ĐÍCH PHI SÁCH



Diệp Thanh không nghe rõ An Cửu nói gì, cơn đau đã ập tới, gã theo bản năng che mặt, máu tươi nhuộm cả một bàn tay.

An Cửu...!An Cửu thế mà thật sự...!
"A..." Diệp Thanh giãy giụa, trừng mắt nhìn An Cửu, "Ngươi...!Nữ nhân ác độc của ngươi, mặt của ta...!Mặt của ta..."
"Sao hả? Cảm giác thế nào?" An Cửu nhướng mày cười, chủy thủy trong tay dính đầy trong tay khiến nàng cảm thấy vô cùng chán ghét, giống như lo lắng dính đen đủi, An Cửu tùy tay ném xuống đất, ngước mắt nhìn Diệp Thanh, giọng nói trầm thấp lộ vài phần quỷ mị, "Một đao này chẳng qua là trừng phạt ngươi không nên có tâm tư kia thôi!"
Người như Diệp Thanh mà cũng muốn hủy hoại mặt nàng sao?
Đúng là kẻ không biết tự lượng sức mình!
"Ngươi..." Diệp Thanh cắn răng, muốn đụng vào má, nhưng vừa đụng vào liền đau xuyên tâm phệ cốt, mặt gã rốt cuộc đã bị hủy thành dáng vẻ gì? "Ta...!Ta chẳng qua chỉ có suy nghĩ này mà thôi..."
"Chỉ có suy nghĩ này? Ngươi tưởng ta là kẻ ngốc hả? Nếu vừa rồi ngươi dám ra tay, hiện tại, những thứ ngươi phải chịu sẽ không đơn giản là một đao này!"
Diệp Thanh giật mình chột dạ.

"Đại thiếu gia, ngươi nói thật đi, đang khuya khoắt, ngươi dẫn theo những kẻ này tới Thanh Ninh Tiểu Trúc của ta, lăn lộn như vậy, rốt cuộc là vì chuyện gì?" An Cửu nhàn nhạt liếc nhìn Diệp Thanh, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Lập tức, bầu không khí trong phòng càng thêm quỷ dị.

Ánh mắt Diệp Thanh lập lòe, giờ phút này đã không còn tâm trạng màng tới đau đớn trên mặt, An Cửu này rõ ràng là ác ma, nếu biết mục đích của gã, chỉ sợ...!
"Để ta đoán xem, những kẻ này vừa vào cửa liền lung tung phòng của ta, để tìm đồ đáng giá sao? A, Đại thiếu gia ngươi đang thiếu tiền hả?"
Diệp Thanh sửng sốt, vội nói: "Không, ngươi đừng đoán mò."
"Đoán mò?" An Cửu nhướng mày, "Vậy ta giao ngươi cho Diệp Quốc Công thì sao đây?"
"Không, không thể!" Diệp Thanh lập tức ngăn cản, nếu để phụ thân biết, chuyện gã trộm khế nhà khế đất đi, thậm chí còn đưa cho sòng bạc Như Ý sẽ không giấu được.

Phụ thân biết rồi, nhất định sẽ đánh chết gã!"
"Không thể? Ha ha..." An Cửu khẽ cười, "Việc này không do ngươi nói!"
Sắc mặt Diệp Thanh tái nhợt, nàng định cáo trạng với phụ thân sao?
Diệp Thanh trừng mắt nhìn An Cửu, ánh mắt dừng trên mặt đất, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, nếu An Cửu chết...!Nhưng cảm nhận khí thế của đám người xung quanh tản ra, ý niệm này lập tức biến mất.

An Cửu nhìn gã, cười như không cười: "Nam Minh, đi mời lão phu nhân và Diệp Quốc Công tới đây một chuyến!"
Diệp Thanh run rẩy, theo bản năng nói: "Không, tỷ tỷ, đệ sai rồi, cầu xin tỷ, đừng tìm phụ thân."
"Vậy sao? Cho ta một lý do." An Cửu nhíu mày, lạnh giọng.

"Đệ...! Đệ thiếu tiền, đệ hết cách mới dẫn người tới Thanh Ninh Tiểu Trúc của tỷ, nhưng đệ chưa làm được gì cả, tỷ đã...!Ưm..." Đau đớn trên mặt khiến Diệp Thanh kêu lên một tiếng, trong lòng hận An Cửu đến ngứa răng, nhưng ngoài miệng lại không thể không chịu thua, "Đệ đã chịu giáo huấn rồi, tỷ tỷ...!Cầu xin tỷ, đệ không dám nữa, đệ lập tức dẫn bọn họ ra ngoài, rời khỏi nơi này, rời khỏi Thanh Ninh Tiểu Trúc của tỷ, không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi nữa."
Nói rồi, Diệp Thanh cuống quít đi về phía trước, lạnh giọng quát với mấy kẻ kia: "Còn không mau đứng lên, ngây ra đó làm gì?"
Mấy người kia sớm đã xụi lơ dưới đất, cả đám sắc mặt xanh mét, dường như vẫn còn chìm trong thống khổ vừa rồi, thậm chí không có cách nào cử động.

"Đám phế vật các ngươi, mau đứng lên!" Diệp Thanh trầm giọng, lần nữa thúc giục, nhưng những kẻ này vẫn không nhúc nhích.


"Đại thiểu gia, gân cốt của bọn họ hiện giờ đã đứt thành từng khúc, sợ rằng không có cách nào đứng lên." Nam Minh nhíu mày, khoanh tay trước ngực, chủ tử phân phó, những tên trộm này, chỗ nào đụng vào đồ của Thanh Ninh Tiểu Trúc thì đánh hỏng chỗ đấy.

Những kẻ này, chân chạm vào, tay cũng chạm vào, đương nhiên tay chân đều bị phế.

Sắc mặt Diệp Thanh càng trắng bệch, nhìn về phía An Cửu, ý cười trên mặt đối phương càng khiến da đầu gã tê dại: "Tỷ..."
"Ngươi đừng gọi ta là tỷ tỷ, An Cửu ta nào phải tỷ tỷ của ngươi, trong lòng người chỉ sợ không thể hủy dung ta, bầm thây ta vạn đoạn, hà tất dối trá xin tha như vậy?" An Cửu xé mở mặt nạ ngụy trang của gã không chút lưu tình, "Nam minh, còn đứng đó làm gì, mời Diệp Quốc Công và lão phu nhân tới, nhi tử tôn tử của họ tới Thanh Ninh Tiểu Trúc của ta giương oai, có phải nên nhờ họ giáo huấn gã một phen hay không!"
"Vâng, thuộc hạ đi ngay." Nam Minh nhận lệnh, trước khi rời đi còn cố ý phân phó mấy hắc y nhân cường tráng kia, "Bảo vệ chủ tử!"
"Vâng." Mấy người đồng loạt lĩnh mệnh, giọng nói hồn hậu dọa Diệp Thanh run lên.

Những kẻ này đều gọi An Cửu là chủ tử, An Cửu rốt cuộc có thân phận gì?
Diệp Thanh đoán không ra, nhưng nghĩ tới hành động của nàng, trong lòng gã càng bất an thấp thỏm, phụ thân và tổ mẫu tới, kế tiếp bản thân sẽ gặp chuyện gì đây?
Hơn nữa, hôm nay thất bại, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng ước định với sòng bạc Như Ý, gã chạy đi đâu tìm nhiều bạc như vậy đây?
Phải làm sao bây giờ? Đầu óc Diệp Thanh lúc này như một cuộn chỉ rối, không biết nên làm sao cho phải.

Trong phòng, bầu không khí vô cùng quái dị, Diệp Thanh nhìn An Cửu, ánh mắt lạnh lẽo kia khiến vết thương trên mặt gã càng đau đớn, nghĩ đến hậu quả, Diệp Thanh cuối cùng cũng không nhịn được, lạnh lùng quát: "An Cửu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
An Cửu nhướng mày: "Thế nào? Ngươi đoán xem!"
Diệp Thanh nắm chặt tay, nghiến răng, bộ dáng như hận không thể bầm thây An Cửu thành vạn đoạn, nhưng trầm ngâm một lát, gã bỗng nhiên quỳ xuống.

"A, Đại tiểu thư, nam tử hán đại trượng phu sao lại hành đại lễ với ta như vậy? Ta không nhận nổi." An Cửu châm chọc.

Diệp Thanh cắn răng: "Việc đêm nay, chỉ cần ngươi không truy cứu, sau này, ta phát đạt rồi, nhất định sẽ không quên chỗ tốt của ngươi."
"Gì cơ? Ngươi phát đạt? Vậy xin hỏi Đại thiếu gia khi nào mới có thể phát đạt, khi nào mới có thể cho ta chỗ tốt?"
Chỗ tốt sao? Gã vẫn còn ảo tưởng lợi dụng khế đất và khế nhà uy hiếp Diệp Hi giao ra quyền to sản nghiệp à?
A, thú vị, đúng là thú vị!
Gã càng ảo tưởng, vậy chờ tới thời điểm tất cả trần ai lạc định, chắc chắn sẽ càng chịu đả kích, không phải sao?
Ánh mắt Diệp Thanh lập lòe, vội nói: "Không lâu, chỉ cần...!Chỉ cần ngươi không nói ra chuyện này, để ta rời đi, ta liền có cách!"
Chỉ cần gã rời đi, có lẽ, gã có thể tìm được cách chuộc lại khế đất và khế nhà, tất cả đều sẽ là một quang cảnh khác.

Diệp Thanh chờ mong nhìn An Cửu, An Cửu nhíu mày, trầm mặc không nói.

Thời gian cứ thế trôi qua, An Cửu vẫn không có ý định nói chuyện, Diệp Thanh chờ đến luống cuống, đang muốn thúc giục, lại nghe nàng lần nữa lên tiếng.

"Chậm rồi!" An Cửu nhướng mày cười, giọng nói lộ sự quỷ quyệt, vung tay.

Nháy mắt tiếp theo, những hắc y nhân vốn đứng trong phòng như u linh, thân hình chợt lóe, biến mất khỏi phòng.


An Cửu vừa dứt lời, Diệp Thanh hơi giật mình, quả nhiên ngoài cửa có chút động tĩnh.

Cửa mở ra, Diệp Thanh theo bản năng nhìn về phía người tới, thấy phu nhân di nương mấy phòng, lão phu nhân cùng chủ nhà quốc công phủ tới, sắc mặt hình như có vẻ không vui, trong lòng Diệp Thanh rét run, càng thấy bất an.

"A, đây là chuyện gì vậy? Thanh Ninh Tiểu Trúc thật sự có trộm vào sao?" Mở miệng chính là Huệ phu nhân, từ sau khi Mai phu nhân và Tần phu nhân bị lật đổ, trong số thê thiếp của quốc công phủ này, địa vị của bà ta cao nhất, trong trường hợp như vậy đương nhiên càng khoa trương, trong mắt bà ta, lão phu nhân chẳng qua chỉ tạm thời chưởng quản việc trong phủ mà thôi, dù sao tuổi cũng đã lớn, cuối cùng không phải vẫn nên chọn một người làm chủ mẫu đương gia sao?
Đến lúc đó, người có khả năng lớn nhất chính là bà ta!
Trong lén lút, Huệ phu nhân cũng đã có tác phong của chủ mẫu đương gia, bà ta liếc nhìn xung quanh, tỏ vẻ: "Thủ vệ của quốc công phủ bị sao vậy?"
"Thủ vệ của quốc công phủ này dù phòng thủ kiên cố cũng không thể chiến thắng nội tặc, không phải à?" An Cửu bỗng xen vào.

Mọi người nghe, theo bản năng cảm thấy cả kinh.

Nội tặc? Ai là nội tặc?
"A, Đại thiếu gia, mặt của ngươi bị sao vậy?" Huệ phu nhân hét lên.

Một tiếng này, lão phu nhân, Diệp Hi cùng mọi người vô phòng đều chú ý tới Diệp Thanh đang cố ý tránh né, thậm chí thấy rõ vết thương trên mặt gã.

Đó là vết thương mới tạo thành, vết máu loang lỗ kéo dài từ khóe mắt đến cằm, khiến người nhìn không nhịn được mà rét run.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ai làm?" Lão phu nhân lạnh giọng quát, khôn khéo như bà ta đương nhiên biết, trong quốc công phủ này, người không chút kiêng nể làm Diệp Thanh bị thương, ngoại trừ An Cửu thì không còn ai khác.

Từ sau khi biết Nhị công tử Bắc Mục của Bắc Vương phủ là người của Diệp gia, tuy bà ta không coi Diệp Thanh vào mắt, nhưng nếu có thể nắm được nhược điểm của An Cửu trong tay, bà ta đương nhiên không ngại bảo vệ Diệp Thanh.

Lão phu nhân tiến lên xoay người Diệp Thanh qua, trầm giọng: "Cháu nói đi, là ai làm, tổ mẫu làm chủ cho cháu, người Diệp gia ta há chấp nhận kẻ hại cháu thành như vậy?"
Như cảm nhận được sự giữ gìn của bà ta, Diệp Thanh vội nói: "Là ả, An Cửu, chính là An Cửu, ả cầm chủy thủ rạch mặt cháu.

Tổ mẫu, mẫu thân chết ở Đại Lý Tử, tôn nhi không còn mẫu thân, liền bị người ta ngược đãi như thế, tổ mẫu, người phải làm chủ cho tôn nhi!"
"An Cửu?" Lão phu nhân cau mày, ánh mắt sắc bén hướng về phía An Cửu, quả nhiên là nàng! Nữ nhân này...!
Sau khi Diệp Liên Y chết trong hang ổ của cường đạo, khoảng thời gian này, bà ta luôn an tĩnh xem biến, An Cửu này, ngày nào cũng chạy tới Bắc Vương phủ, bà ta không tìm được cơ hội, nhưng hôm nay, không ngờ nàng lại chủ động dâng mình tới cửa, nếu bà ta còn không mượn cơ hội này khiến An Cửu nếm thử đau khổ, sao có thể trút hết lửa giận trong lòng?
Lão phu nhân lạnh giọng: "Hình như từ lúc có vài người trở về, quốc công phủ chúng ta chưa từng có ngày nào yên ổn, hôm nay thế mà khiến nhi tử của Diệp gia bị thương, việc này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!"
Có vài người? Mỗi người ở đây đều nghe ra được, người lão phu nhân nhắc tới chính là chủ nhân của Thanh Ninh Tiểu Trúc, An Cửu!
Phu nhân di nương mấy phòng nhìn An Cửu, xem ra tối nay không chỉ xử lý kẻ trộm đơn giản như vậy!
"Đúng thế, tổ mẫu, người xem tôn nhi, gương mặt này...!Đã phá tướng rồi, đau quá, tôn nhi đau quá! Cháu...!Cháu muốn..." Diệp Thanh thầm đắc ý, nghĩ đến vết thương trên mặt từ đâu mà có, gã lại nổi giận.

An Cửu này khi nãy không tha cho gã, hừ, nàng e là không ngờ, tìm tổ mẫu tới, tổ mẫu lại giúp gã!

A, tổ mẫu xưa nay thương gã, gã hiện tại sẽ khiến An Cửu phải hối hận!
Cảm nhận đau đớn từ vết thương trên mặt, gã muốn An Cửu cũng phải chịu một đao như vậy mới có thể giải được nỗi hận trong lòng gã!
Nhưng gã vừa định mở miệng liền nhìn thấy An Cửu đảo mắt nhìn qua, ánh mắt kia sắc bén như dao khiến gã sửng sốt, theo bản năng lui về sau một bước, lời tàn nhẫn định nói ra cũng dừng ở yết hầu.

An Cửu nhìn Diệp Thanh, nhướng mày cười: "Ngươi muốn thế nào?"
Ánh mắt Diệp Thanh lập lòe, lại không dám nói thẳng, An Cửu này vừa rồi xuống tay dứt khoát, giờ phút này gã vẫn còn sợ hãi.

Hừ, nếu tổ mẫu ở đây chủ trì công đạo thay gã, tất cả, tổ mẫu đương nhiên sẽ xử lý An Cửu!
An Cửu quan sát phản ứng của Diệp Thanh, nhàn nhạt liếc nhìn lão phu nhân: "Lão phu nhân, mặt của Diệp Thanh là ta làm, có điều, ngươi không hỏi xem vì sao ta lại rạch mặt gã đã định tội ta, có phải quá võ đoán hay không? Dù sao đêm nay chủ tử ở quốc công phủ đều ở đây, ngươi bất công như vậy, thật sự ổn chứ?"
Lão phu nhân nhíu mày, sắc mặt Diệp Thanh càng trắng bệch.

"Các vị phu nhân di nương, còn cả Diệp Quốc Công, mọi người cũng thấy tình hình trong phòng rồi đấy, vừa rồi ta đã nói, quốc công phủ này thế mà có nhiều tên trộm như vậy đột nhập lại không bị ai phát hiện, tất nhiên vì có nội tặc, mà nội tặc này không phải ai khác, chính là Đại thiếu gia Diệp Thanh của các ngươi!" Dứt lời, An Cửu giơ tay chỉ về phía Diệp Thanh, ánh mắt sắc bén, "Thấy chưa? Bộ y phục dạ hành trên người chính là chứng cứ tốt nhất!"
Nhất thời, mọi người đều đồng loạt nhìn Diệp Thanh.

Đúng vậy, đêm khuya mặc đồ màu đen, còn cả đám người nằm xoài dưới đất, sự việc chắc chắn là như vậy.

Nhưng nội tặc là Diệp Thanh sao?
Đại thiếu gia...!Gã thế mà cùng người ngoài trộm đồ của quốc công phủ?
Gương mặt Diệp Hi giận tái đi, gần đây Diệp Thanh cũng hay lặng lẽ cầm đồ trong phủ ra ngoài bán lấy tiền, không ngờ đêm đó giáo huấn không làm gã bớt điều, còn dẫn người ngoài vào phủ trộm đồ.

Tên bất hiếu này!
Diệp Hi cắn răng, gầm lên: "Diệp Thanh, tên bất hiếu này, quỳ xuống cho ta!"
Diệp Thanh run rẩy, không tự chủ mà quỳ xuống đất, sắc mặt càng tái nhợt.

Lão phu nhân lại nhíu mày: "Con lớn tiếng làm gì? Diệp Thanh là nhi tử của con, nó phạm lỗi, chúng ta từ từ giáo dục là được, đừng vội trước mặt người ngoài làm mất thân phận!"
Trước mặt người ngoài?
Lão phu nhân dùng từ như vậy khiến người ở đây đều ngẩn ra, người ngoài mà lão phu nhân nhắc tới còn không phải ám chỉ An Cửu sao?
Diệp Hi lập tức hiểu ý lão phu nhân, không nói nữa.

An Cửu cười châm chọc: "Vậy lão phu nhân, nhi tử Diệp gia của ngươi trộm đồ ở Thanh Ninh Tiểu Trúc của ta, ngươi nói xem, các ngươi có phải nên cho ta một lời giải thích không?"
Người ngoài sao?
A, vừa lúc, An Cửu nàng cũng không coi Diệp gia này là người nhà!
Lão phu nhân giật mình, trầm giọng: "Thanh Ninh Tiểu Trúc của ngươi? Thanh Ninh Tiểu Trúc này nằm trong Tấn Quốc Công phủ, từ khi nào Thanh Ninh Tiểu Trúc là của ngươi? Hơn nữa, đồ trong Thanh Ninh Tiểu Trúc đều là của Diệp gia, cho dù Diệp Thanh mang đi dùng, vậy cũng không có gì đáng trách.

Nội tặc gì hả? Đều là ngậm máu phun người!"
An Cửu nhíu mày, Tấn Quốc Công phủ sao? A, lão phu nhân này đúng là không biết xấu hổ, tất cả vốn thuộc về An Dương Vương phủ, bà ta chẳng lẽ đã quên Tấn Quốc Công phủ này từ đâu mà có được sao?
Tấn Quốc Công phủ của Diệp gia?
A, được thôi, vậy để bà ta tiếp tục nằm mộng đẹp thêm một lát đi!
Ý cười trên khóe miệng An Cửu càng đậm: "Theo lời lão phu nhân nói, những thứ Hoàng Hậu và Nguyên Phi ban thưởng, cùng đồ Bắc thế tử đưa tới đều là của Diệp gia? Diệp Quốc Công, ngài cũng cho rằng như vậy?" Lúc nói chuyện, An Cửu nhìn về phía Diệp Hi.

Diệp Hi giật mình, nhìn về phía lão phu nhân, ánh mắt giao nhau, ông ta càng thêm kiên định, lạnh giọng: "Ngươi ở quốc công phủ, ăn ở đều nhờ Diệp gia ta, mấy thứ kia đương nhiên cũng thuộc về quốc công phủ, chúng ta có thể để người ở quốc công phủ, không đến mức lưu lạc bên ngoài đã là ân đức, ngươi không biết ơn, còn làm Diệp Thanh bị thương, đúng là quá đáng!"
An Cửu bật cười, đôi mẫu tử này thật nực cười.


"Diệp quốc công và lão phu nhân đúng là dễ quên, quốc công phủ này từ đâu mà có được vậy? Có cần ta nhắc nhở lại không?" An Cửu híp mắt, lúc này, không chút che giấu thái độ khinh thường, có rất nhiều chuyện tuy rằng ở góc tối, nhưng đã đến lúc này, tầng cửa sổ giấy này nên đâm thủng rồi, không phải sao?
Không chỉ Diệp Hi và lão phu nhân, ngay cả phu nhân di nương mấy phòng ở đây đều thay đổi sắc mặt.

An Cửu quận chúa này lôi chuyện khi xưa về nhắc, nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Chuyện đó vẫn luôn là kiêng kị của lão phu nhân và lão gia, lão phu nhân và lão gia vốn dĩ không thích nàng, chỉ sợ cục diện hôm nay càng khó đoán trước.

Ngay cả bọn họ cũng cảm nhận được trên người lão phu nhân và lão gia toát ra cơn thịnh nộ không thể át!
"Làm sao mà có được? Đó là Diệp Hi ta tự tranh đoạt!" Diệp Hi lạnh lùng quát.

"Tự tranh đoạt? Ha ha..." An Cửu bật cười, "Thủ đoạn tranh đoạt gia nghiệp của Diệp Quốc Công đúng là đặc biệt, ngươi không sợ người trên trời có linh thiêng khiến ngươi chết không được tử tế à?"
Trên trời có linh thiêng? Mấy chữ này khiến lão phu nhân rét run, giáo huấn lần trước khiến bà ta đến giờ vẫn còn sợ hãi, nhưng rất nhanh, bà ta bình tĩnh lại: "An Cửu, ngươi đừng nói bậy, bây giờ tất cả thứ này đều thuộc về họ Diệp, đây là sự thật!"
"Sự thật sao? Ngươi thật sự cảm thấy tất cả thứ này vẫn luôn mang họ Diệp?" An Cửu nhíu mày, cười như không cười.

Nụ cười kia khiến lão phu nhân và Diệp Hi tê dại.

Nàng có ý gì?
Nàng đang tuyên bố với họ, nàng muốn đoạt lại tất cả thuộc về An Dương Vương phủ sao?
Suy đoán này khiến Diệp Hi và lão phu nhân lập tức nâng cao phòng bị!
Không, không thể, An Cửu đừng hòng!
Tất cả đều thuộc về Diệp gia, An Cửu, nàng dựa vào cái gì mà lấy về? Hơn nữa, cho dù nàng muốn đoạt lại, chắc chắn phải tốn rất nhiều tâm tư, mà trong khoảng thời gian đó cũng đủ khiến bọn họ phòng bị, thậm chí...! Khiến nàng không có cơ hội xuống tay.

Lão phu nhân và Diệp Hi nhìn nhau, mẫu tử hai người họ đối với chuyện này xưa nay luôn có sự ăn ý, trầm ngâm một lát, lão phu nhân chậm rãi lên tiếng.

"An Cửu là nữ nhi của Diệp gia, làm bị thương huynh đệ thủ túc, theo lý nên xử theo gia pháp.

Người đâu, lấy gia pháp!"
Tối nay, tốt nhất có thể mượn cơ hội này khiến An Cửu mất mạng!
Dứt lời, mọi người đều cả kinh, cẩn thận suy nghĩ, đều có thể đoán ra ý của lão phu nhân, liền theo bản năng nhìn về phía An Cửu, trong lòng không nhịn được mà thở dài.

Lão phu nhân đòi dùng gia pháp đồng nghĩa với việc không muốn giữ lại mạng của An Cửu, a, bọn họ đều biết thủ đoạn của lão phu nhân, An Cửu này, đêm nay e rằng tự tìm đường chết!
Lúc này đã là canh ba, cho dù là Bắc thế tử, giờ phút này e rằng cũng đang trong giấc, chỉ sợ không còn ai có thể giúp được An Cửu!
Hạ nhân trong phủ nhận lệnh, không bao lâu, gia pháp được mang lên, còn nhớ lần trước thỉnh gia pháp là thời điểm Tần phu nhân vu cáo An Cửu quận chúa đánh Đại thiếu gia tàn phế, khi đó, An Cửu hoàn hảo không chút thương tổn, mà người bị hại lại là Mai phu nhân và Tần phu nhân.

Lần này...!Là lão phu nhân chủ trì, chỉ sợ, An Cửu quận chúa không còn may mắn như vậy!
Trong phòng, bầu không khí quỷ dị quanh quẩn khiến trái tim người ta thắt chặt, Hồng Linh không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh An Cửu, thử gọi: "Tiểu thư..."
"Gia pháp sao? Đây là gia pháp của Diệp gia! Ta nhớ, ta họ An, vừa rồi lão phu nhân cũng nói, ta chẳng qua là người ngoài, gia pháp này dùng trên người ta e là không thích hợp!" An Cửu ra hiệu cho Hồng Linh, ý bảo nàng đừng lo lắng.

"Đúng vậy, lão phu nhân, cữu cữu, An Cửu quận chúa là vị hôn thê của Bắc thế tử, hôn sự này do Hoàng Thượng ban hôn, nếu An Cửu quận chúa xẩy ra chuyện gì, chỉ sợ không thể giải thích với Bắc thế tử và Bắc Vương phủ!"
Người mở miệng là Lam Nguyệt, nàng lên tiếng khiến mọi người đều kinh ngạc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi