ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

Nhân Ân Đường không đông lắm nên Cố Thanh Trúc ở đó nửa ngày thì về, Cố Thanh Học cầm một túi bánh hoa quế tới tìm nàng: "Học xong đi tới đầu ngõ thì thấy có người bán, bánh hoa quế ở đó rất thơm."

Cố Thanh Trúc ra hiệu cho hắn ngồi xuống, tự đi lấy bộ trà, Cố Thanh Học nhìn nàng hỏi: "Hôm nay y quán vắng người sao? Sao tỷ về sớm vậy?"

Cầm bộ trà tới, hai tỷ đệ ngồi đối diện nhau, Cố Thanh Trúc vừa pha trà vừa trả lời: "Không đông mới tốt."

Cố Thanh Học hiểu ra: "Không sao, y quán không đông mới tốt. Tỷ, hỏi thật, sao tự nhiên tỷ lại muốn đi học y? Xã hội không xem trọng nữ tử học y, tương lai nếu tỷ ấy chồng, người ta nhắc tới chuyện này thì tỷ phải làm sao?"

"Gia đình nhắc tới chuyện này, có đáng gả vào không, có gì mà lăn tăn chứ?" Cố Thanh Trúc đẩy ly trà tới trước mặt Cố Thanh Học, Cố Thanh Học thấy tỷ tỷ mình hành vi cao quý, vẻ mặt điềm tĩnh, thật là đẹp, hắn nâng chung trà lên uống, nói: "Tỷ yên tâm, đệ sẽ ráng học thật giỏi, tương lai tiền đồ sáng lạn, đến lúc đó có thể cho tỷ chọn một gia đình tốt rồi: Cố Thanh Học nói như vậy làm cho Cố Thanh Trúc rất bất ngờ, nàng nhoẻn miệng cười, đẹp không sao tả xiết.

Cố Thanh Học cảm thấy sao mình trước kia lại nghe lời gièm pha của người ngoài mà lạnh nhạt với tỷ tỷ ruột của mình, bây ngờ nghĩ lại thấy mình thật là quá dáng.

" Đúng rồi, tỷ, hôm nay lúc đệ về nhà nghe người gác cổng nói phụ thân và Tần thị đưa Ngọc Dao đến phủ Sùng Kính Hầu, tỷ biết chuyện này không? "

Cố Thanh Trúc đang ăn bánh hoa quế, nghe Thanh Học nói thì dừng lại một chút, sau khi ăn xong mới nói:" Bọn họ đi tất nhiên là có việc rồi. "

" Chỉ là đệ thấy lạ thôi, trước kia không phải chúng ta hay đi với nương sang phủ Sùng Kính Hầu sao, tỷ còn nhớ không? Lúc bảy tám tuổi, Sùng Kính Hầu phu nhân đối xử với chúng ta rất tốt, cho chúng ta ăn rất nhiều hoa quả, đáng tiếc bà qua đời sớm quá, nương của chúng ta cũng đi sớm. "

Nhắc tới mẫu thân, Cố Thanh Học hơi xúc động, Thẩm thị tuy không phải người mẹ học cao hiểu rộng nhưng bà cũng yêu thương con cái mình hết mực, tuổi còn trẻ đã phải rời xa thế giới này, đáng tiếc thật.

Cố phu nhân Vạn thi của phủ Sùng Kính Hầu và Thẩm thị là bạn thân, vì thân thiết nên hai người mới nhất thời định ra hôn ước, chỉ là hai người cũng không ngờ, mình lại đi sớm như vậy, để người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Kế hoạch của Tần thị Cố Thanh Trúc ngẫm lại thì hiểu ngay, đơn giản bà ta lợi dụng Cố Tri Viễn, để ông ta thay mặt tới phủ Sùng Kính Hầu ngả bài, trộm long tráo phụng, mang theo Cố Ngọc Dao để Hạ gia xem mặt, kiếp trước bà ta cũng dùng cách này, chẳng qua Cố Thanh Trúc không biết mà thôi.

Kiếp này nàng biết rồi, thì nàng động tay động chân một chút rồi mặc kệ họ muốn làm sao thì làm, để xem thứ bà ta hao hết tâm hết sức có được, bà ta có dễ dàng từ bỏ hay không.

Không từ bỏ, không cam tâm, mới làm cho bà ta trải qua cảm giác tuyệt vọng. Cũng coi như báo thù giúp kiếp trước của mình.

Tần thị có thể làm Cố Tri Viễn yêu mình nhiều năm như vậy, tất nhiên có chỗ lợi hại, bà ta có khả năng thuyết phục Cố Tri Viễn tin tưởng mình, cảm thấy hết thảy quyết định của bà ta đều đúng.

Loại nam nhân như Cố Tri Viễn không thể chịu được nữ nhân mạnh mẽ hơn mình, không muốn sống dưới cơ nữ nhân, Tần thị hiểu sâu sắc điều này nên Cố Tri Viễn nói gì thì nghe nấy, ít nhất bề ngoài là vậy, Cố Tri Viễn cũng là kẻ chỉ biết nhìn bên ngoài, chỉ cần tỏ vẻ phục tùng thì ông ta đã thỏa mãn rồi. Có câu nói này rất đúng, mật ngọt chết ruồi. Cố Tri Nguyễn thà bị Tần thị lừa chết, cũng không muốn chấp nhận Thẩm thị vì mình mà hao tâm tổn trí.

Kiếp trước không biết lúc tuổi già ông ta có hiểu ra hay không, ít nhất Cố Thanh Trúc có thể thấy được, điều kiện sống của ông ta càng ngày càng tệ, trước khi nàng rời kinh còn nghe nói ông ta phải bán nột thất trong phòng cổ vật để lấy tiền sống qua ngày, có thể thấy được ông ta sống rất túng quẫn. Nhưng hết thảy đều do ông ta gieo gió gặt bão, do lựa chọn của chính ông ta, cho dù hối hận nhưng cũng không trách được ai, loại người vong ân phụ nghĩa đến thế lại tự cho mình là thanh cao, thì phải cần loại người nham hiểm như Tần thị đến trị.

Sớm muộn gì cũng có ngày ông ta hối hận..

Nhờ Tần thị hết sức đốc thúc, Cố Ngọc Dao và Hạ gia nhị công tử Hạ Bình Chu đã bắt đầu đi xem bát tự, ngắn ngủi một tháng, Hạ gia đã phái người tới làm mai, người được cầu hôn tất nhiên là tam tiểu thư Cố Ngọc Dao. Nghe nói hôm ấy ở phủ Sùng Kính Hầu, Cố Ngọc Dao biểu diễn cầm kì thi họa, thi từ ca phú cho Hạ phu nhân Đoàn thị, khiến cho phu nhân Sùng Kính Hầu rất ưng bụng nàng.

Khi Cố Tri Viễn vui vẻ báo tin đến Tùng Hạ c Viên, Cố Thanh Trúc đang hầu hạ Trần thị uống trà, ông ta kể đầu đuôi ngọn ngành cho Trần thị xong, Trần thị cũng rất ngạc nhiên:" Nhanh như vậy sao? Sao các con chẳng nói với ta một tiếng? Nhị tiểu thư trong phủ còn chưa định hôn, sao tam tiểu thư đã gả đi rồi? Còn chút quy củ nào không? "

Trần thị trách mắng khiến Cố Tri Viễn không còn gì để nói, vội vàng nhận lỗi:" Vốn không nên gấp gáp như thế, nên tới đây xin sự chấp thuận của mẫu thân trước, tiếc rằng bên Hạ gia sốt ruột quá, nhị công tử lại không phải thế tử nên hôn sự phải sớm một chút, nếu không phải vì nhị công tử ham học mà trễ nãi, lại yêu mến Ngọc Dao nhà chúng ta, dường như không thể chờ đợi thêm được nữa nên trực tiếp phái người sang làm mối. Con vừa đồng ý dứt lời thì đã vội vàng tới đây bẩm báo với mẫu thân. "

Không dám nhắc đến chuyện hôn ước nửa lời. Ý là: Ta có thể làm sao bây giờ, ta cũng do bất đắc dĩ mà thôi, con gái quá ưu tú nên bị người khác định hôn rồi.

Trần thị sầu lo nhìn ông ta, khẽ thở dài:" Nhưng.. Ngọc Dao năm nay mới mười bốn, nghị thân lúc này có phải còn nhỏ quá không? "

" Chuyện này con đã bàn bạc với phu nhân rồi, chúng ta chỉ cần định hôn cho hai đứa nhỏ, đợi năm sáu tháng nữa tới cuối năm, hoặc sang năm mới thành thân, như vậy Ngọc Dao đã mười lăm mười sáu rồi, cũng không gọi là quá sớm nữa. "

Tần thị còn không phải hôm nay Hạ gia tới cầu hôn, ngày mai liền gả nữ nhi sang đó ngay ấy chứ, Cố Tri Viễn không đồng ý. Nhưng không thể nói với Trần thị, bằng không sẽ rất rắc rối.

Trần thị còn chưa chấp nhận, nhìn sang Cố Thanh Trúc, trong ánh mắt lộ vẻ thương cảm. Nàng nhoẻn miệng cười, nói với Cố Tri Viễn:

" PHụ thân, chờ Hạ gia tới đưa sính lễ, ta sẽ xem thử mình có cái gì đẹp để tặng muội muội làm của hồi môn. Đây là đại hỉ sự của nhà chúng ta mà. "

Cố Tri Viễn nhìn con gái lớn hiểu chuyện như vậy thì vui trong lòng, từ hôm nó ra khỏi phòng chứa củi nó chẳng oán trách tiếng nào, Cố Tri Viễn đã nhin nó với con mắt khác, bây giờ lại nghe nó nói như thế thì rất vừa lòng:" Chuyện này không cần vội, sau này tỷ muội các con hãy bàn bạc đi. "Nói xong ông ta hắng giọng, nói với nàng:" Con cũng đừng có gấp, sau khi muội muội con lấy chồng, phụ thân sẽ thay con tìm một gia đình tốt. Dòng dõi tuy không tốt bằng phủ Sùng Kính Hầu nhưng cũng là nhà giàu có, con cứ yên tâm. "

Cố THanh Trúc còn chưa đáp thì Trần thị đã cướp lời:" Ngươi phải nhớ kĩ lời nói hôm nay, chuyện hôn sự của Thanh Trúc cũng không thể qua loa, chuyện lấy chồng là chuyện quan trọng cả đời, phải chọn một thanh niên hiểu chuyện tài tuấn mới được. "

Cố Tri Viễn nghe Trần thị nói như vậy thì hiểu bà đã đồng ý hôn sự của Ngọc Dao, vui vẻ trong lòng nên trả lời mau lẹ:" Mẫu thân yên tâm đi, chuyện của Thanh Trúc, con sẽ ghi nhớ trong lòng, không bạc đãi nó đâu. "

Cố Thanh Trúc chỉ cười mà không nói, một nam nhân không có trách nhiệm, dù nói gì trước mặt thê tử và mẫu thân thì cũng không đáng tin. Bọn họ nói ba hoa như thế thực chất chỉ do xúc động nhất thời, muốn thể hiện chút lương tri, nhưng khi sự việc qua đi, lời hứa lúc trước giống như trò cười vậy, tan thành mây khói trong đầu ông ta, nếu bạn nhớ rõ, ông ta còn có thể mở miệng dùng lí lẽ nói bạn so đo chuyện cũ.

Khi thiệp Hạ gia đưa tới, ngày thành hôn đã định là tháng chạp năm sau, mùa xuân năm sau, sau lễ cập kê thì Ngọc Dao thành thân, thành thân xong vừa lúc tuổi trăng non mười sáu, như hoa như ngọc.

Cố Ngọc Dao cũng cảm thấy mọi chuyện quá nhanh, có hưng phấn, có lo lắng, cũng có mong đợi, không ngờ nàng chỉ tới nhà Sùng Kính Hầu một lát thì bọn họ đã chấm nàng thành vợ của nhị công tử, tuy không phải là vợ của thế tử nhưng có thể gả vào nhà như phủ Sùng Kính Hầu, Cố Ngọc Dao vẫn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, ít nhất dựa vào thanh danh và đức hạnh của Cố Thanh Trúc, sau này muốn gả vào nhà dòng dõi cao quý thì hơn nàng không đơn giản rồi.

Cho nên sau khi đính hôn, Cố Ngọc Dao suốt ngày vui tươi hớn hở, dường như không biết đến đau khổ chốn nhân gian, vô cùng vui vẻ, cả ngày ở trong phủ luyện đàn, luyện múa, còn nhờ Tần thị mời nhạc sư về phủ dạy.

Ngày thứ ba sau khi Cố ngọc Dao đính hôn, Hạ gia đã đưa thiệp mời, mời Cố gia hai ngày sau tới nhà chơi, Cố Tri Viễn và Tần thị vui vẻ chấp thuận, lần này không chỉ mang theo mình Cố Ngọc Dao mà còn mang cả Cố Thanh Trúc, Cố Hành Chi và Cố Thanh Học.

Cố Thanh Trúc gặp Cố Ngọc Dao ở ngoài cửa, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Cố Ngọc Dao vui vẻ nói với Cố Thanh Trúc:" Tỷ tỷ, phủ Sùng Kính Hầu rất đẹp, lát nữa, ta đưa tỷ đi dạo vòng quanh phủ, bảo đảm không làm tỷ bị lạc."

Nàng còn nhớ rõ lần ở phủ An Quốc Công, bị Cố Thanh Trúc dẫn đi vòng vòng, vừa cố ý nhắc lại, vừa khoe khoang.

Cố Thanh Trúc nhìn nàng từ trên xuống dưới, không nói gì, chỉ đi sang phía Cố Tri Viễn hành lễ, im lặng lên xe.

Cố Ngọc Dao nhìn thấy biểu hiện của Cố Thanh Trúc thì lòng vui như pháo nổ, sau này Cố Thanh Trúc còn chỗ nào mà hơn mình nữa, nếu tương lai Hạ Bình Chu tiến bộ, vào quan trường, có Sùng Kính Hầu chống lưng, thăng quan tiến chức, khiến nàng trở thành cáo mệnh phu nhân thì sau này Cố Thanh Trúc thấy mình còn phải dập đầu hành lễ.

Tưởng tượng hình ảnh ấy trong đầu, Cố Ngọc Dao cười tủm tỉm lên xe ngựa, vui vẻ làm nũng với mẫu thân, Tần thị thấy nữ nhi vui vẻ như vậy thì cảm thấy nỗ lực của mình không hề uổng phí.

Quả nhiên nhanh chóng quyết định cướp hôn sự của Cố Thanh Trúc là đúng, nếu không bây giờ người cười là Cố Thanh Trúc, nàng ta đã lấy lại của hồi môn của Thẩm thị, lại có hôn ước của phủ Sùng Kính Hầu, sau này không biết sẽ ngạo mạn thế nào nữa, bây giờ bà ta chỉ tốn chút bạc mua chuộc người của Hạ gia, chỉ cần Ngọc Dao gả sang thì bà có thể thay đổi tình thế rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi