ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

Cố Thanh Trúc tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, ngồi dậy không ngừng thở dốc, nàng đặt tay lên ngực, nhớ lại cảnh ngực mình bị thanh kiếm lạnh như băng đâm thủng mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hồng Cừ ngủ ở trên sàn, nghe thấy tiếng động trong phòng không kịp khoác xiêm y đã nhanh chóng đứng dậy thắp nến, đem đến đầu giường Cố Thanh Trúc.

"Tiểu thư, người lại gặp ác mộng sao?" Hồng Cừ hỏi.

Kể từ khi bị con ngựa điên kia hại mấy ngày trước tiểu thư đã nhiều hôm không khỏe, giống như bị mất hồn vậy.

Ánh mắt Cố Thanh Trúc trống rỗng, chỉ ngồi che ngực, dường như không nghe thấy câu hỏi của Hồ Cừ. Bộ dạng hồn bay phách lạc này làm Hồng Cừ sợ hãi, vội bỏ cây nến xuống ngồi bên cạnh Cố Thanh Trúc, Hông Cừ khoác một cái áo khoác lên vai tiểu thư, khẽ gọi: "Tiểu thư?"

Lý ma ma đẩy cửa bước vào, quần áo chỉnh tề, dùng tay che chắn cây nến đang cầm, nàng là nô tì của Thẩm thị - người mẹ quá cố của Cố Thanh Trúc. Sau khi Thẩm thị qua đời nàng liền đi theo Cố Thanh Trúc đến thôn trang này. Lý ma ma để cây nến lên bàn phòng khách, nhóm hai chiếc đèn hai bên lên, căn phòng bỗng chốc sáng ngời.

Thấy Cố Thanh Trúc ngơ ngác ngồi trên giường, ánh mắt dường như không có tiêu cự, Lý ma ma phất tay bảo Hồng Cừ tránh ra, nàng ngồi bên cạnh Cố Thanh Trúc nhẹ nhàng gọi: "Tiểu thư người sao rồi. Đừng dọa ma ma mà."

Cố Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn người phụ nữ trung niên đang ôm nàng vào lòng, xương gò má cao cao, cái cằm vuông vuông, cảm giác hơi quen nhưng phần nhiều là xa lạ.

Nàng vốn đã chết rồi, ngực bị đâm một kiếm, trước khi chết nàng còn thấy mặt Kì Huyên bị nàng phun đầy máu và cả ánh mắt kinh ngạc của hắn, nàng chết trong tiếng gọi thê lương của hắn, tiếng sau cao hơn tiếng trước.

Vốn cho rằng kết thúc cuộc đời thất bại của mình như vậy cũng tốt, ai ngờ mở mắt ra mình lại trở về mười tám năm về trước, trở lại lúc nàng mười ba tuổi, khi mẫu thân qua đời, nàng bị bệnh nên được đưa về thôn trang này tịnh dưỡng.

Vài ngày nay nằm trên giường bệnh là do mấy ngày trước nàng đi chùa Bạch Mã ngắm hoa, trên đường đi ngựa bị dọa chạy lồng lên, xe ngựa gặp hòn đá, lật ngay trên núi, nghe nói sau khi về nàng liền mất hồn mất vía.

Cũng là khi đó, Cố Thanh Trúc nàng trở lại.

"Ta không sao, chỉ hơi khát." Cố Thanh Trúc hạ giọng, đây là thói quen trong mấy năm ở Mạc Bắc.

Hồng Cừ nghe nói tiểu thư muốn uống nước liền lập tức đi rót, nước trà dùng lồng che, có thể uống đến sáng.

Cố Thanh Trúc uống một ngụm nước, tay Hồng Cừ lọt vào tầm mắt của nàng, nha đầu này vô cùng trung thành, năm đó đi theo nàng vào Vũ An Hầu phủ bị Vũ An Hầu lão phu nhân sai đi, bẻ đi đôi tay này của Hồng Cừ. Nàng còn nhớ khi đó là mùa đông, kinh mạch trên tay bị đứt, tay nàng ấy nứt toạc ra hết, tự ăn cơm, uống nước cũng không được vậy mà nha đầu này vẫn kiên quyết gạt nàng, chỉ bảo rằng bị bệnh tới khi nàng phát hiện ra thì đã nặng tới mức dùng thuốc gì cũng không khỏi, dưỡng nửa năm mà vẫn y như trước.

Còn đối với Lý ma ma, Cố Thanh Trúc không có ấn tượng gì nhiều, chỉ nhớ sau khi mẫu thân mất không lâu thì bà ấy đã tự chuộc thân rồi đem cả nhà lớn bé về quê cả.

Uống nước xong đưa cái chén lại cho Hồng Cừ, Cố Thanh Trúc nhìn qua Lý ma ma thấy ánh mắt bà có vẻ tò mò xen lẫn nghi ngờ, bèn cười yếu ớt: "Làm phiền ma ma rồi, mấy ngày trước ta bị bóng đè, tĩnh dưỡng ít bữa là tốt thôi, người không cần phải lo lắng."

Giọng nói mặc dù lịch sự, nhưng lại hơi xa cách. Mắt Lý ma ma dời ra nơi khác, nói: "Như thế thì tốt. Nô tì không phiền tiểu thư nghỉ ngơi nữa." Bà đứng dậy phân phó Hồng Cừ: "Chăm sóc tiểu thư cho tốt, có chuyện gì thì gọi ta."

Hồng Cừ lĩnh mệnh rồi tiễn Lý ma ma.

"Tiểu thư không sao thật sao? Ngài vốn dũng cảm lại còn bị dọa đến như vậy, đang yên đang lành không hiểu sao ngựa lại bị kinh hãi, còn làm lật xe khiến tiểu thư trở nên như vầy, nếu phu nhân mà còn sống nhất định đau lòng chết. Phu nhân không còn, trên dưới Cố Gia không một ai tốt đẹp gì, bọn họ.."

Lời còn chưa dứt, Cố Thanh Trúc đã đưa ngón trỏ lên miệng ý bảo im lặng, Hồng Cừ mấp máy môi, cuối cùng không nói tiếp nữa.

"Không được phép nói những lời thế này nữa, người nhà đối xử với ta rất tốt. Ta mệt rồi, ngươi đi ngủ đi."

Cố Thanh Trúc nói xong, nháy mắt với Hồng Cừ, Hồng Cừ suy nghĩ một lát cũng hiểu ra, bèn dập tắt nến. Trong phòng tối, quả nhiên thấy có ánh sáng lóe lên bên ngoài, Hồng Cừ không hiểu đi về phía giường tính nói thêm thì Cố Thanh Trúc đã nằm xuống, đè nàng xuống: "Ngủ đi."

Nếu tiểu thư đã nhắc nhở nàng chứng tỏ người biết rõ Lý ma ma đứng bên ngoài nghe lén, nghĩ tới xém chút mình đã nói ra lời không nên nói nên Hồng Cừ chột dạ nằm xuống.

Cố Thanh Trúc dù đã an vị trên giường nhưng khó có thể ngủ say, mắt nàng nhìn chăm chăm vào trần nhà suy nghĩ.

Năm nay là mùa xuân năm nàng mười ba tuổi, mẫu thân Thẩm Thị qua đời vào tháng giêng năm nàng mười hai tuổi, nói cách khác mẫu thân đã qua đời hơn một năm, nàng cũng đã ở thôn trang này hơn tám tháng, mà hồi đó nàng bị đưa đến thôn trang này cũng vì bị bệnh.

Nhắc đến bệnh, Cố Thanh Trúc bèn lấy ngón tay bên trái áp vào kinh mạch bên phải, không phát hiện chỗ nào bất thường cả.

Nhờ ơn của Kì Huyên nàng cùng hắn bị đày đến biên quan Mạc Bắc, hắn nhậm chức trong quân đội mà trong quân không nuôi mấy người ăn không ngồi rồi, nàng cũng không biết làm giày rơm, may vá như mấy phụ nhân khác, may mà còn biết một chút y lí, mặc dù không thạo nhưng cũng miễn cưỡng đủ tư cách làm đồ đệ một vị quân y già, đi theo lão quân y chữa bệnh nàng cũng từng chứng kiến không ít bệnh lạ, khó trị, cũng biết bốc thuốc chữa bệnh sơ sơ, sau hai năm, vị quân y già không còn khỏe nữa thì nàng trở thành người phụ trách chữa bệnh trong quân, ai nấy đều nói Vũ An Hầu phu nhân là hoa đà tái thế, thuốc đến thì bệnh trừ.

Nếu nàng không bị bệnh thì cái cớ về thôn trang này dưỡng bệnh cũng là giả, nói đúng hơn là nàng bị tống đi.

Chính là Tần thị.

Cha nàng là thế tử Trung Bình bá Cố Tri Viễn, mẫu thân Thẩm Thị là trưởng nữ một nhà giàu có ở Giang Nam. Khi nàng mười tám tuổi đã gả cho Cố Tri Viễn lúc đó mười sáu tuổi, ba năm sau thì sinh hạ Cố Thanh Trúc, không ngừng nghỉ gì, năm sau lại tiếp tục sinh đệ đệ Cố Thanh Học, liên tục sinh con khiến cho thân thể Thẩm thị bị tổn thương, khi Cố Thanh Trúc mười hai tuổi liền qua đời.

Tần Thị chính là ái thiếp của Cố Tri Viễn, vốn là gia đình thư hương ở Giang Nam vì gia cảnh sa sút nên mới lưu lạc đến kinh thành làm tiên sinh cho trường học, về sau được Cố Tri Viễn mời về phủ làm gia sư, dạy con gái trong nhà. Cùng lúc đó, Tần Thị lén lút với Cố Tri Viễn, hắn ngưỡng mộ tài hoa, thương tiếc gia cảnh của bà ta, hai người lén lút hơn một năm thì Tần Thị mang thai, lặng lẽ rời phủ, nhưng lại lưu lại dấu vết khiến cho Cố Tri Viễn phải mất rất nhiều công sức mới đưa bà ta về làm thiếp được. Từ đây ông ta yêu thương Tần thị như bảo bối vì đã nghiệm cảm giác mất rồi lại được. Vợ cả Thẩm thị vừa mất, Cố Tri Viễn đã phù chính cho Tần thị, cho nên bây giờ bà ta là thế tử phu nhân của phủ Trung Bình bá.

Tần thị sinh cho Cố Tri Viễn hai nam một nữ, con gái Cố Ngọc Ngọc bằng tuổi với Cố Thanh Trúc, con trai lớn Cố Hành Chi còn lớn hơn Cố Thanh Trúc hai tuổi, còn con trai nhỏ của bà ta mới chỉ năm tuổi.

Nàng là đích tiểu thư của phủ Trung Bình bá nhưng không được cha ruột thương yêu, trên có mẹ kế thủ đoạn, dưới có em kếác độc, trong cái vòng vây đó, nàng cũng mạnh mẽ vẽ ra cho mình một mảnh trời, bị mang cái tiếng xấu hung hãn, dù cho xa cách với em ruột nhưng nàng đã thành công cướp lại đồ cưới của mẫu thân từ tay Tần Thị, dù bị mẹ kế ép hôn nhưng nàng cũng thành công trở thành thê tử của thế tử Vũ An Hầu.

Trong đó, tất nhiên phải dùng thủ đoạn, hao tâm tổn trí. Nhưng trong tình cảnh lúc đó của nàng, nếu không có thủ đoạn, đừng nói là lấy hắn, chỉ cần nàng mềm yếu một chút thôi sẽ bị cái đám ăn thịt người Cố gia kia gặp đến xương cũng không còn.

Hao tâm tốn sức gả vào phủ Vũ An Hầu, đạt được ước mơ lấy được người tình trong mộng. Cố Thanh Trúc cho là mình đã thắng, ai ngờ cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu, người đàn ông đó không những không chấp nhận nàng, còn cho nàng là người đàn bà tâm cơ thâm trầm, một người ác độc không từ thủ đoạn, gả cho hắn xong nàng mới biết thì ra trong lòng hắn đã có người khác, cho rằng lấy nàng chính là bị rơi vào bẫy của nàng. Nhiều năm sau, Cố Thanh Trúc vì xóa những tiếng xấu đó ở trong phủ luôn luôn nhẫn nhịn dù bị người ta đối xử không tốt, nhưng những điều đó cũng không làm hắn hồi tâm chuyển ý, nàng trơ mắt nhìn hắn nạp hết người thiếp này đến người thiếp khác chỉ vì muốn làm nàng đau khổ.

Cố Thanh Trúc chưa bao giờ nghĩ nơi Cố gia đầm rầm hang hổ không thể đánh bại nàng nhưng nàng lại thua bởi quỷ kế ở Vũ An Hầu phủ, đã nhiều lần bị hắn hại thê thảm nhưng chỉ đến khi hắn tin vào lời đồn, tự tay sử dụng gia pháp đánh nàng, đánh đến mức đứa con nàng vất vả hoài thai ba tháng đã bắt đầu lộ bụng đánh đến mất đi, Cố Thanh Trúc mới hoàn toàn tuyệt vọng.

Nàng không gieo nhân nhưng lại phải gặt quả, chỉ tiếc khi đó muốn đi đã không còn kịp.

Vì cô gái trong lòng kia hắn bị cuốn vào vụ cướp biển Hoài Hải, Hoàng Thượng tức giận muốn giết hắn răn đe, nhờ có Hoàng hậu quỳ gối suốt một đêm mới xin được Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý, chỉ tước đi chức Vũ An Hầu, cho hắn mang theo gia quyến rời kinh đi tòng quân nơi biên quan Mạc Bắc, tuy nói là tòng quân nhưng thật ra không khác gì bị lưu đày.

Khoảng thời gian đó, phủ Vũ An Hầu trở thành trò cười cho toàn bộ kinh thành, danh tiếng của Vũ An Hầu Kì Huyên trong một đêm tan thành mây khói. Trong phủ từ nô tài đến thiếp thất ai nấy đều bỏ đi, Cố Thanh Trúc thân là thê tử của Kì Huyên chạy cũng không thoát tội, nàng chỉ có thể kéo theo cơ thể suy nhược theo hắn đến biên quan. Sau khi đến đây, nàng mới biết được nơi Mạc Bắc cát vàng hoang vu vắng vẻ này, người dân sinh sống trong điều kiện rất kém, thiên tai, chiến loạn triền miên nhưng họ lại chưa bao giờ từ bỏ, vẫn luôn luôn vui vẻ mà sống.

Chỉ có ở nơi này, Cố Thanh Trúc mới tìm thấy giá trị tồn tại của mình. Lúc còn trẻ từng vô tình đọc mấy quyển sách y vậy mà nhờ đó thay đổi cuộc đời và suy nghĩ của nàng. Nàng bắt đầu hòa nhập với cuộc sống ở đây, chăm chỉ theo học tập vị quân y già đó. Vài năm sau, tiếng lành Vũ An Hầu phu nhân diệu thủ hồi xuân truyền đi, dân chúng biên quan tôn nàng lên làm thần y, lúc đó tâm hồn bị tổn thương tan nát của nàng vì bị phủ Vũ An Hầu hành hạ, cuối cùng cũng có một chút an ủi.

Thật ra tiếp tục sống cũng không khó, chỉ cần buông xuống chấp niệm trong lòng

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi