ĐÍCH PHI SÁCH



Nghe được tin kinh thiên động địa như vậy, Diệp Hi ngay cả nửa khắc cũng không kìm nén được, nhưng vì đề phòng An Cửu sinh nghi, càng không muốn để người ngoài nhận ra bí mật không thể để lộ ra ánh sáng đó, Diệp Hi ra khỏi quốc công phủ từ cửa sau, cố tình vào mấy khách điếm, mỗi lần đi ra đều thay y phục.
Sau khi làm như thế nhiều lần mới đến bên ngoài Bắc Vương phủ, nhưng cánh cửa của Bắc Vương phủ há có thể tùy tiện đi vào?
Bị ngăn cản không cho vào, Diệp Hi bất đắc dĩ lấy ra một túi gấm trong lòng, lại cho tiểu ca thủ vệ chút bạc, nhờ tiểu ca kia truyền túi gấm tới tay Khanh vương phi.
Ở Cẩm Tú Các.
Khanh vương phi ngồi trên giường trong thính đường, đối diện là Bắc Mục, từ sau khi định ra hôn sự của gã với Ngọc Uyển cho đến khi Ngọc Uyển vào cửa cách đây không lâu, sắc mặt Bắc Mục vẫn luôn âm trầm tới đáng sợ, khiến người ta không dám đến gần.
Ngay cả hạ nhân trong phủ cũng biết, hôn sự với Ngọc gia không phải chuyện vui của Nhị công tử.
"Ngọc Uyển kia..." Đỗ Nhược Khanh nâng chung trà, nhàn nhạt liếc nhìn Bắc Mục, "Con muốn tra tấn thế nào đều tùy con, nhưng đừng gây ra án mạng."
Bắc Mục ngẩn ra: "Sao hả? Ả cáo trạng với người?"
"Cáo trạng? Nhị tiểu thư Ngọc gia kia không hề giống với Đại tiểu thư Ngọc vô song, chỉ cần nhịn được, nó sẽ nhịn, con cho rằng dù không cho ai ở Ngọc Phù Uyển nhắc tới thì ta không biết sao? Mẫu phi của con là đương gia chủ mẫu Bắc Vương phủ, nếu có chuyện mà ta không biết, trong phủ sớm đã loạn rồi."
Đỗ Nhược Khanh híp mắt, ngày ấy, tiện nhân Hạ Hầu Âm kia được đón vào cung, tâm tình bà ta tốt lên không ít.
Trong phủ này cuối cùng cũng bớt đi một tình địch chướng mắt, tuy rằng vương gia cũng tiến cung, nhưng tiến cung thì thế nào?
Hoàng cung là địa bàn của hoàng đế, cho dù vương gia tiến cung thì làm được gì?
Nghĩ đến tin tức hôm qua nhận được, Đỗ Nhược Khanh càng kích động, nghe nói ngày ngày Tĩnh Phong Đế đều tới hỏi thăm thương thế của tiện nhân Hạ Hầu Âm kia, đêm qua thậm chí còn ngủ lại chỗ ả.
A, canh giữ, canh giữ thì đã sao?
Chẳng lẽ ông thấy thật sự cho rằng một Bắc vương gia có thể đoạt người với Hoàng Thượng?
Chờ đến khi vương gia nhìn rõ hiện thực, chắc chắn sẽ hết hi vọng với Hạ Hầu Âm kia!
Có điều, e là Hạ Hầu Âm sẽ được hoạch sủng phong phi, nghĩ đến đây, Đỗ Nhược Khanh không khỏi nhíu mày, đúng là tiện nghi cho tiện nhân Hạ Hầu Âm!
Một đôi giày rách bị người ta chơi qua thế mà cũng có thể khiến Tĩnh Phong Đế hao hết tâm tư, ả không phải hồ ly tinh thì là thứ gì?
Đỗ Nhược Khanh nhấp một ngụm trà, mặc kệ Hạ Hầu Âm thế nào, sau này, chỉ có thể là tai họa của người trong cung!
Đỗ Nhược Khanh đang rơi vào suy tư, mà trong đầu Bắc Mục lại nghĩ tới Ngọc Uyển, ánh mắt càng lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Mẫu phi yên tâm, con sẽ có chừng mực."
"Đúng, con nên có chừng mực, con cũng không còn nhỏ, bản thân đã từng nghĩ tới tiền đồ của mình chưa? Bắc Lăng du ngoạn ở bên ngoài nhiều năm, cuối cùng cũng dần đặt chân vào sản nghiệp của vương phủ, vừa về không lâu lại phải ra ngoài tuần tra, ngay cả thọ thần của lão vương gia cũng không về kịp, còn con thì sao? Con có nghĩ tới việc chưởng quản sản nghiệp của vương phủ chưa?"
Bắc Mục nhíu mày, đối với sản nghiệp của Bắc Vương phủ, gã xưa nay không có hứng thú, hơn nữa...
"Sản nghiệp vương phủ đã có Đại ca, một tay huynh ấy thành thạo kinh doanh, không phải sao?" Bắc Mục lạnh giọng, nơi đó nào cần gã đặt chân vào?
Dứt lời, sắc mặt Đỗ Nhược Khanh liền trầm xuống: "Sao con không có chí hướng vậy hả? Một tay nó có thể kinh doanh, con cũng có thể! Chẳng lẽ con muốn trơ mắt nhìn Bắc Sách kế thừa gia nghiệp, kế thừa vương vị sao?"
Lời này càng khiến Bắc Mục sửng sốt: "Mẫu phi...!Ý người là...!Nhưng...!Nhưng Đại ca là thế tử, vương vị và gia nghiệp đương nhiên do huynh ấy kế thừa, đây là quy củ xưa nay của Bắc Vương phủ chúng ta, không phải sao?"
"Quy củ, suốt ngày chỉ quy củ, con thật sự cho rằng quy củ không thể phá bỏ? Ai chưởng quản thực quyền vương phủ, đó mới là người thừa kế, hơn nữa, con là nhi tử của ta, ở Bắc Vương phủ này tốt xấu gì cũng là đích tử, nếu con không phải người thừa kế vương phủ, con cho rằng chờ Đại ca con kế thừa vương phi, con sẽ có ngày lành sao? Ở trong phủ này, không có ta, chỉ sợ con không là cái thá gì cả!"
"Mẫu phi..." Đáy mắt Bắc Mục khó nén khiếp sợ, mẫu năm trước, mẫu phi từng tính kế đoạt quyền, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn thất bại, gã cho rằng mẫu phi đã dẹp bỏ ý niệm này, nhưng không ngờ tới nay mẫu phi vẫn kiên định như thế.
Bắc Mục xưa nay không suy nghĩ việc này, nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ, ngược lại cũng hiểu được.
Nhu Nhi đã gả cho Thái Tử, mẫu phi chắc chắn sẽ ủng hộ Thái Tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng mẫu phi chỉ có thực quyền quản gia, quyền to ở Bắc Vương phủ vẫn nằm trong tay Đại ca, mà thái độ của Đại ca đối với Thái Tử...
E rằng Đại ca sẽ không ủng hộ Thái Tử!
Chính vì biết thế, nên mẫu phi mới lại bắt đầu có ý niệm đoạt quyền sao?
Mà lần này...!Gã cảm nhận được, hình như còn điên cuồng hơn.
"Khởi bẩm vương phi, ngoài cửa có một nam trung niên nhờ nô tài đưa cái này tới, nói nhất định phải giao tận tay vương phi, người xem..." Người tới là gia đinh giữ cửa, cầm đồ trong tay trình tới trước mặt Khanh vương phi.
Đỗ Nhược Khanh nhàn nhạt liếc nhìn một cái, chẳng qua là túi gấm bình thường, kiểu dáng cổ xưa, nhưng chỉ cái chớp mắt, bà ta lại sửng sốt, sắc mặt lập tức thay đổi: "Mang lại đây!"
Gia đinh kia ngẩn ra, hắn vốn tưởng vương phi sẽ không có hứng thú với túi gấm này, trong lòng đang định lát nữa sẽ mang đi đốt, người đợi ngoài vương phủ nhất định cũng không biết, nhưng giờ phút này, vương phi thế mà...
Gia đinh hoàn hồn, lập tức trình túi gầm tận tay vương phi.
Đỗ Nhược Khanh mất tự nhiên nắm chặt túi gấm, ý thức còn người khác ở đây, bà ta bình ổn cảm xúc, ho nhẹ một tiếng, thấy Bắc Mục cũng đang kinh ngạc nhìn mình, liền lạnh giọng: "Các ngươi đều lui xuống đi!"
Bắc Mục giật mình, ánh mắt hướng về túi gấm mẫu phi đang cầm, trong lòng tràn đây nghi hoặc, túi gấm kia...!Rốt cuộc có lai lịch gì?
Thế mà khiến mẫu phi căng thẳng như vậy?
Bắc Mục nghĩ không ra, lúc này chỉ đành đứng dậy, cung kính hành lễ: "Nhi thần cáo lui."
Đỗ Nhược Khanh "Ừ" một tiếng, tay cầm túi gấm dần thả lỏng, thấy Bắc Mục xoay người rời đi, giọng bà ta nhẹ hơn vài phần: "Mục Nhi, lời ta vừa nói, con suy xét đi."
Bắc Mục gật đầu, nghe lời rời đi, tới ngoài cửa, phản ứng khi nãy của mẫu phi gã vẫn không thể vứt ra khỏi đầu, không biết vì sao gã luôn cảm thấy kỳ quái, hình như túi gấm kia không phải đồ vật quan trọng bình thường.
Bắc Mục cau mày, đúng lúc thấy gia đinh thủ vệ cầm túi gấm kia tới, liền mở miệng gọi.
"Nhị công tử, ngài có gì phân phó?" Gia đinh cung kính.
"Ai đưa túi gấm kia tới?" Bắc Mục trầm giọng.

"À, ngài hỏi người nọ sao...!Nô tài thấy ông ta trông như giang hồ du hiệp...!Nhưng điều kỳ lạ là, nếu là du hiệp, trên người nên có bội kiếm, nhưng trên người ông ta lại không mang theo..." Gia đinh giống như bỗng nhiên phát hiện điểm nghi hoặc, gãi gãi đầu.
Bắc Mục càng ý thức được đối phương không hề tầm thường, nhíu mày càng chặt: "Ông ta còn ở bên ngoài?"
"Có khả năng...!Lúc nô tài đi vào, người nọ còn chưa đi, nhìn bộ dáng của ông ta hẳn là đang vội tìm vương phi." Gia đinh đáp.
Gia đinh vừa dứt lời, Bắc Mục liền lao nhanh về phía cửa...
Mà giờ phút này, ở Cẩm Tú Các, Đỗ Nhược Khanh đã đuổi mọi người xuống, thậm chí là thị nữ thân cận, trong phòng chỉ còn lại một mình bà ta.
Giờ phút này bà ta mới thật sự lơi lỏng, nhìn túi gấm trong tay, ánh mắt lại thay đổi.
Đây là túi gấm bà ta từng thêu, không ngờ ông ta vẫn còn giữ!
Nghĩ tới khoảng thời gian trong quá khứ đó, Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, bây giờ ông ta sai người đưa túi gấm này tới để làm gì?
Ngay lập tức, Đỗ Nhược Khanh liền nâng cao phòng bị, Đỗ Nhược Khanh vuốt ve túi gấm, bỗng dưng phát hiện thứ gì, vội vàng mở ra, bên trong là một tờ giấy.

Bà ta vội lấy ra đọc.
"Đêm nay, gặp ở ngoại ô phía Đông, Hi!"
Mấy chữ này bà ta nhận ra, là bút ký của Diệp Hi!
Bọn họ sớm đã nói rõ ràng, chuyện của quá khứ đều đã qua, chỉ có hai người bọn họ biết, sau này gặp lại thì coi như người xa lạ, nhưng...!Gặp ở ngoại ô phía Đông, ông ta muốn gặp bà để làm gì?
Đỗ Nhược Khanh nắm chặt mảnh giấy, rơi vào trầm tư.
Ông ta dùng tới túi gấm này chỉ sợ đã có đại sự gì, bằng không ông ta cũng sẽ không mạo hiểm như thế...
Trong phòng một mảnh yên lặng, không biết qua bao lâu, Đỗ Nhược Khanh mới chậm rãi đứng dậy, đi đến trước ngọn nến thiêu rụi tời giấy kia.
Bà ta không cho phép bất kỳ chuyện gì trong quá khứ để lại dấu vết, còn về ước hẹn tối nay...
Đỗ Nhược Khanh hít một hơi thật sâu, ai cũng không rõ trong đôi mắt lão luyện kia đang suy nghĩ cái gì.
Mà giờ phút này, Bắc Mục đã tới cửa, nhưng chỉ thấy ngoài cửa vương phủ, thậm chí là cả đường phố không một bóng người.
"A, người nọ đi rồi sao? Nô tài còn tưởng..." Gia đinh kia thở dài, nghĩ tới người nọ, trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm, "Đúng là quái nhân!"
Thật sự kỳ quái, trong lòng Bắc Mục cũng nghĩ thế.
Càng không gặp được người nọ, nghi hoặc trong lòng gã ngày càng lớn, không biết vì sao, gã đột nhiên cảm thấy bất an.
Nhưng người nọ đi rồi, chỉ sợ sự nghi hoặc này sẽ không thể giải đáp!
Nhưng Bắc Mục không ngờ, vốn tưởng rằng sự việc đã không có lời giải lại trời xui đất khiến để lại dấu vết.
Ban đêm, toàn bộ vương phủ, cả kinh đô đều tiến vào giấc ngủ say.
Đêm thu lạnh lẽo, ánh trăng nhàn nhạt, lờ mờ chỉ có thể thấy được bóng người, hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ gương mặt.
Nhưng trong màn đêm như vậy, ở cửa sau Bắc Vương một, một bóng hình lặng lẽ rời đi, Bắc Mục vốn vừa từ Ngọc Phù Uyển đi ra, đúng lúc nhìn thấy người đó, có lẽ do nghi hoặc ban ngày, Bắc Mục theo sau người nọ một lúc, mãi đến khi đối phương ra khỏi cửa sau, hình như sớm đã chuẩn bị ngựa, Bắc Mục mới hoàn hồn, nhận ra người đó là ai.
Chớp mắt lên ngựa, mũ áo choàng che đầu bị kéo xuống, gương mặt kia dưới ánh trăng nhàn nhạt, Bắc Mục liền nhận ra.
Mẫu phi? Đó không phải mẫu phi thì còn là ai?
Đang nửa đêm, bà ấy lén lút ra ngoài như vậy rốt cuộc là vì điều gì?
Trong đầu Bắc Mục quanh quẩn vô số vấn đề, nhớ tới túi gấm được đưa tới Cẩm Tú Các sáng nay, Bắc Mục càng nghi hoặc, trong lòng có một âm thanh không ngừng vang lên.
Chỉ cần đi theo mẫu phi, nghi hoặc này có lẽ sẽ được cởi bỏ!
Bắc Mục căn bản không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tới chuồng ngựa, tùy ý dắt một con, đuổi về phía mẫu phi vừa đi.
Ở ngoại ô phía Đông.
Tuy nơi này gọi là ngoại ô nhưng vẫn ở trong tường thành kinh đô, có điều nơi này lại hoang vu hẻo lánh, đình hóng gió đó cô lập trong đêm tối càng thêm tiêu điều.
Trong đình.
Một thân ảnh cao lớn sớm đã chờ ở đó, dường như vì chờ đợi mà luôn nôn nóng nhìn về một phía.
Từ hôm qua biết được tin này ở chỗ An Cửu, trong lòng ông ta chưa từng buông xuống chuyện này, tâm trạng càng thấp thỏm, bà ta sẽ đến sao?
Nếu bà ta không tới, chính mình sao có thể đi tìm bà ta để hỏi chân tướng?
Càng nghĩ, Diệp Hi càng lo âu, không biết qua bao lâu, bên kia cuối cùng cũng truyền tới tiếng vó ngựa, Diệp Hi cao hứng, lập tức đi ra tiếp đón.
Ngựa của Đỗ Nhược Khanh dừng bên ngoài đình hóng gió, nhìn người đi ra, bà ta nhíu mày, nhả xuống.

Mà Diệp Hi đã vô cùng kích động xông tới, một tay ôm bà ta vào lòng, lồng ngực rộng lớn vẫn giống hệt hai mươi năm trước...
"Mấy năm nay, ta rất nhớ nàng!" Diệp Hi thì thầm bên tai Đỗ Nhược Khanh, ngữ khí trầm thấp như lời nỉ non của đôi tình nhân.

Chính là giọng nói này khiến trái tim Đỗ Nhược Khanh run lên, trong đầu hiện ra vô số hình ảnh, bà ta vốn định giãy giụa cũng phải từ bỏ ý niệm này, mặc cho ông ta ôm, sức lực đó như hận không thể ôm bà ta vào tận xương tủy.
"Nàng biết không? Mấy năm nay, nàng là Khanh vương phi cao cao tại thượng, cho dù ở từ xa nhìn nàng, ta cũng không dám thân cận, sợ chuyện của chúng ta bị người ngoài phát hiện, ảnh hưởng tới địa vị và danh dự của nàng ở Bắc Vương phủ." Diệp Hi dịu dàng nói, hiển nhiên mang bộ dáng nam nhân si tình.
"Vậy hôm nay ngươi đưa túi gấm kia tới làm gì? Trước đó chúng ta đã nói rõ rồi, gặp lại, cũng chỉ có thể là người xa lạ, ngươi có biết hành động ngươi đưa túi gấm tới hôm nay nguy hiểm thế nào không?" Đỗ Nhược Khanh trách cứ, hiện giờ Hoàng Hậu đã nghi ngờ tới khoảng thời gian bà ta mất tích, còn có An Cửu...!An Cửu cũng đã đoán được bí mật này, tuy rằng lúc nói chuyện, bà ta đã cố dẫn dắt nàng sang mục tiêu khác, nhưng An Cửu kia quá giảo hoạt, khó chắc nàng sẽ không tiếp tục điều tra.
Nghĩ đến đây, Đỗ Nhược Khanh càng bực bội.
Lời này Diệp Hi nghe vào lại hết sức chói tai, nhiều năm trôi qua như vậy, lần đầu có thể ôm nhau thế này, suy nghĩ của bà ta lại là trách cứ sao? Chỉ lo ông ta ảnh hưởng tới tiền đồ của mình?
Trong lòng giá rét, vừa rồi vốn còn ba phần nhiệt tình, bảy phần diễn kịch, khóe miệng Diệp Hi gợi lên ý cười châm chọc.
Nhưng ngay sau đó, ông ta vẫn tiếp tục dùng lời đường mật.
"Ta biết, nhưng ta sẽ không để nàng gặp nguy hiểm, nàng biết không, vì nàng, ta cái gì cũng có thể làm, nàng là nữ nhân đời này ta yêu nhất." Diệp Hi ôm Đỗ Nhược Khanh càng chặt.
Nữ nhân yêu nhất?
Đỗ Nhược Khanh khinh thường, nghĩ tới năm đó, ánh mắt bà ta lạnh đi, vội đẩy Diệp Hi ra: "Cái gì cũng có thể làm sao? Diệp Quốc Công, nếu cái gì cũng có thể làm, năm đó ngươi đã không bội tình bạc nghĩa với ta, đến An Dương Vương phủ ở rể!"
Diệp Hi giật mình: "Không, nàng hiểu lầm rồi, năm đó ở rể An Dương Vương phủ vốn không phải ý của ta, là mẫu thân, nàng biết không, bà ấy là con vợ lẽ, ta cũng là con vợ lẽ, Diệp gia tuy là phú giả nhưng ta và mẫu thân ở Diệp gia không có chút nổi bật gì, mẫu thân ta chỉ muốn ta trở nên nổi bật, muốn tranh cho ta một cơ hội, cho nên mới...!Ta không cố ý đối xử với nàng như thế...!An Mạt kia, ta căn bản không yêu nàng ta!"
"Đúng vậy, ngươi đương nhiên không yêu ả, bằng không, sau khi ở rể Bắc Vương phủ, ngươi cũng không lén nuôi tình nhân bên ngoài, càng không khiến ả khó sinh mà chết, sau này gấp đến không chờ nổi mà chiếm đoạt gia sản của, đón tình nhân ngươi nuôi bên ngoài về nâng làm chính thất." Đỗ Nhược Khanh châm chọc.

Những việc Diệp Hi từng làm, người ngoài không biết, nhưng bà ta vô cùng rõ ràng.

Khi An Mạt chưa chết, thời điểm họ vẫn là "tỷ muội", bà ta đã biết ông ta nuôi nữ nhân ngoài phủ, thậm chí...
Trong lúc An Mạt có thai còn "vô tình" để lộ chuyện này cho An Mạt biết...
A, bà ta chính là muốn thấy An Mạt thương tâm! Nhưng có ai ngờ...!Hừ, thái độ của An Mạt kia lại vô cùng lạnh nhạt.
Bị lên án từng chuyện, Diệp Hi không khỏi chột dạ, lập tức tiến lên bắt lấy cổ tay của Đỗ Nhược Khanh: "Đó là vì nàng đã vào Bắc Vương phủ, người ta yêu là nàng, ta từng thề, nếu có một ngày trở nên nổi bật, ta nhất định phải cùng nàng chung vinh hoa phú quý, nhưng lúc ta quay đầu tìm nàng, nàng đã là thiếp của Bắc vương gia, nàng có biết ta thương tâm thế nào không? Ngay cả Mai phu nhân...!Chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển mà thôi...!Ta chỉ có thể tưởng tượng nữ nhân đó thành nàng mới có thể giải tỏa tưởng niệm trong lòng."
Từng câu từng chữ của Diệp Hi vô cùng thành khẩn, cho dù là ai nghe thấy cũng không cầm lòng được mà rơi vào lưới tình ông ta bện ra.
Ngay cả Đỗ Nhược Khanh, trong một khắc đó trái tim cũng rung động.
Diệp Hi vừa thấy tình hình như vậy, lập tức ôm bà ta vào lòng lần nữa, nghĩ đến mục đích khi tới, ánh mắt Diệp Hi lập lòe, trầm ngâm một hồi, cuối cùng vẫn thử dò hỏi: "Năm đó sao nàng lại vào Bắc Vương phủ?"
Nhớ tới chuyện xưa, sắc mặt Đỗ Nhược Khanh tối sầm, lúc ấy, bà ta không thể không gẩ!
Vừa lúc phụ thân bà ta muốn tạo quan hệ với Bắc Vương phủ, bà ta chỉ có thể mạo hiểm đưa chính mình vào Bắc Vương phủ làm một thị thiếp, tuy nguy hiểm nhưng cũng có thể giúp bà ta hóa giải lửa sém lông mày.
Có điều, tất cả việc này, bà ta không thể để bất kỳ ai biết, thậm chí là...!Diệp Hi!
Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, giọng nói nhu hòa vang lên: "Cha ta...!Cha ta đưa ta vào đó!"
"A, vậy sao? Khó trách?" Diệp Hi nhìn đêm tối vô tận, dừng một chút, tiếp tục, "Nhưng nàng khi ấy...!Rõ ràng đã giao thân mình cho ta, Bắc vương gia kia...!Sợ là không chấp nhận một nữ nhân đã bị phá thân vào cửa, cho dù là một thị thiếp!"
Nhắc tới việc này, Đỗ Nhược Khanh theo bản năng nhíu mày.
Không sai, Bắc vương gia đương nhiên sẽ không tha thứ, có điều nếu không có chuẩn bị, bà ta sao dám mạo hiểm, vì việc này, bà ta đã mưu tính rất lâu, thậm chí...!Thậm chí không tiếc hại chết hai mạng người mới có thể lừa dối thành công.
Hiện giờ, bà ta đã là Bắc vương phi, nhìn lại sự mạo hiểm khi đó, thậm chí không tiếc vì thế mà hại đến mạng người cũng có ý nghĩa, không phải sao?
Mà lời Diệp Hi vừa nói...!Năm đó Đỗ Nhược Khanh đã là nữ tử tâm tư kín đáo, nhiều năm mài giũa ở Bắc Vương phủ như vậy sớm đã càng thêm nhạy bén.
Đến lúc này, Đỗ Nhược Khanh đã sáng tỏ mục đích hôm nay Diệp Hi gọi bà ta tới đây, ông ta muốn thử sao?
A, thứ ông ta muốn thăm dò, bà sao có thể cho ông ta đáp án?
"Diệp Quốc Công, ta có thể trở thành Bắc vương phi như hiện giờ, đương nhiên vì có cách che giấu thân thể không còn là xử nữ của ta, sự việc đã qua đi, bây giờ còn nhắc lại làm gì?"
Làm gì?
Ông ta phải biết khi ấy bà ta có phải có thai mà vào Bắc Vương phủ hay không, càng phải biết Nhị công tử Bắc Vương phủ kia rốt cuộc có phải cốt nhục của Diệp Hi ông ta hay không!
Dù đang vội vàng, Diệp Hi vẫn không thể không kiềm chế cảm xúc: "Ta không phải muốn quan tâm nàng sao?"
"Quan tâm? A, Diệp Hi, nếu ngươi quan tâm ta, sau này đừng tìm ta nữa, chúng ta cứ coi chuyện của quá khứ chưa từng xảy ra, ngươi làm Diệp Quốc Công của ngươi, ta làm Khanh vương phi của ta, cho dù cả đợi không qua lại nữa, ngươi và ta từng người đều mạnh khỏe!" Đỗ Nhược Khanh lạnh giọng.
Nếu đang ở thời điểm còn trẻ, đối với đoạn tình cảm này, đối với nam nhân này bà ta có lẽ vẫn còn chút ảo tưởng, nhưng hiện tại trọng tâm của bà ta đã thay đổi, bà ta có một nhi tử, còn có một nữ nhi, bà phải mưu tính cho hai người họ.
Mà nam nhân trước mắt này chỉ sợ sẽ là chướng ngại của bà ta!
Lời nói quyết tuyệt như vậy khiến khẽ có dã tâm không khỏi nhíu mày, giọng điệu theo đó cũng lạnh đi, khẽ cười một tiếng: "Khanh vương phi? E rằng nàng đã nghĩ việc này quá đơn giản, nàng thông minh như vậy, quan hệ giữa chúng ta sao có thể coi như chưa từng xảy ra? Đừng quên, nàng đã sinh một nhi tử cho ta, đây là sự thật không thể thay đổi!"
Đỗ Nhược Khanh sửng sốt, trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt.

"Diệp Hi, ngươi nói bậy gì đó hả? Nhi tử gì? Ngươi điên rồi sao?" Đỗ Nhược Khanh lạnh lùng quát, cho dù trong đêm tối, bà ta cũng cố gắng nhỏ giọng, cho dù chỉ có một chút khả năng bị người ta nghe thấy, bà ta cũng không cho phép!
Đỗ Nhược Khanh giả vờ trấn định, giống như sợ hãi cảm xúc sẽ tiết lộ bí mật trong lòng mình.
Nhi tử? Diệp Hi nghe được tin này từ đâu?
Nghĩ tới Bắc Mục, Đỗ Nhược Khanh không khỏi lo lắng, bà ta sẽ không để bất kỳ ai biết được chuyện này, ngay cả Diệp Hi cũng không thể?
Điên rồi?
Diệp Hi nhíu mày, phản ứng của Đỗ Nhược Khanh hoàn toàn nằm trong dự kiến của ông ta, nhiều năm như vậy, bà ta tự gạt chính mình, lừa gạt mọi người, ngay lúc này sao có thể để chân tướng vạch trần?
Nhưng phản ứng này của bà ta vẫn khiến Diệp Hi đau đớn, nếu đó là nhi tử của ông, bà ta dựa vào đâu mà lừa gạt?
Càng như thế, Diệp Hi càng muốn có được đáp án: "Nói bậy? Nhược Khanh, ta thật sự đang nói bậy sao? Năm đó nàng vào Bắc Vương phủ, mang thai chưa đủ tháng đã sinh Bắc Mục, tính ngày tháng, thời điểm nàng mang thao đúng lúc còn ở bên ta, nàng còn muốn giảo biện?"
Đỗ Nhược Khanh run rẩy, cố gắng áp chế chột dạ trong lòng, hất cằm.

Hít sâu một hơi, bà ta khẽ cười nói: "Diệp Hi, ngươi cho rằng ta có thai vẫn có thể vào Bắc Vương phủ sao?"
"Nhưng nàng đã không còn tấm thân xử nữ, việc đó nàng cũng có thể nghĩ cách che giấu, còn việc gì không có khả năng?" Diệp Hi đã không còn ngụy trang dáng vẻ nhu tình, hai người lúc này giống hệt kẻ địch giằng c o.
"Ngươi...!Diệp Hi, thân thể của ta đúng là đã cho ngươi, nhưng khi đó là ngươi bội tình bạc nghĩa với ta trước, ngươi cảm thấy ta sẽ sinh nhi tử cho ngươi sao? Hừ, nực cười, ngươi cứ lo làm tốt vị trí Diệp Quốc Công của ngươi đi, không phải ngươi đã có được cả An Dương Vương phủ rồi sao? Đã trở nên nổi bật, dương mi thổ khí rồi, a, bây giờ còn tới nói mấy lời nhảm nhí với ta, ngươi phải biết rõ thế lực của Bắc Vương phủ ta lớn hay thế lực của Tấn Quốc Công phủ của ngươi lớn!"
"Đương nhiên là Bắc Vương phủ, Nhược Khanh, tốt xấu gì cũng từng là tình nhân, nàng hà tất uy hiếp ta như vậy?" Diệp Hi nhướng mày, đúng là bởi vì thế lực Bắc Vương phủ lớn mạnh, ông ta mới một hai phải nhận nhi tử này!
Bắc Vương phủ...!A, nếu con của ông ta là công tử Bắc Vương phủ...!A...!Chỉ nghĩ thôi, Diệp Hi đã cảm thấy hưng phấn, đúng là ngay cả ông trời cũng hậu đãi ông ta!
Có đứa con trai này, ông ta nào cần ăn nói khép nép cầu xin An Cửu, nhờ nàng đi đòi Bắc thế tử chỗ tốt?
Nếu lợi dụng thích đáng, toàn bộ Bắc Vương phủ nói không chừng sẽ thuộc về ông ta, nghĩ đến dây, máu trong người Diệp Hi như sôi trào, ánh mắt nhìn Đỗ Nhược Khanh càng nóng bỏng.
"Là Bắc Mục đúng không?" Diệp Hi khẽ cười, nếu trước đó chỉ là nghi hoặc, vậy giờ phút này, thấy được phản ứng của Đỗ Nhược Khanh, trong lòng ông ta đã có năm phần khẳng định, đứa con này là của Diệp Hi ông ta!
A, đường đường là một Bắc vương gia lại nuôi nhi tử cho Diệp Hi, thống khoái, thật sự thống khoái!
Nghe được cái tên nhi tử từ miệng Diệp Hi, Đỗ Nhược Khanh càng luống cuống, không chút lưu tình tát Diệp Hi một cái.
Bang một tiếng, âm thanh kia trong bóng tối phá lệ vang dội, cảm nhận nóng rát trên mặt, Diệp Hi lại không giận, ngược lại còn tươi cười quỷ dị.
"Sao hả? Nàng sợ rồi? Nó là nhi tử của chúng ta đúng không? Nàng hà tất không thừa nhận?" Diệp Hi cười lạnh, đột nhiên tiến lên một bước, tới gần đỗ Nhược Khanh, hai mắt lóe sáng.
"Không phải, nó không phải, ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ, Bắc Mục là nhi tử của ta va vương gia, trong người nó là huyết mạch của Bắc Vương phủ, một chút cũng không liên quan tới Diệp Hi ngươi!" Đỗ Nhược Khanh kêu gào.
Ngay lập tức, Đỗ Nhược Khanh càng chán ghét nam nhân trước mặt này, năm đó, bà mê luyến ông ta, chìm đắm trong lưới tình ông ta bện nên, thậm chí không tiếc giao thân mình trong sạch cho ông ta, nhưng dù thế nào bà cũng không ngờ nam nhân này lại là kẻ coi trọng ích lợi tài phú đến thế!
Huống hồ, ông ta còn rắp tâm...!Thật sự bất chính!
Mười mấy năm trước, vì có được sản nghiệp của An Dương Vương phủ, ông ta không tiếc hại An Mạt khó sinh, hôm nay, bản tính của ông ta có thể thay đổi sao?
Không, chỉ sợ nam nhân này sẽ bám chặt lấy bà và Mục Nhi, thậm chí mưu tính nhiều hơn...
Đỗ Nhược Khanh rơi vào trầm mặc, Diệp Hi lại càng từng bước tới gần bà ta.
"Không liên quan? Sao có thể không liên quan?" Diệp Hi hoàn toàn không tin lời Đỗ Nhược Khanh nói.

Ông ta đột nhiên bắt lấy tay Đỗ Nhược Khanh, kéo bà ta vào lòng, động tác vẫn ôn nhu như lúc nãy, nhưng tay còn lại bỗng bóp chặt cằm bà ta, ép bà ta nhìn mình, "Nếu nàng còn không thừa nhận, tiếp tục gạt ta, ngày mai, cả kinh thành này đều sẽ biết chuyện của chúng ta năm đó.

Nàng nói xem, nếu Bắc vương gia biết, vị trí Bắc vương phi này của nàng còn có thể vững chắc không? Bắc vương gia đội nón xanh nhiều năm như vậy lại không biết, một khi biết rồi, chỉ sợ sẽ giận tím mặt!"
"Ngươi...!Ngươi dám!"
"Dám? Sao lại không dám? Ta không chỉ dám, ta còn sẽ làm!" Diệp Hi cười lạnh, "Thừa nhận Bắc Mục là nhi tử của ta khó như vậy? Sau khi thừa nhận, nó vẫn là bí mật của nàng, ta cũng sẽ tiếp tục thay nàng giữ bí mật, tất cả vẫn như cũ, nàng vẫn là Khanh vương phi cao cao tại thượng của nàng, Bắc Mục vẫn là Nhị công tử Bắc vương phủ, cũng không thiếu đi một sợi tóc.

Ta yêu nàng như vậy, tất cả đương nhiên sẽ vì lợi ích của nàng đi đầu."
Đỗ Nhược Khanh khinh thường, tất cả đều sẽ vì lợi ích của bà ta mà đi đầu, nực cười, đúng là nực cười!
Diệp Hi này còn tưởng bà ta đơn thuần không rành sự đời sao?
Có điều...!Đỗ Nhược Khanh nhíu mày suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu ôn hòa hơn trước rất nhiều: "Diệp Hi, nếu ngươi yêu ta, vậy đừng ép ta nữa được không? Bắc Mục nó không phải con ngươi, ta sao có thể thừa nhận?"
Vừa dứt lời, bàn tay bóp cằm bà ta càng dùng thêm sức.
Đương nhiên, đây là lời Diệp Hi không muốn nghe, sắc mặt ông ta trầm xuống: "Không phải? Nàng gạt ta, nàng gạt ta..."
Diệp Hi cuồng nộ, trong đình hóng gió, một nam một nữ tiếp tục dây dưa, lại không hề hay biết giờ phút này, nhất cử nhất động đều bị người ta nhìn thấy rõ ràng.
Trong bóng tối, An Cửu khẽ cười, nàng thật không ngờ nhanh như vậy Diệp Hi đã không kiềm chế được mà có hành động, lúc Nam Minh bẩm báo, nàng không chút do dự mà tới đây.
Nàng thiết kế tất cả chính là muốn tìm ra chân tướng, không phải sao?
Nhìn hai người dây dưa trong đình hóng gió, ánh mắt An Cửu càng u ám, nếu tất cả chỉ là suy đoán, vậy giờ phút này, mọi thứ đều được chứng thực!
Khanh vương phi cao cao tại thượng quả thật có gian tình với Diệp Hi!
Nếu chuyện này bị người đời biết được, chỉ sợ...!A, rất nhiều thứ đều sẽ hủy diệt theo!
"Chủ tử, nơi này ngoại trừ chúng ta còn có kẻ khác." Nam Minh thấp giọng.
An Cửu nhướng mày, theo ánh mắt của Nam Minh nhìn qua, ẩn dưới cây cối là một mảnh đen nhánh, có điều, An Cửu tin lời Nam Minh nói, hán là cao thủ trong cao thủ, hắn nói có người, vậy chắc chắn có người.
Có điều, sẽ là ai đây?
Là vô tình bắt gặp, hay cố ý nghe lén?

Hứng thú dâng trào, An Cửu càng theo dõi chặt chẽ tình hình trong đình hóng gió.
Trong đình hóng gió, Đỗ Nhược Khanh đã nổi trận lôi đình, nam nhân này thật sự có sự uy hiếp quá lớn đối với bà ta và Mục Nhi, dù thế nào cũng không thể để lại, đây là tai họa, một tai họa đủ để hủy hoại bà ta và Mục Nhi!
Ông ta...!Bắt buộc phải chết.

Nghĩ như vậy, Đỗ Nhược Khanh lặng lẽ dò tay vào ống tay áo, nơi đó bà ta sớm đã chuẩn bị sẵn đồ, khi chạm vào thứ cứng rắn kia, ánh mắt Đỗ Nhược Khanh trở nên sắc bén.

Bà ta giơ tay, cây chủy thủ đâm về hướng ngực Diệp Hi.
Trong đêm đen, hàn quang tản ra từ chủy thủ khiến Diệp Hi sửng sốt, theo bản năng muốn né tránh, nhưng Đỗ Nhược Khanh đã nắm chặt xiêm y của ông ta, động tác tàn nhẫn như muốn đẩy người ta vào chỗ chết.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp nhoáng, thời điểm chủy thủ sắp đâm vào lồng ngực, Diệp Hi cuối cùng cũng né được một chút, nhưng chủy thủ kia vẫn không chút lưu tình mà đâm vào thân thể Diệp Hi.
Ngoài đình hóng gió, người chứng kiến tất cả đều cả kinh, An Cửu nhíu mày, không khỏi kinh ngạc.
Hai người này thế mà động đến đao kiếm sao?
Thú vị, thật sự thú vị!
Diệp Hi lảo đảo lui về sau một bước, nhìn Đỗ Nhược Khanh trước mắt, hoàn toàn không thể ngờ được.
"Ngươi!" Diệp Hi ôm ngực, không hề cam lòng.
Đỗ Nhược Khanh cũng luống cuống, cắn răng, hít sâu một hơi, nhìn ngực Diệp Hi, trật, trật rồi...!Không thể một đao lấy mạng ông ta!
Không, không được, một đao không thể giết chết ông ta, giữ lại vẫn là tai họa, hôm nay bà ta phải giải quyết tai họa ngầm này, bà ta sẽ không cho phép bất kỳ ai ảnh hưởng tới tiền đồ của bà ta và Mục Nhi.
Híp mắt, Đỗ Nhược Khanh từng bước đi về phía Diệp Hi, Diệp Hi trúng một đao, chảy nhiều máu như vậy, hẳn đã yếu đi, chỉ cần bà ta rút chủy thủ ra, lại đâm một đao, ông ta chắc chắn không thể chống cự.
Tuy mạo hiểm, nhưng vì tương lai, Đỗ Nhược Khanh không thể đánh cược một phen!
Nếu thắng, bà ta và Mục Nhi có thể kê cao gối mà ngủ, ngay cả An Cửu và Hoàng Hậu...!Cũng không bắt được nhược điểm của bà ta.
Đúng, nên như vậy!
Đỗ Nhược Khanh thầm tính toán, ngày càng tới gần Diệp Hi.
Diệp Hi cắn răng trừng mắt, sợ hãi nhìn Đỗ Nhược Khanh.
"Ngươi muốn làm gì?" Diệp Hi nén đau, sắc mặt tái nhợt càng thêm quỷ dị, sát ý trong mắt nữ nhân này...!A, bà ta thật sự muốn dồn ông vào chỗ chết sao?
Nữ nhân này, ngay cả tình nghĩa ngày xưa cũng không để ý sao?
"Làm gì? Diệp Hi ơi Diệp Hi, sao ngươi không làm Tấn Quốc Công của ngươi, hưởng vinh hoa phú quý của ngươi đi? Nhưng ngươi lại không biết đủ, ngươi muốn nhận Mục Nhi là con ngươi để làm gì, đừng tưởng ta không biết! Những tâm tư đó của ngươi, bản tính tham lam của ngươi, thời điểm ngươi hại An Mạt quận chúa, ta đã nhìn thấy quá rõ ràng, ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa, là con rắn độc máu lạnh! Ngươi nhận Mục Nhi để làm gì? Ngươi muốn bá chiếm sản nghiệp của Bắc Vương phủ sao? Hừ, nực cười, ngươi muốn biết Mục Nhi rốt cuộc có phải con ngươi không đúng không? Bây giờ ta nói ngươi biết, đúng, nó là con của ngươi..."
Là con của ông ta!
Diệp Hi nghe xong, tâm trạng liền phấn chấn.
Nhìn ông ta mỉm cười, Đỗ Nhược Khanh càng châm chọc: "Cho dù như thế, ngươi cũng không còn cơ hội rồi.

Bởi vì..."
Đỗ Nhược Khanh đến bên cạnh Diệp Hi, ngồi xổm xuống, tay đột nhiên nắm lấy chủy thủ cắm trước ngực Diệp Hi, dùng sức kéo ra, ngay lập tức máu tươi phun trào.
"Ngươi!"
Đỗ Nhược Khanh muốn giết ông ta, bà ta không muốn ông ta biết bí mật của mình?
Cho rằng ông ta chết rồi thì không thể uy hiếp bà ta sao?
Hừ, Đỗ Nhược Khanh, nữ nhân rắn rết này, ông ta sớm nên biết, nếu bà ta đã có thể từ một thiếp thất cuối cùng ngồi trên vị trí Bắc vương phi, sao có thể làm việc nhân từ?
Cản đường của bà ta, ngay cả mình, bà ta cũng không buông tha!
Diệp Hi tức giận híp mắt, nữ nhân này muốn loại bỏ ông ta sao?
Nhưng ông sao có thể dễ diệt trừ như vậy?
"Nhược Khanh, đừng giết ta, nể tình tình nghĩa của chúng ta năm đó..."
"Tình nghĩa? Nếu thật sự có tình nghĩa, ngươi sẽ không tìm đến ta, uy hiếp ta!" Đỗ Nhược Khanh lần nữa đâm xuống.
Diệp Hi canh chuẩn thời cơ, thời điểm chủy thủ sắp đâm vào cơ thể lần nữa, ông ta giơ tay cướp lại chủy thủ trong tay Đỗ Nhược Khanh.
Đỗ Nhược Khanh còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay đánh vào má bà ta một cái, cả người theo lực đạo đó ngã nhào xuống đất.
Đây...!Sao có thể...
Đỗ Nhược Khanh kinh ngạc nhìn Diệp Hi, thấy Diệp Hi đã đứng dậy, máu tươi trong miệng cùng ý cười sắc bén càng khiến người ta sợ hãi, nhất thời, tình thế lại nghịch chuyển.
"Cái bạt tai này ta trả cho ngươi!" Diệp Hi cắn răng, nắm chặt chủy thủ trong tay, cười lạnh, đột nhiên tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, kề chủy thủ sắc bén lên cổ Đỗ Nhược Khanh, "Ngươi nói xem, ngươi cho ta một đao này, ta nên trả ngươi thế nào mới tốt? Hừ, tiện nhân nhà ngươi còn muốn giết ta, bây giờ ai có thể giết ai còn chưa biết! Có điều, ta phải cảm tạ ngươi, rốt cuộc cũng thừa nhận Bắc Mục là nhi tử của ta, ha ha...!Đó là nhi tử của Diệp Hi ta!"
Sắc mặt Đỗ Nhược Khanh trắng bệch, cảm nhận lạnh lẽo từ chủy thủ trên cổ truyền tới, trong lòng càng phẫn hận.
"Buông bà ấy ra!"
Đột nhiên, một âm thanh vang lên trong bóng đêm vô cùng quỷ dị, hai người vừa nghe, đồng thời nhìn về phía đó, lại thấy một nam nhân nắm chặt song quyền, khuôn mặt sắc bén, đó không phải Bắc Mục thì còn là ai?
An Cửu trốn trong bóng tôi cũng nhận ra Bắc Mục, không khỏi nhíu mày, thì ra người giống bọn họ trốn trong bóng tối lại là Bắc Mục!
A, một nhà ba người này được tề tựu rồi sao?
Tâm trạng càng kích động, trò hay đúng là ngày càng thú vị!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi