ĐÍCH NỮ KHÔNG LÀM PHI

Editor: trang bubble ^^ 

"Mộ Lam Yên sao thế?" Tư Không Thận kịp thời chạy đến, giúp đỡ Tố Quý chậm rãi đặt Mộ Lam Yên trên mặt đất, nhìn người bắt đầu mắt trợn trắng, trong lòng vô cùng sốt ruột, nắm cổ tay Tố Quý, bất tri bất giác từ từ nắm chặt.

Tố Quý bị hai lần kinh sợ, ánh mắt nhìn Tư Không Thận cũng có chút rời rạc và kinh hoảng: "Ta không biết, tiểu thư uống một bát cháo lại đột nhiên như vậy." Lúc nói thì đã nghẹn ngào: "Mới vừa rồi lúc người tiến vào, ta nghe được tiểu thư nói một câu, nàng trúng độc rồi, không biết xảy ra chuyện gì. Điện hạ, van người cứu lấy tiểu thư nhà chúng ta."

Tư Không Thận nghe xong, chính là buông cổ tay Tố Quý ra. Hai ngón tay nhẹ nhàng phủ lên giữa cổ hơi lộ ra sưng đỏ của Mộ Lam Yên, rồi sau đó lại cầm cổ tay của đối phương lên, ấn bắt mạch.

"Đáng chết!" Tư Không Thận mắng to một tiếng, bắt đầu sờ lung tung ở trên người Mộ Lam Yên.

Giờ phút này, mặc dù Tố Quý sợ muốn chết, nhưng cũng không thể nhìn tiểu thư bị một nam nhân cợt nhã như vậy, vội vàng ngăn cản: "Điện hạ, Điện hạ, người đây là muốn làm gì? Tiểu thư nhà chúng ta. . . . . ."

"Không muốn tiểu thư nhà các ngươi chết thì câm miệng cho ta!"

Tố Quý hiển nhiên không ngờ rằng, trong ngày thường Cửu hoàng tử điện hạ thoạt nhìn cực kỳ không đứng đắn, giờ phút này lại nghiêm túc khiến nàng nhất thời cứng họng, ngậm miệng lại, trong lòng chưa tính toán gì đang cầu nguyện như vậy có thể cứu tiểu thư về!

"Kim mềm trên người ngươi đâu?" Tư Không Thận lại hô lớn một lần nữa, gần như có thể thấy được huyệt Thái Dương dần dần lộ rõ gân xanh dưới da thịt trắng nõn.

Giờ phút này mặc dù Mộ Lam Yên cực kỳ khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác có thể nghe tiếng đối phương đang nói cái gì. Nằm dưới đất, toàn thân nàng không có sức, bắt buộc bản thân đưa tay ngăn cản đối phương đụng chạm lung tung ở trên người, nhưng lại là trứng chọi đá, vô dụng thôi. 

Tư Không Thận thấy Mộ Lam Yên đang đi tới Quỷ Môn Quan không phải là đang giúp đỡ hắn, ngược lại là có ý đồ ngăn cản. Tức giận, hắn chợt đưa tay giam cầm hai tay của đối phương ở chung một chỗ, mà một cái tay khác của hắn đang không ngừng tìm kim mềm.

Đang tìm kiếm một nửa đột nhiên cảm thấy như vậy không được tốt, mặc kệ có người hay không, nhắm tới sau lưng nổi giận gầm lên một tiếng: "Không muốn chết thì nhanh chóng nhắm mắt lại!"

Tố Quý theo bản năng ngoan ngoãn nghe lời.

"Tại sao trên đùi ngươi lại có chủy thủ?"

"Tại sao ngực của ngươi không để kim mềm?"

"Tại sao ống tay áo của ngươi không để kim mềm?"

"Ngươi. . . . . ."

Tư Không Thận gần như tìm tất cả chỗ có thể nghĩ tới trên người Mộ Lam Yên, rốt cuộc cuối cùng ở trong chỗ sâu bên hông, tìm được mấy cái kim mềm nằm yên ổn.

Liếc mắt một cái đã nhận ra, đó chính là thứ Mộ Lam Yên xuống tay với hắn ở trên lầu cao Yến Thành. Đạt đến mềm cực nhỏ, nếu là người bình thường hoàn toàn không ngờ đó là một cây kim mềm. Sau khi rút ra từ trên quần áo, cầm lên kim đâm vào trên cổ Mộ Lam Yên, mấy cây tiếp theo cũng là như thế.

Tố Quý cảm giác người trước mặt dường như không có động tác mức độ lớn. Ngón tay che mắt hơi lộ ra một cái khe, nhìn dáng dấp Tư Không Thận cúi người xuống, bèn cho rằng hắn đang cợt nhã tiểu thư nhà mình, bị dọa đến lập tức lại che kín hai mắt của mình.

Qua một lúc lâu, Mộ Lam Yên mới lấy lại tinh thần, ho nhẹ.

"Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi." Tố Quý vui mừng buông đôi tay ra, ngồi chồm hổm xuống dùng cánh tay chống sau lưng đối phương, đỡ Mộ Lam Yên dậy.

Vẻ nghiêm nghị trên mặt Tư Không Thận còn chưa rút đi.

Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng ngứa ngáy, hết lần này đến lần khác ho đến mấy lần, mới cảm giác được cổ có chút không thoải mái đưa tay chạm tới, đụng phải mấy cây kim mềm kia, không chút khách sáo chính là rút ra ném xuống đất.

Kim mềm vốn là màu bạc lúc này bị dòng máu màu đỏ nhuộm dần, Tố Quý nhìn chằm chằm động tác của Mộ Lam Yên tất nhiên là sợ hết hồn, cho rằng trong cổ tiểu thư mọc ra.

Tư Không Thận thấy người đã cứu trở về, trong lòng thở phào nhẹ nhõm: "Sao trên người ngươi cái gì cũng có? Do sư phụ nào dạy, thật là không đáng tin, biết vì sao không đánh lại ta không? Cũng bởi vì ngươi học quá hỗn tạp, quá lộn xộn rồi!"

Dứt lời, Mộ Lam Yên đưa tay lên, một cái tát mềm nhũn đánh vào trên mặt Tư Không Thận. Không phải là nàng không nỡ ra tay, chỉ là cả người thật sự quá mức yếu ớt. Nhưng nếu không làm chút gì, trong lòng lại không cách nào san bằng phần tức giận với người trước mắt này!

Tố Quý nhìn mà choáng váng, thật sự có chút không hiểu tiểu thư đây là ý gì.

Tư Không Thận cảm nhận năm ngón tay lạnh lẽo của đối phương xẹt qua khuôn mặt thì trong lòng đột nhiên khó chịu co rút một cái, lại là lạnh lẽo như vậy. Không nói hai lời, hắn ôm lấy Mộ Lam Yên từ trong tay Tố Quý, không để ý sự giãy giụa của đối phương, sải bước chân đi tới phía khuê phòng kia. 

"Ngươi đi đổ chút nước ấm tới đây."

Tố Quý được lệnh, không dám nói thêm nửa câu, nhanh chân bèn chạy đi tới phòng bếp.

Mộ Lam Yên nằm ở trong ngực Tư Không Thận, mặc dù cổ họng đau đớn không dứt, nhưng trong lòng lại là cực kỳ mâu thuẫn: "Nam nữ có khác, kính xin Cửu hoàng tử thả ta xuống."

Vốn là tiếng cầu xin, Tư Không Thận rũ mắt nhìn sắc mặt người trong ngực vẫn còn có chút trắng bệch, che giấu đau đớn trong lòng, giả bộ nóng giận: "Hiện tại tốt nhất ngươi bớt nói, cổ họng bị thương, về sau gương mặt xinh đẹp vừa mở miệng lại dọa sợ tất cả nam nhân, xem ai còn dám muốn ngươi."

Dứt lời, hai người trầm mặc không nói, về thẳng gian phòng.

Hắn để Mộ Lam Yên xuống, cũng gác tất cả gối đầu trên giường ở sau lưng đối phương, rồi sau đó lại cầm chăn bên cạnh đắp ở trên đùi Mộ Lam Yên. Nhìn người trước mắt tỉ mỉ, trong lòng đột nhiên chảy qua một dòng nước ấm, trước kia —— hắn chính là làm như vậy.

"Tiểu thư, tiểu thư, nước ấm tới rồi." Trong tay Tố Quý bưng một ly nước trà mới vừa rót xong đi vào, nghe Tư Không Thận, lo lắng nước này quá nóng, đặc biệt thổi một hồi ở chỗ gió lùa lớn nhất trong sân mới lấy đi vào.

Tư Không Thận nhận lấy ly trà trong tay Tố Quý, cũng không ngước mắt: "Đi đóng cửa lại, gió lớn."

"Dạ." Tố Quý đáp một tiếng chính là muốn xoay người, có điều còn chưa bước ra mấy bước, sau lưng truyền tới nghi vấn của Tư Không Thận: "Tại sao không có cái muỗng?"

Tố Quý rất là muốn hỏi ngược một câu: ly trà của nhà ngươi còn nhân tiện để một cái muỗng sao? Nhưng nàng nào dám chất vấn hoàng tử điện hạ? *d&d#l@q^d<.com> Xoay người có chút khó nói: "Quên, quên mất. . . . . ."

Mộ Lam Yên ngồi dựa vào một lát, trước đó nghe Tố Quý nói nước đến đã khát vọng mãi. Nàng giương mắt nhìn chằm chằm ly trà được Tư Không Thận nhận lấy, dùng sức nuốt xuống vài cái, nhưng trước sau không thấy có nước miếng chảy ra làm trơn yết hầu. Trước mắt, nếu mà Tố Quý lại hỏi Tư Không Thận quay về cầm cái muỗng, chẳng phải là muốn nàng chết khát?

"Không cần, trực tiếp cho ta uống đi." Không nói một câu, cổ họng giống như muốn xé rách rồi.

Tư Không Thận nhìn vẻ mặt Mộ Lam Yên không có tiền đồ nhìn chằm chằm nước trà trong tay mình, lắc lắc đầu: "Lúc trước cổ họng ngươi dị ứng, ta dùng kim mềm tạm thời ép xuống cho ngươi. Nhân tiện phong huyệt nước miếng cho ngươi, đã nói ngươi tạm thời đừng nói ngươi không nghe, nhất định kéo hư dây tiếng ngươi mới hài lòng đúng không?"

Vừa nghe hỏi ngược lại có ý vị khiêu khích, Mộ Lam Yên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mà nghe lời. Một đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm Tư Không Thận, cầu xin đối phương cảm giác được cho nàng uống nước ấm. 

Tư Không Thận đành chịu, không thể làm gì khác hơn là vừa đưa tới, vừa cảnh cáo đối phương: "Nhớ lấy không thể miệng to uống, nếu không cẩn thận lại phun ra thì tự ngươi chịu!"

Tố Quý đứng ở cửa cách đó không xa, nhìn về một màn phía trước kia, trở nên thật là hâm mộ tiểu thư nhà mình. Nàng có ngu nữa cũng nhìn ra được Cửu hoàng tử điện hạ để tâm đối với tiểu thư. Giờ phút này, tiểu thư là bị bệnh, không có hơi thở nữ cường trước đó, phối hợp Cửu hoàng tử cẩn thận uống nước, trong đầu thoáng qua một từ —— trời đất tạo nên!

Sự kiện sáng sớm Mộ Lam Yên bị dị ứng, không bao lâu nữa đã truyền đến trong tai Mẫn phu nhân. Vừa nghe thấy là uống gạo đen mà mình đưa cho đối phương mới dẫn đến như vậy, nàng vội vàng kéo tỳ nữ chạy tới Liễu Tâm viện. Trùng hợp, Ngao Tương mới từ bên ngoài trở về thấy vẻ mặt mẫu thân hốt hoảng, vừa hỏi nguyên do, tất nhiên không nói hai lời cùng theo tới.

Từ sau khi Mộ Lam Yên ngã xuống, Tư Không Thận vẫn đợi ở trong phòng, thấy Mẫn phu nhân và Ngao Tương tới đây, mới biết điều đi từ giường của Mộ Lam Yên tới bên cạnh.

Sau khi vào cửa, đầu tiên Mẫn phu nhân thấy Tố Quý lập tức lôi kéo hỏi thăm: "Yên Nhi như thế nào rồi?"

"Hồi phu nhân, tiểu thư đã không còn đáng ngại rồi. Mới vừa nghỉ ngơi một lúc."

Nghe được đáng ngại, vẻ mặt sốt ruột của Mẫn phu nhân mới thoáng hoà hoãn lại. Quay đầu lại quét mắt một vòng gian phòng, nàng mới thấy được Tư Không Thận đột nhiên đứng ở một góc cách đó không xa.

Tối hôm qua, nàng đương nhiên đã biết Tư Không Thận ầm ĩ muốn ở tại Ngao phủ. Có điều giờ phút này đột nhiên xuất hiện ở trong phòng Mộ Lam Yên, thật sự vẫn còn có chút làm cho nàng kinh ngạc, tiến lên mấy bước chào hỏi: "Tham kiến Cửu hoàng tử điện hạ, tại sao Cửu hoàng tử lại xuất hiện ở đây?"

Tư Không Thận lười phải trả lời, liếc mắt nhìn Tố Quý, nha đầu kia chính là lanh lợi thay hắn trả lời Mẫn phu nhân: "Hồi phu nhân, tối hôm qua Điện hạ cũng đã ở tại Liễu Tâm viện. Sáng sớm hôm nay, nếu không phải Điện hạ ra tay, tiểu thư đã. . . . . ."

Câu nói kế tiếp không nói, Mẫn phu nhân cũng biết, lập tức kéo Ngao Tương chính là muốn quỳ xuống: "Thần phụ cảm tạ ân Cửu hoàng tử điện hạ cứu tiểu nữ một mạng."

Ngao Tương cố ý vô tình quan sát Cửu hoàng tử nhìn như không nghiêm chỉnh chút nào này, lần trước ra tay cứu nàng, dĩ nhiên đã thêm chút cảm tình đối với người trong ngày thường nghe đồn không được tốt này. Trước mắt lại gặp may đúng dịp cứu Mộ Lam Yên, càng khiến Ngao Tương coi trọng hắn vài lần.

Tư Không Thận lo lắng họ lại ầm ĩ, sẽ đánh thức Mộ Lam Yên thật vất vả mới ngủ, ra hiệu họ đứng dậy, bèn sải bước chân tự mình đi ra ngoài mấy bước: "Tới nơi này nói đi."

Mọi người ngoan ngoãn nghe lời, chuẩn bị dời đi trận địa.

Mộ Lam Yên mơ mơ màng màng cũng cảm giác bên tai dường như có rất nhiều người đang nói chuyện, mở hai mắt ra chính là thấy Mẫn phu nhân vừa vặn xoay người sang chỗ khác. Lúc này, cổ họng đã sớm không còn khó chịu như trước, vội vàng mở miệng nói: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"

Mẫn phu nhân vừa nghe, lại quay người lại, rồi sau đó có chút khó xử nhìn Tư Không Thận một chút.

"Làm sao ngươi đã tỉnh rồi hả?" Tư Không Thận chất vấn.

Trong lòng Mộ Lam Yên hận không thể trợn trắng mắt về phía hắn, trước đó cũng không muốn ngủ, là hắn nhất định buộc nàng ngủ!

"Không ngủ được!"

Mẫn phu nhân nhìn tư thế hai người dường như có chút không thích hợp, xuất phát từ góc độ của mẫu thân, lập tức dàn xếp: "Tốt lắm được rồi, nếu không ngủ được, vậy tối nay chúng ta ngủ tiếp. Yên Nhi, con còn cảm thấy khó chịu không? Ta kêu đại phu rồi, một lát nữa sẽ tới. Đều là mẫu thân không tốt, để cho con chịu oan ức."

Mộ Lam Yên nhìn mặt Mẫn phu nhân tràn đầy yêu thương nàng, chống thân thể ngồi dậy: "Tốt hơn nhiều rồi. Không cần mời đại phu."

"Đang yên đang lành uống cháo, làm sao lại bị dị ứng chứ? Thể chất nhạy cảm của con cuối cùng giống ai vậy? Ta thật sự nghĩ một vòng, cũng không nghĩ ra được. . . . . ." Dứt lời, hốc mắt lại hơi ửng đỏ lên.

Mộ Lam Yên không phải rất rõ ràng lời Mẫn phu nhân, cũng không phải là thân sinh của nàng, làm sao nàng biết giống ai. Nhưng nhìn bộ dáng này của đối phương, nàng vẫn là nhịn không được đưa tay muốn đi an ủi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi