nhà như vậy, đừng gieo họa cho người ta." Sở Diệc Dao thật lòng thành ý nói.

Tiêu thị tức giận, ngực mạnh mẽ phập phồng, hai mắt trừng trừng Sở Diệc Dao mở miệng đang muốn nói, ngoài cửa truyền đến âm thanh vội vàng của Sở Diệu Lam.

"Không xong, nương, nhị tỷ rơi xuống nước."...

===============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi