ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

“Giữa hai chúng ta không cần khách sáo.” Hạ Thiệu Cảnh nhìn mặt nàng chằm chằm, cảm thấy sao khuôn mặt này lại ưa nhìn như vậy chứ, đặc biệt là dáng vẻ lạnh lùng như băng nàng đối với mình, càng khiến trong hắn tràn đầy cảm giác khiêu chiến.

“Nghe nói y quán của nàng ở trên con phố này, sao thế, không mời ta qua đó ngồi sao?” Hạ Thiệu Cảnh hứng thú dào dạt, hồ hởi xoa tay, tỏ vẻ đang chờ Cố Thanh Trúc dẫn đường đi ngay.

Ai ngờ Cố Thanh Trúc vẫn lạnh lùng như vậy: “Y quán là nơi khám bệnh, thế tử có chỗ nào không khỏe sao?”

Hạ Thiệu Cảnh không ngờ nàng lại từ chối thẳng thừng như vậy, một lúc lâu sau mới có phản ứng, trong lòng kinh ngạc nhưng mặt lại không hề biến sắc, vẫn cười nói đon đả: “Bổn thế tử không có chỗ nào không khỏe thì không thể tới y quán của nàng ngồi sao? Lần trước khi nàng tới phủ của ta, ta đã sai người tiếp đãi nàng rồi mà.”

Sau mấy câu đối thoại này, nếu là người khác sẽ hiếm có ai từ chối, thế nhưng ngày hôm nay Cố Thanh Trúc lại khiến Hạ Thiệu Cảnh được học hỏi cái phần “hiếm” thấy này.

“Thế tử muốn được tiếp đãi thì cứ đi thẳng tới Trung Bình Bá phủ là được.”

Hạ Thiệu Cảnh không nhịn được bật cười, chỉ vào Cố Thanh Trúc, dùng vẻ tươi cười che giấu sự xấu hổ: “Nàng đó, đúng là không nể tình chút nào.” Chỉnh trang lại ống tay áo vốn chẳng hề nhăn, hắn nói với Cố Thanh Trúc:

“Vậy được rồi, nếu Cố công tử đã không muốn thì ta đây cũng sẽ không ép. Cách xử sự của tại hạ và Cố công tử không giống nhau, dù cho Cố công tử từ chối tiếp đón ta nhưng Hầu phủ của chúng ta vẫn rất hoan nghênh Cố công tử tới chơi.”

Trên mặt Cố Thanh Trúc không có chút ngượng ngùng nào, nhìn thẳng vào mặt Hạ Thiệu Cảnh, trong đầu bỗng có một ý nghĩ to gan. Nàng không cách nào đối phó với sự đeo bám lì lợm của Kỳ Huyên, mà Kỳ Huyên ít nhiều còn phải bận tâm một chút tới Hạ Thiệu Cảnh, nếu lúc này Kỳ Huyên có thể xử lý xong xuôi Hạ Thiệu Cảnh thì Kỳ Huyên sẽ mất đi một kình địch, càng có thời gian và tâm sức tới dây dưa với nàng.

Nếu nàng có thể ra tay giúp Hạ Thiệu Cảnh một số việc, giúp hắn có thể tránh khỏi sự truy sát của Kỳ Huyên, như vậy tiến trình của quá khứ sẽ không phát sinh sự thay đổi. Tương tự, dù cho có sự ra tay hỗ trợ của nàng, Hạ Thiệu Cảnh vẫn không thể thoát khỏi cái bẫy do Kỳ Huyên giăng ra thì đối với nàng mà nói đó vẫn là chuyện có lợi, ít nhất Kỳ Huyên biết nàng là “khuỷu tay hướng ra ngoài”, trợ giúp cho địch thủ của chàng, khi đó Kỳ Huyên chắc chắn sẽ nổi giận với nàng, tiếp đó sẽ một lần nữa suy xét lại về mối quan hệ giữa hai người họ.

Cố Thanh Trúc không tin sau khi Kỳ Huyên biết chuyện nàng trợ giúp cho Hạ Thiệu Cảnh mà còn có thể dây dưa cùng nàng không hề khúc mắc.

Hạ Thiệu Cảnh sau khi nói những lời đó với Cố Thanh Trúc thì vẫn luôn quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng đứng im tại chỗ, tựa hồ như không có vẻ gì thay đổi ý định, trong lòng thầm tiếc nuối, đang định xoay người thì nghe Cố Thanh Trúc từ phía sau lên tiếng:

“Thế tử chờ đã.”

Hạ Thiệu Cảnh quay đầu lại: “Sao thế?”

“Ta chỉ nói y quán không thể tiếp đãi thế tử nhưng lại chưa nói những nơi khác cũng không thể.” Cố Thanh Trúc chỉ về phía tiệm trà Hoành Thái phía sau cách bọn họ không xa: “Thế tử nếu nể mặt thì cùng uống tách trà đi.”

Hạ Thiệu Cảnh lần đầu tiên cảm nhận được sự quanh co của cuộc đời, thế nhưng ngay sau đó liền hiểu ra một chút tâm tư của nàng. Xem ra vị cô nương này cũng khong hẳn lạnh lùng như băng sương như hắn tưởng tưởng, nàng chỉ có chút lòng dạ thâm sâu, có chút thủ đoạn, hiểu được phải dùng “lạt mềm buộc chặt”.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc cùng vui sướng: “Như thế rất tốt, mời Cố công tử.”

“Mời.”

Cố Thanh Trúc đi trước dẫn đường, đi thẳng về phía tiệm trà Hoành Thái. Bước chân của nàng rất nhanh, hoàn toàn không có ý phối hợp vói người bên cạnh. Hạ Thiệu Cảnh thế nhưng cũng không ngại, đi theo sát phía sau nàng. Cố Thanh Trúc đặt một gian riêng, một ấm trà cùng hai đĩa điểm tâm. Hồng Cừ trông giữ bên ngoài gian, lúc trước đã nghe tiểu thư gọi vị công tử kia là “Thế tử”, Hồng Cừ tức khắc cảm nhận được “mùa xuân” của tiểu thư nhà mình sắp tới rồi, hơn nữa thấy tiểu thư chủ động tới mức này, xem ra nhất định nắm chắc.

Nàng ta đã nói gì nào, dựa vào đâu mà Tam tiểu thư có thể leo tới dòng dõi của Sùng Kính Hầu phủ, còn tiểu thư nhà nàng ta ưu tú đến vậy lại thua kém Tam tiểu thư chứ, giờ thì tốt rồi, đã có một vị thế tử ở đây, dù thế nào cũng là người có tước vị, so ra chắc chắn không thua kém Tam cô gia tương lai.

Sau khi Cố Thanh Trúc cùng Hạ Thiệu Cảnh ngồi xuống liền chủ động pha trà. Động tác của nàng tao nhã, thành thạo, so với cô nương có trà nghệ chuyên nghiệp đem lại cảm giác mỹ quan hơn, ngón tay thon dài, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, đường nét khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, quan trọng nhất là đôi mắt lộ ra ánh sáng, thần thái thông minh, trừ một chút tâm tư thủ đoạn thì mọi điều đều hợp tâm ý của hắn.

Đưa tách trà đã pha xong tới trước mặt Hạ Thiệu Cảnh, Hạ Thiệu Cảnh đưa tay đón lấy, lập tức đặt bên chóp mũi khẽ ngửi. Hương trà thơm quẩn quanh đầu mũi, mơ hồ có mùi thuốc thoang thoảng, giống như hương thơm trên người nàng, hắn uống ba ngụm trà rồi mới để tách xuống.

Ngước mắt nhìn thẳng Cố Thanh Trúc, Hạ Thiệu Cảnh ung dung cười:

“Trà nghệ của Cố công tử thật tinh tế, khiến người ta bội phục. Không ngờ hôm nay lại được uống trà do đích thân Cố công tử pha, cũng không uổng công chúng ta gặp gỡ bên đường.”

Cố Thanh Trúc cũng không có tâm trạng đâu để nói mấy lời vô nghĩa này với hắn, đi thẳng vào vấn đề chính:

“Ngày hôm đó Võ An Hầu thế tử tới mời ta tới Thiên Hương Viện, chuyện này thế tử cũng đã biết. Vốn dĩ ta có thể đến sớm hơn một chút, chẳng qua trên đường xảy ra chút chuyện. Võ An Hầu thế tử bị mấy người cản đường, ta thấy hắn cùng những người đó đi vào một con hẻm tối, chụm đầu cùng nhau bàn bạc gì đó.”

Động tác uống trà của Hạ Thiệu Cảnh ngừng lại, ý cười trên mặt cũng từ từ biến mất. Hắn buông tách trà, nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh trong veo của Cố Thanh Trúc. Con ngươi của nàng quá trong và sáng, trong sáng tới mức hắn dường như có thể nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mình ở trong đó.

“Những người đó là ai?” Hạ Thiệu Cảnh dường như lập tức nghĩ ra cái gì, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Cố Thanh Trúc lắc đầu: “Ta không biết là ai. Ta ngồi trong xe ngựa, chỉ nhìn thấy có một người trung niên, vóc người cao lớn, rất cường tráng. Bọn họ ghé đầu vào nhau, nói chuyện ít nhất trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, sau khi nói xong, những người đó liền rời đi từ đầu kia của con hẻm. Võ An Hầu thế tử sau đó mới đưa ta tới Thiên Hương Viện.”

“Vóc người cao lớn…” Trong lòng Hạ Thiệu Cảnh về cơ bản đã có thể xác định thân phận của người kia, hắn nhìn về phía Cố Thanh Trúc, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc Cố công tử muốn nói gì với ta? Ta và Võ An Hầu thế tử thực sự là bạn bè tốt, nàng nói với ta những lời này, dường như không thích hợp.”

Cố Thanh Trúc nhoẻn miệng cười: “Thích hợp hay không thích hợp, ta không nói được. Trong lòng Hạ thế tử hẳn có thể tự mình cân nhắc kỹ càng trong đầu. Ta chỉ muốn nhắc nhở thế tử một chút, người bạn này của người không hề đơn giản. Ngày đó ở Sùng Kính Hầu phủ, ta cũng thấy ba người các người ngồi trong đình hóng gió bàn chuyện, người đàn ông trung niên cao lớn ngồi bên cạnh hai người chính là người mà ta đã nhìn thấy trong hẻm. Người quen với hắn ta là thông qua Võ An Hầu thế tử sao? Nếu đúng là như vậy, cá nhân ta cảm thấy thế tử vẫn nên cẩn thận một chút.”

Từ thay đổi trên sắc mặt của Hạ Thiệu Cảnh, Cố Thanh Trúc có thể đoán được mình đã nói trúng vào “tim đen” của hắn hay chưa. Dù sao tuổi cũng còn trẻ, lúc này Hạ Thiệu Cảnh còn chưa có được sự trầm tĩnh, chính chắn cùng sự chua cay thâm độc của nhiều năm sau này, trên mặt ít nhiều vẫn để lộ sự sơ hở để Cố Thanh Trúc nắm bắt được.

Hạ Thiệu Cảnh nhíu mày uống trà, cụp mi, dường như muốn che giấu sự nghi hoặc trong đôi mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn đã chìm đắm trong sự hoài nghi của bản thân.

Hắn gặp Chu lục gia sau sự kiện ở Thiên Hương Viện, quen biết thông qua sự giới thiệu của Kỳ Huyên. Vì chuyện ở Thiên Hương Viện là do một tay Chu lục gia sắp đặt, Kỳ Huyên muốn cứu Lục Hưng Thịnh, liền tự ý đến gặp thẳng Chu lục gia. Chàng hoàn toàn có đủ năng lực để Chu lục gia trực tiếp thả người, lại cố ý “tung hỏa mù”, để Hạ Thiệu Cảnh ra mặt cứu người, bán cho Hạ gia một mối ân tình, sau đó lại đem chuyện này nói thẳng ra, phối hợp làm việc với hai bên, giới thiệu Chu lục gia cho hắn làm quen. Khi đó hắn mới biết, hóa ra Chu lục gia là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng Bắc Dương Hầu Đàm Tĩnh Tông, Hạ Thiệu Cảnh mới kết giao với hắn ta.

Thế nhưng lúc này, sự nhắc nhở của người con gái này giống như mở một cánh cửa nghi hoặc lớn trong lòng Hạ Thiệu Cảnh. Một loạt vấn đề tuôn trào, làm hắn lập tức nhận thấy sự việc này tuyệt đối không đơn giản. Kỳ Huyên không thể nào lại vô duyên vô cớ cho không hắn một mối ân tình lớn như vậy. Chu lục gia trong tối ngoài sáng đều muốn đơn độc hợp tác với Võ An Hầu phủ, thế nhưng Kỳ Huyên lại cố ý muốn lôi theo Hạ Thiệu Cảnh, hành động này không hề có căn cứ.

Quan hệ giữa hắn và Kỳ Huyên, nói là lớn lên cùng nhau nhưng kỳ thực lại rất nhạt nhẽo. Kỳ Huyên luôn ở vị trí cao quý, gia thế của chàng quá tốt, không thèm để mắt tới Sùng Kính Hầu phủ, thế nhưng lúc này chàng lại phá lệ ra sức đề bạt, rõ ràng còn có ý đồ phía sau.

Giương mắt nhìn theo Cố Thanh Trúc, Hạ Thiệu Cảnh bình tĩnh hỏi:

“Vì sao nàng phải nói cho ta những chuyện này? Ta thấy Võ An Hầu thế tử kia dường như có ý với nàng, nàng không có chút ý định dây dưa với hắn sao? Chuyện này nàng hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, vì sao muốn nói cho ta biết?”

Cố Thanh Trúc nét mặt lạnh như băng sương, uống trà rồi đáp:

“Ta chỉ là không quen nhìn kẻ hai mặt, ỷ thế hiếp người thôi. Hạ thế tử tin ta cũng được, không tin cũng không sao, ta thực ra cũng chưa hề nói gì cả, chỉ nhắc nhở thế tử một chút, lòng đề phòng không thể không có, đạo lý này ngay cả trẻ con cũng biết, không phải sao?”

Cố Thanh Trúc lập tức dùng lời nói che giấu động cơ một cách hoàn mỹ. Cơ bản nàng nói không sai, nàng không hề nói điều gì không nên nói, chỉ đơn giản đem những chuyện mình đã nhìn thấy kể lại cho Hạ Thiệu Cảnh nghe một lần, thuận tiện nói thêm vài câu về góc nhìn của bản thân, không dẫn dắt Hạ Thiệu Cảnh đưa ra suy đoán, cũng không hề có mục đích riêng gì.

Có thể thấy được nàng thực lòng muốn giúp hắn.

Hạ Thiệu Cảnh bạnh hàm, cố gắng ép bản thân mình thoát khỏi phán đoán rằng bản thân đã bị lừa, trên mặt trước sau vẫn tươi cười dịu dàng, nâng tách trà nói với Cố Thanh Trúc:

“Cố tiểu thư bệnh vực lẽ phải, tại hạ bội phục. Tình này không dám quên.”

Nói xong những lời này, Hạ Thiệu Cảnh liền uống cạn sạch tách trà, quyết đoán đứng dậy, ôm quyền vái chào Cố Thanh Trúc, dáng vẻ tựa như vội vàng đi làm chuyện gì đó. Cố Thanh Trúc cầm ấm rót thêm cho mình một tách trà, thong thả uống, nhân tiện ngắm nhìn cảnh phố xá dưới lầu. Hạ Thiệu Cảnh vội vàng rời khỏi tiệm trà, xoay ngwofi sai gã sai vặt lập tức dắt ngựa tới, kẹp bụng ngựa, nôn nóng rời đi.

Hồng Cừ cầm theo chỗ mứt hoa quả mới mua ngó nghiêng nhìn vào trong gian thăm dò, Cố Thanh Trúc gọi nàng ta vào cùng uống trà, cũng nhân tiện lấy chỗ mứt hoa quả vừa mua ra ăn cùng điểm tâm.

Hồng Cừ ăn một miếng bánh táo, nói với Cố Thanh Trúc: “Tiểu thư, đó là thế tử nhà nào thế. Người đó chủ động mời tiểu thư uống trà nhưng sao mới chỉ được một lúc đã vội vàng đi đâu mất rồi? Nhìn dáng vẻ người đó rời đi rất vội vàng, cứ như là cháy nhà vậy, vì sao thế?”

Cố Thanh Trúc cắn một miếng hạch đào, cảm nhận hương vị tinh tế, sau khi nuốt xuống mới nhấp một ngụm trà, bẻ một miếng thứ hai rồi trả lời Hồng Cừ:

“Hắn là một người thông minh.”

Hồng Cừ là kiểu người đầu óc lanh lợi, đối với những lời nói cao thâm như vậy, nàng ta đương nhiên nghe không hiểu, nghi hoặc hỏi lại: “Chuyện này liên quan gì tới người thông minh chứ?”

“Đương nhiên có liên quan.” Cố Thanh Trúc ung dung nói: “Vấn đề lớn nhất của người thông minh chính là… nghĩ quá nhiều.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi