ĐÍCH PHI SÁCH



An Cửu nhíu máy, ngước mắt nhìn Bắc Lăng đang mất tự nhiên, nghi hoặc hỏi: "Uống rượu...!Có gì không đúng sao?"
Bắc Lăng vội tránh ánh mắt của An Cửu, ho nhẹ: "Uống rượu không có gì không đúng, có điều, hôm nay uống rượu thì có chút..." Bắc Lăng rối rắm một hồi, rốt cuộc vẫn giải thích: "Có lẽ muội không biết, trong Thất Tịch, nếu nữ tử có ý với nam tử thì có thể mời người đó uống rượu, nếu nam tử uống rượu của nữ tử, hai người được tính là kết duyên, qua hôm nay sẽ có thể định hôn sự."
Kết duyên? Đính hôn?
An Cửu cứng đờ, vì sao trong trí nhớ của thân thể này không có điều quan trọng như vậy?
Thế chẳng phải...!
Không, không đúng! An Cửu nhíu mày: "Nhưng vừa rồi rõ ràng ta nói hôm khác sẽ mời các huynh uống rượu!"
Lần này đến phiên Bắc Lăng ngẩn ra, càng xấu hổ, đúng vậy, rõ ràng An Cửu nói ngày khác, vì sao y lại nghĩ tới vụ này? Mặt đột nhiên đỏ lên, nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Bác Lý Vũ, Bắc Lăng lần nữa ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Tóm lại, hôm nay không đừng tùy tiện uống rượu với người khác! Đặc biệt là Bách Lý Vũ kia!" Dứt lời, y vội vàng rời đi.

An Cửu nhịn không được mà muốn cười, chỉ một chén rượu cũng có thể quyết định hôn ước, không biết nên nói thế giới này quá qua loa, hay nói bọn họ quá cởi mở đây!
Xem ra, Thất Tịch hôm nay là đại hội tìm đối tượng kết hôn.

An Cửu nhún vai, nghĩ đến Hồng Linh, vội xoay người đi về phía xa ngựa, vén màn mới phát hiện Hồng Linh đã hôn mê.

An Cửu đang muốn đi lên kiểm tra, đúng lúc này, Bắc Nhu đã đi tới, nhìn tình hình bên trong, dịu dàng đề nghị: "Nhị ca, huynh đưa thị nữ của Cửu Nhi tỷ tỷ tiến cung tìm một thái y nhìn xem đi."

Bắc Mục nhíu mày, thoáng nhìn qua An Cửu, thái độ không còn cao ngạo khinh thường như vừa rồi, gật đầu, lệnh người hầu bên cạnh: "Bế cô nương kia ra đây."
So với bộ dáng lạnh lùng vừa rồi, giờ phút này Bắc Mục nói năng đã nhẹ nhàng hơn nhiều, hình ảnh nữ tử anh dũng trảm mã dường như vẫn đọng lại trong đầu, nữ tử như vậy, đây là lần đầu hắn thấy.

Bắc Nhu cười với An Cửu: "Cửu Nhi tỷ tỷ, có Nhị ca ở đây, tỷ cứ yên tâm đi, trên người tỷ đã dính máu, muội đưa tỷ đến Trường Nhạc Cung của cô cô thay y phục."
Cô cô của Bắc Nhu...!Bắc Vương phủ xác thật có một nữ nhi trong cung, là người đứng đầu tứ phi.

An Cửu nhìn cổ tay áo dính máu, nhíu mày, không từ chối: "Như thế, làm phiền ngươi."
"Không phiền, vừa rồi Cửu Nhi tỷ tỷ đúng là quá anh dũng, Nhu Nhi nhìn thôi cũng thấy bội phục, hung hiểm như vậy, nếu có gì sơ sót...!May là tỷ không sao, có điều, ngựa tốt như vậy, sao lại nổi điên chứ?"
Ngựa tốt sao lại nổi điên?
Nếu thật sự là ngựa tốt, đương nhiên sẽ không dễ nổi điên như vậy.

An Cửu không nhiều lời, chỉ nói: "Vừa rồi có lẽ bị tiếng la kia dọa sợ."
Đang nói chuyện, một con tuấn mã đi ngang An Cửu, An Cửu ngước mắt, dối diện với gương mặt lạnh lùng hung ác của Bách Lý Khiên, khuôn mặt cứng đờ, Bách Lý Khiên này lúc nào cũng khiến tâm trạng nàng không tốt.

Bách Ly Khiên thấy nàng nhìn mình, nhấp môi, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.

"Hừ!" Bách Ly Khiên hừ lạnh, nhìn An Cửu, ngay cả hắn cũng không rõ lòng mình rốt cuộc có tư vị gì, nhưng chỉ cảm thấy bực bội.

Nhìn Bách Lý Khiên cưỡi ngựa đi về phía trước, An Cửu nhíu mày, chẳng lẽ Bách Lý Khiên hi vọng vừa rồi nàng xông vào Chu Tước Môn, trực tiếp phạm tội chết sao?
A! Vậy thật đáng tiếc, không để gã như ý!
Trường Nhạc Cung, cung điện to như vậy, kim bích huy hoàng, được xem như nơi xa hoa thượng đẳng nhất trong cung.

"Sách Nhi, cháu có phải cũng nên tìm cho mình một tức phụ rồi không?" Giọng của một nữ tử truyền đến, dịu dàng lịch sự nhã nhặn, đó là chủ nhân của Trường Nhạc Cung - Nhàn Phi.

Nam tử ngồi bên dưới giật mình, không nói gì, tiếp tục uống trà..


Bắc Tự Nhàn nhìn đứa cháu này của mình, tiếp tục: "Hôm nay vừa lúc là Thất Tịch, Hoàng Hậu mời rất nhiều thiên kim vào cung, đều là danh môn vọng tộc, lát nữa, cháu nên chú ý nhiều một chút, nếu coi trọng tiểu thư nhà nào, bổn cung sẽ đi nói với Hoàng Thượng." Thấy hắn không cự tuyệt, Bắc Tự Nhàn khẽ cười, "Bổn cung thấy Vô Song tiểu thư của Ngọc gia không tồi, Hoàng Hậu cũng nhiều lần nhắc với bổn cung, nếu Ngọc gia và Bắc Vương phủ liên hôn, đó là chuyện không thể tốt hơn.

Nếu cháu thích Sùng Ninh công chúa, với địa vị của Bắc Vương phủ, địa vị của cháu, cả hai cũng rất xứng đôi."
"Lần này tiến cung, gia gia bảo cháu nói với cô cô một câu, đừng đi lại quá gần với Ngọc Hoàng Hậu." Nam tử cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói ưu nhã thong dong.

Bắc Tự Nhàn giật mình, sắc mặt thay đổi, đúng vậy, bà sao có thể thân thiết với Ngọc Hoàng Hậu?
Hoàng Thượng tính tình đa nghi, nhi tử của Ngọc Hoàng Hậu là Thái Tử, nếu Ngọc gia và Bắc Vương phủ liên hôn, điều đó có nghĩa Bắc Vương phủ đứng về phía Thái Tử, việc này Hoàng Thượng sao có thể cho phép?
Năm đó phụ thân tốn nhiều tâm tư mới giúp Bắc Vương phủ thoát khỏi phân tranh, suy nghĩ vừa rồi của bà sợ là sẽ hủy hoại vất vả bao nhiêu năm của Bắc Vương phủ.

Bắc Tự Nhàn nhíu mày, nghĩ đến liền sợ, sau khi bình tĩnh lại, nhìn Bắc Sách thanh nhã như nước, khẽ cười.

Phụ thân đã lâu không hỏi tới chuyện của gia tộc, đây rốt cuộc là lời phụ thân nói với bà, hay bản thân Bắc Sách hắn nhắc nhở?
Bà biết, đứa cháu này ngày thường ít nói, nhưng tâm tư khôn khéo, sợ rằng ai cũng nhìn thấu, là nhân trung long phương!
Có y, cơ nghiệp Bắc Vương phủ sẽ vững như Thái Sơn, ai cũng không thể động vào.

Chỉ là, nữ tử thế nào mới có thể xứng với người như vậy?

Bắc Tự Nhàn đang chìm trong suy tư, đúng lúc này, cung nhân vào báo: "Nương nương, Bắc Nhu quận chúa dẫn An Cửu quận chúa tới, nói là vừa rồi ở ngoài Chu Tước Môn An Cửu quận chúa giết chết ngựa điên, làm bẩn y phục, muốn mượn nương nương một bộ xiêm y sạch sẽ."
Giết chết ngựa điên?
"Ngươi nói là An Cửu quận chúa của Tấn Quốc Công phủ sao?" Bắc Tự nhíu mày, khó nén giật mình, An Cửu kia tuy bà chưa gặp nhưng cũng nghe nói không ít, tính tình yếu đuối, nữ tử như vậy lại là hôn phu của Thái Tử, ngày sau nếu gả cho Thái Tử, sao có thể chịu nổi đấu đá nội viện hậu cung?
Giết chết ngựa điên? Thái Tử Phi tương lai kia sao? Sao nghe thế nào cũng không thể tưởng tượng được!
Bắc Tự Nhàn thoáng nhìn qua Bắc Sách, dịu dàng phân phó: "Để họ vào đi.

Mộc Đào, ngươi đi lấy xiêm y năm đó của bổn cung ra đây."
Các cung nhân nhận lệnh lui xuống.

Bên ngoài Trường Nhạc Cung, Bắc Nhu và An Cửu được cung nhân dẫn vào, dọc đường, Bắc Nhu nhiệt tình nói chuyện, chỉ một lát, hai người đã tới ngoài đại sảnh, An Cửu nhìn cổng lớn tinh xảo kia, không khỏi chửi thầm, chỉ xem Trường Nhạc Cung này liền biết Nhàn Phi đứng đầu tứ phi này rất được Hoàng Thượng sủng ái, Nhàn Phi tiến cung đã hơn hai mươi mấy năm, hiện tại không con nối dõi, nhưng dù vậy, địa vị của bà trong cung vẫn không thể lay động.

"Đại ca..."
Đang suy tư, nghe Bắc Nhu mừng rỡ gọi, An Cửu hoàn hồn, ngước mắt, một thân bạch y liền đã tới ngay trước mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi