ĐÍCH NỮ TƯỚNG PHỦ HÓA ĐIÊN

Nàng chăm chú nhìn lại, vừa nhận ra là ta, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp lập tức trở nên âm u, đầy mây đen che phủ.

 

“Một sao chổi khắc phu, lại còn muốn trở về Tả tướng phủ làm tiểu thư đích nữ ư! Phì, không thấy xúi quẩy hay sao?”

 

Muội kế giống như một phản xạ tự nhiên, buông lời nhục mạ ta, sau đó xoay người định quay lại dùng lá bưởi tắm gội xua tà.

 

Ta gọi nàng lại:

 

“Cái sao chổi khắc phu mà ngươi vừa nói, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành Thái tử phi.”

 

Muội kế quả nhiên khựng lại, lập tức quay phắt người, trừng mắt nhìn ta:

 

“Nực cười! Chỉ bằng một bông hoa tàn như ngươi ư?”

 

Ta gật đầu:

 

“Đúng vậy.”

 

“Cái gì? Phụ thân điên rồi sao!”

 

Muội kế tức tối, đẩy mạnh ta sang một bên rồi chạy thẳng đến thư phòng của phụ thân.

 

Nha hoàn của nàng vội vàng đuổi theo, nhưng không sao theo kịp lòng tham muốn vinh hoa phú quý và khát vọng làm mẫu nghi thiên hạ của nàng.

 

Ta bật cười.

 

À, muốn khơi gợi lòng tham của những người này, thật sự quá dễ dàng.

 



Quá dễ dàng…

 

Ta dõi mắt nhìn theo bóng dáng muội kế khuất dần nơi hành lang, sau đó xoay người trở về viện của mình.

 

Vở kịch của nhà họ Ninh, cũng đến lúc bắt đầu rồi.

 

30

 

Cố gia đã âm thầm làm rất nhiều việc cho Tam Hoàng tử, tất cả đều vô cùng kín đáo, đến mức ngay cả Hoàng đế cũng hoàn toàn không hay biết.

 

Phụ thân cầm trong tay một chồng lớn chứng cứ cho thấy Tam Hoàng tử bí mật chiêu binh mãi mã, nhưng ông không trực tiếp dâng lên trước mặt Hoàng đế.

 

Ông khéo léo tìm một lý do, giúp Tam Hoàng tử vô tình để lộ một sơ hở nhỏ trước Hoàng đế, từ đó dẫn dắt Hoàng đế tự mình đi điều tra.

 

Việc mò kim đáy bể vốn rất khó, nhưng nếu đã có hướng điều tra cụ thể, mọi chuyện liền trở nên dễ dàng hơn nhiều.

 

Không lâu sau, Hoàng đế đã phát hiện ra mối liên hệ giữa Tam Hoàng tử và Cố gia, đồng thời cũng biết được những việc mà Tam Hoàng tử âm thầm thực hiện sau lưng mình.

 

Thậm chí, cả chuyện Tam Hoàng tử cố tình sai sơn tặc bắt cóc ta – nguyên chủ – cũng bị tra ra.

 

Tam Hoàng tử muốn cưới ta làm phi, nhằm thu toàn bộ thế lực của Tả tướng về tay mình. Nhưng để khống chế ta, cũng như khống chế Tả tướng, hắn đã có ý định phá hủy danh tiết của ta. Sau đó, khi danh tiếng ta bị hủy hoại, hắn sẽ đứng ra nhận lấy ta, dù chỉ ban cho một vị trí trắc phi, thì từ trên xuống dưới Tả tướng phủ cũng sẽ cảm kích không thôi, còn ta thì sẽ càng thêm cảm động và trung thành tuyệt đối với hắn.

 

Loại người dẫm lên nỗi đau và m.á.u xương của kẻ bị hại để thu lợi như hắn, quả thực khiến người ta ghê tởm.

 

Hoàng đế ban đầu không quá để tâm đến chuyện này. Trong mắt người, Tam Hoàng tử đã âm thầm chiêu binh mãi mã mưu đồ tạo phản, thêm một việc như thế cũng chẳng khác gì.

 

Mặc dù Tam Hoàng tử có ý đồ ấy, nhưng rốt cuộc hắn còn quá trẻ, mà số binh mã hắn chiêu mộ được cho đến nay cũng chưa vượt quá một vạn người, thì lấy gì để làm phản?

 

Bởi vậy, Hoàng đế còn do dự, suy nghĩ xem nên xử lý việc này thế nào để vừa trừ bỏ mối nguy, vừa bảo toàn Tam Hoàng tử ở mức tối đa.



 

Thế nhưng đúng lúc ấy, trong cung lại dấy lên sóng gió mới: Thái hậu đột ngột lâm bệnh nặng, toàn bộ Thái y viện đều tập trung để chẩn trị cho Thái hậu.

 

Việc chẩn trị này vốn không có gì đáng nói, nhưng vấn đề lại nằm ở mạch án của Thái hậu.

 

Do lần này Thái hậu lâm bệnh nặng, nên các Thái y đã tiến hành kiểm tra toàn diện thân thể bà và ghi lại toàn bộ triệu chứng vào mạch án.

 

Hoàng đế khi xem qua mạch án, bất ngờ phát hiện trên lưng Thái hậu có một vết sẹo cũ đã tồn tại từ lâu, diện tích khá lớn. Xem dấu vết, dường như đó là do bị người ta dùng lược sắc hoặc vật nhọn cào nát mà thành.

 

Hoàng đế đứng lặng người tại chỗ, như thể vừa bị sét đánh trúng.

 

Trong đầu người, hai bóng dáng chồng chéo lên nhau.

 

Một là thân ảnh gầy yếu, trong những năm tháng ấu thơ của người, từng từ trên long sàng của phụ hoàng ngã xuống, vội vàng ôm lấy y phục xộc xệch mà bỏ chạy.

 

Bóng dáng còn lại là người từng phóng hỏa trong cung điện của mẫu hậu người, cũng gầy yếu như vậy.

 

Điểm chung duy nhất giữa hai bóng dáng ấy chính là vết sẹo nổi bật trên lưng, giống như bị cào nát bởi một chiếc lược sắc.

 

Chính là cùng một người.

 

Dù không có bất kỳ chứng cứ nào, Hoàng đế vẫn biết rõ: hai người đó, là một.

 

Người đã g.i.ế.c hại mẫu hậu của người, còn suýt chút nữa g.i.ế.c cả người. Kẻ ấy chỉ cần lau mặt một lần, đã hóa thân thành Liên phi nhân từ ôn hòa, sau đó đón người về cung của mình nuôi dạy, để rồi nhờ vào mẫu phận mà từng bước bước lên ngôi vị Thái hậu.

 

Dẫm đạp lên m.á.u và xương của mẫu hậu, hại người, vậy mà còn giả vờ làm đại ân nhân, hưởng thụ hết thảy sự cảm kích và bảo vệ của người.

 

Làm sao người có thể nhẫn nhịn được điều này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi