ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

Tần thị sợ hãi khiếp vía, hóa ra là vì chuyện này. Bà ta vốn cho rằng ít nhất phải một thời gian nữa Cố Tri Viễn mới phát giác ra, xem ra hôm nay ở Vinh An hầu phủ chắc chắn có người đã mách lại với ông ta.

Vừa ôm mặt, bà ta vừa cố gắng thanh minh: “Bá gia, đồ giả gì cơ? Thiếp không biết, người nói oan cho thiếp rồi.”

Cố Tri Viễn chỉ vào mặt Tần thị, phẫn nộ quát: “Ta nói oan cho ngươi? Ngươi còn dám nói đó không phải do ngươi cố ý sao?”

“Thiếp dám!”

Hai mắt Tần thị đỏ lên, đáp lại Cố Tri Viễn, tỏ vẻ “thiếp không làm gì hết, tất cả là do người đổ oan cho thiếp”. Cố Tri Viễn bị thái độ của bà ta khiến cho nao núng, Tần thị thấy thế liền lấn tới: “Bức họa đó là do thiếp mua từ Trân Bảo Các với giá tám nghìn lượng, hoặc là do Bá gia nhìn nhầm bức họa, hoặc là do ông chủ Trân Bảo Các lừa gạt người, hoặc do Trần đại nhân kia nhận lễ vật rồi lại không muốn giúp đỡ nên cố ý nói vậy. Thiếp làm sao dám lớn gan đến thế, thiếp còn không hiểu việc này quan trọng thế nào sao.”

Cố Tri Viễn thấy Tần thị như vậy đầu óc liền hồ đồ đến mức choáng váng. Hôm nay khi ông ta nghe được chuyện kia từ miệng người đồng liêu, chưa kịp nghĩ nhiều đã nhận định đây là mánh khóe của Tần thị. Vì khi ông dặn dò bà ta mua bức họa, đúng thực là bà ta chần chừ vì giá quá đắt, nói rằng không đáng, rồi nói chuyện làm tiệc này kia. Cố Tri Viễn cắm đầu vào uống rượu giải sầu, nghĩ khi về phải trừng phạt Tần thị như thế nào, nhưng giờ sau khi đã về, Tần thị lại bày lý do biện mình khiến ông ta dao động.

Có lẽ do ông ta nhìn lầm rồi chăng? Bức họa kia căn bản không phải tác phẩm của Mạc Tiêu Tử?

Cả người nghiêng ngả lảo đảo ngồi sụp xuống, Cố Tri Viễn ôm đầu, thật sự không phân biệt nổi thật giả. Tần thị dè dặt tới gần, rót một ly trà nguội cho Cố Tri Viễn để ông ta tỉnh rượu. Cố Tri Viễn nhận lấy tách trà uống một ngụm, cơn bực tức trong lòng tiêu tan bớt. Tần thị là người như thế nào, ông ta biết, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện hồ đồ như vậy được.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tần thị, Cố Tri Viễn lựa chọn tin tưởng bà ta: “Còn đau không?”

Trong lòng Tần thị trấn tĩnh lại, lắc đầu: “Không đau. Bá gia người hôm nay uống nhiều rồi, tức giận sẽ hại thân. Chờ ngày mai người tỉnh rượu rồi lại tra hỏi thiếp cũng không muộn.”

Bà ta vừa nói đến đây, Cố Tri Viễn lại áy náy: “Là ta không tốt, ta không nên bất cẩn hoài nghi nàng.”

Cố Tri Viễn ôm đầu, không thể tự mình đứng dậy. Tần thị đỡ Cố Tri Viễn nằm xuống giường, giúp ông ta cởi áo ngoài cùng giày tất, cẩn thận săn sóc, đắp chăn ngay ngắn, hầu hạ chu đáo, càng khiến Cố Tri Viễn thêm áy náy trong lòng.

Tần thị đứng bên cạnh giường, nhìn Cố Tri Viễn đã chìm vào giấc ngủ rồi mới đưa tay xoa xoa khuôn mặt mình. Giờ trong lòng bà ta rất hoảng loạn, chỉ hy vọng ngày mai khi Cố Tri Viễn tỉnh lại có thể tiếp tục hồ đồ như vậy.

*****

Cố Thanh Trúc ở Nhân Ân Đường đang giúp một đứa trẻ băng bó vết thương, dặn người mẹ khi về phải để ý chăm sóc như thế nào. Khi nàng vừa hết bận rộn, bên ngoài Nhân Ân Đường có hai con tuấn mã dừng trước cửa, hai người nhảy xuống từ trên ngựa. Người đi đàu là Hạ Thiệu Cảnh, theo sau đó là hộ vệ của hắn. Sau khi hỏi rõ thân phận của hắn, Vân Sinh âm thầm líu lưỡi, mời hắn qua một bên ngồi uống trà.

Hai người cuối cùng rời y quán, Cố Thanh Trúc vừa thu dọn đồ đạc trên bàn, vừa quay sang nhìn Hạ Thiệu Cảnh. Sau khi thu dọn xong, nàng mới đi về phía hắn. Hạ Thiệu Cảnh tươi cười rạng rỡ: “Là ta không mời mà đến.”

Cố Thanh Trúc nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Có việc gì?”

Hạ Thiệu Cảnh chỉ ra bên ngoài: “Lần trước được Cố công tử mời uống trà, giờ ta đương nhiên phải đáp lễ. Hôm nay ta đặc biệt tới đây xin Cố công tử nể mặt, chúng ta cùng đi dùng trà chứ?”

Lần trước là do Cố Thanh Trúc có việc nên mới phá lệ cùng hắn uống trà, nếu chuyện đã xong thì đương nhiên không có hứng thú gì để tiếp tục giữ mối quan hệ với hắn.

“Không cần đâu.”

Cố Thanh Trúc dứt khoát từ chối nhưng cũng không thể khiến Hạ Thiệu Cảnh thay đổi sắc mặt, vì hắn đã biết tính cách của tiểu cô nương này, ngoài lạnh trong nóng, đối với hắn rất tốt. Hắn cũng điềm nhiên cười: “Ta vẫn còn nợ nàng một nhân tình. Con người ta không thích thiếu nợ nhân tình người khác.”

Cố Thanh Trúc nhíu mày nhìn hắn: “Nếu đúng là như vậy thì ngươi trả tiền trà lần trước cho ta là được. Mười lăm lượng tám tiền. Đa tạ.”

Hạ Thiệu Cảnh không ngờ nàng lại nói vậy liền bật cười:

“Được rồi, ta không so đo với nàng nữa, miệng lưỡi nàng quá lợi hại, ta đấu không lại nàng. Thế nhưng hôm nay ta mời nàng uống trà thực sự là vì có chuyện. Nàng không muốn nghe kết quả của việc nàng đã nói cho ta lần trước thế nào sao?”

Lần trước Cố Thanh Trúc đã bịa chuyện để nói về Kỳ Huyên chính là để lừa Hạ Thiệu Cảnh gây khó dễ cho Kỳ Huyên. Lúc ấy nhìn phản ứng của hắn hẳn là đã tin, thế nhưng lần trước khi Kỳ Huyên đến tìm nàng lại không đề cập đến chuyện này, khiến cho nàng hoài nghi liệu có phải Hạ Thiệu Cảnh chưa hề ra tay hay không.

Mắt khẽ đảo, nàng nói với Vân Sinh đang đứng sau quầy: “Ta cùng vị công tử này tới Đức Thắng Lâu uống trà rồi sẽ về. Nếu có người tới xem bệnh, ngươi qua gọi ta.”

“Dạ, đã biết.” Ánh mắt Vân Sinh đảo giữa Hạ Thiệu Cảnh cùng Cố Thanh Trúc hai lần, cho đến khi Cố Thanh Trúc đi theo Hạ Thiệu Cảnh ra khỏi cửa, Vân Sinh mới quay đi, nhìn vào đống sổ sách trước mặt, khẽ thở dài.

*****

Bên trong nhã gian trên lầu hai của Đức Thắng Lâu, Cố Thanh Trúc cùng Hạ Thiệu Cảnh ngồi đối diện nhau, một ấm trà xanh, hai đĩa điểm tâm. Cố Thanh Trúc không có hứng thú gì, hỏi thẳng:

“Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?”

Hạ Thiệu Cảnh cụp mắt, nhoẻn miệng cười: “Nàng vội vàng như vậy làm gì. Một cô nương ở tuổi nàng đã lẽ nên để người ta yêu thương chiều chuộng trong lòng bàn tay, thế mà lại cố tình muốn lăn lộn, mở một y quán ngày ngày vất vả, khó khăn lắm mới có dịp ra ngoài uống trà lại mau chóng muốn quay về khám bệnh. Nàng nói xem rốt cuộc nàng muốn gì?”

Hạ Thiệu Cảnh lải nhải, đẩy tách trà tới trước mặt Cố Thanh Trúc: “Uống đi, là Bích Loa Xuân loại hảo hạng đấy.”

Cố Thanh Trúc ngồi im bất động, ánh mắt nhìn hắn với vẻ nặng nề. Hạ Thiệu Cảnh thong dong uống hai ngụm trà, dáng vẻ tâm tình không tệ.

“Ngày đó nhờ có nàng nhắc nhở ta mới khiến cho ta tránh khỏi kết cục bị bạn bè lừa gạt. Nàng nói không sau, đúng là hai người bọn họ muốn liên thủ hãm hại ta, may mà ta tránh được, tất cả những chuyện này đều là công lao của nàng, thế nên hôm nay ta cố ý tới đây để nói lời cảm tạ với nàng.”

Hạ Thiệu Cảnh nói rất chân thành nhưng Cố Thanh Trúc nghe xong lại bán tín bán nghi: “Nói như vậy, ngươi đã nhìn thấu bọn họ. Tiếp theo ngươi muốn đối phó như thế nào?”

Ngón tay hơi xanh xao của Cố Thanh Trúc miết lên miệng tách trà, Hạ Thiệu Cảnh nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay nàng, trong lòng bỗng thấy tê dại.

“Ta dùng kế phản gián, chia rẽ mối quan hệ giữa bọn họ, sau đó lại để một kẻ khác thay ta ra tay, khiến một người trong số họ đem tin tức giả về cho chủ nhân. Đợi đến khi chủ nhân của hắn quay lại, biết rằng mình đã bị lừa, nhất định sẽ không để yên cho hắn, như vậy ta có thể báo thù được rồi.”

Hạ Thiệu Cảnh cố gắng diễn đạt một cách mơ hồ, người bình thường nghe ra chỉ có thể hiểu được đại khái, căn bản không thể biết hắn đang ám chỉ ai, thế nhưng hắn cố ý nói cho Cố Thanh Trúc nghe nên nàng lập tức hiểu ý của Hạ Thiệu Cảnh.

Hắn gây rối từ bên trong, phá mối quan hệ hợp tác giữa Chu lục gia cùng Kỳ Huyên, sau đó lại dùng thủ đoạn, mà thủ đoạn này có thể là dùng lợi ích dụ dỗ, cũng có thể là tung tin nhiễu loạn, tóm lại đã khiến Chu lục gia tin hắn, hơn nữa nguyện ý vì Hạ Thiệu Cảnh hắn mà về Tây Bắc truyền tin. Hạ Thiệu Cảnh để Chu lục gia đưa tin về, tất nhiên đó là tin giả, khi đó Bắc Dương Hầu nhất định sẽ hoài nghi lòng trung thành của Chu lục gia, cho rằng Chu lục gia ở kinh thành có qua lại với Sùng Kính Hầu phủ. Một khi Bắc Dương Hầu hoài nghi Chu lục gia, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Kế phản gián này của Hạ Thiệu Cảnh quả nhiên ảo diệu.

Chỉ là Cố Thanh Trúc vẫn cảm thấy còn có vấn đề gì đó. Hạ Thiệu Cảnh giỏi về âm mưu quỷ kế, còn Kỳ Huyên trước đây quả thực không giỏi giang gì, thế nhưng đánh trận đã nhiều năm như vậy, chàng không thể nào vẫn còn ngây ngô không biết gì, vậy thì lúc này đây ẩn sâu bên trong, rốt cuộc vị trí thực sự của Kỳ Huyên ở đâu? Nghe ý của Hạ Thiệu Cảnh dường như việc hắn phán vỡ mối hợp tác giữa Kỳ Huyên và Chu lục gia rất dễ dàng, thế nên vấn đề là Kỳ Huyên thật sự dễ đối phó như vậy sao?

Trong lòng đầy nghi vấn, Cố Thanh Trúc lại không biểu hiện ra ngoài, ung dung gật đầu: “À, hóa ra là vậy. Ta đã biết. Nếu vậy ta đây cáo từ.”

Nói xong nàng liền định rời đi, Hạ Thiệu Cảnh ngăn nàng lại: “Nàng vội gì chứ? Chuyện ta muốn nói cùng nàng không chỉ có thể, còn chưa nói đến chuyện chính đâu.”

Cố Thanh Trúc nhíu mày không hiểu: “Chuyện chính gì?”

Hạ Thiệu Cảnh bảo Cố Thanh Trúc ngồi xuống lần nữa, Cố Thanh Trúc muốn xem ý định thực sự của hắn là gì, sau khi ngồi xuống, chỉ nghe Hạ Thiệu Cảnh đột nhiên nói:

“Thực ra ý nghĩ này đã làm ta phiền lòng từ lâu, vẫn luôn phân vân không biết có nên nói ra hay không.” Hạ Thiệu Cảnh nâng tách trà lên uống một ngụm, dường như vẫn còn muốn úp mở.

Đến tận khi Cố Thanh Trúc bị sự ỡm ờ của hắn làm mất kiên nhẫn, hắn cuối cùng cũng mở miệng nói ra mục đích chính của mình.

“Ta chắc hẳn nàng cũng đã nhận ra, ta đối với nàng rất có thiện cảm. Vốn ta còn không có lòng tin, thế nhưng lần trước nàng nói cho ta biết chuyện lớn như vậy, ta mới chắc chắn rằng nàng đối với ta cũng không phải vô tình. Thân phận của ta, nàng cũng đã biết, là thế tử của Sùng Kính Hầu phủ, sau này sẽ thừa kế tước vị, dòng dõi tuy không phải cao nhất nhưng cũng không coi là thấp. Mà nàng lại xuất thân từ Trung Bình Bá phủ, là tiểu thư khuê các, thân phận cũng xem là đủ cao quý, thế nên… Ý của ta, nàng hiểu chứ?”

Cố Thanh Trúc chỉ thấy đầu óc mình trì độn luôn rồi, cảm giác như Hạ Thiệu Cảnh ngồi đối diện như một kẻ xa lạ nào đó.

Hắn tự mình suy nghĩ viển vông cái gì thế, nàng có dự cảm không lành.

Quả nhiên, Hạ Thiệu Cảnh thấy nàng không đáp lời, liền buông tách trà, nhoẻn miệng cười hỏi: “Ý của ta là, nàng… đồng ý ở bên cạnh ta không?”

Cố Thanh Trúc mím môi, nhíu mày, giọng điệu thể hiện nàng không cách nào tin được: “Ngươi muốn cưới ta sao?”

Hạ Thiệu Cảnh lập tức ấp úng: “À… cũng có thể coi là vậy. Nhưng mà nàng cũng biết đó, chuyện ta thành thân sẽ tương đối phiền toái. Vì ta là thế tử của Sùng Kính Hầu phủ, thê tử tương lai của ta phải có xuất thân cao quý, tài trí uyên bác, mới có thể được người nhà tán thành, thế nên…”

“Thế nên người muốn ta làm thiếp của ngươi?” Cố Thanh Trúc không đợi Hạ Thiệu Cảnh nói xong đã đem tâm tư mà hắn còn đang ấp úng nói toạc ra.

Hạ Thiệu Cảnh thấy ánh mắt của nàng ban đầu còn nghi hoặc đến giờ đã có vẻ hiểu rõ, một đôi mắt sáng trong veo. Dưới cái nhìn chăm chú của nàng, Hạ Thiệu Cảnh cười sang sảng:

“Cũng không nhất định là như vậy, ý ta muốn nói nếu nàng đủ xuất sắc thì những điều kiện vừa nêu có thể không còn quan trọng nữa. Nàng là một cô nương thông minh, chắc chắn có thể hiểu được. Dù sao trong phủ của nàng chẳng phải còn có một tiền lệ sao. Mẹ kế của nàng còn chẳng có một thân phận cao quý, càng không có sự thông minh thấu hiểu lòng người của nàng, chuyện mà bà ta làm được, ta tin nàng nhất định cũng có thể làm được.”

Cố Thanh Trúc nghe đến đây rất muốn cười nhưng nàng vẫn cố kìm lại, xem như cách tốt nhất để giữ thể diện cho Hạ Thiệu Cảnh.

Nàng hắng giọng rồi hạ giọng hỏi:

“Ngươi… dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ đồng ý lời đề nghị này chứ… Thoạt nhìn đối với ta mà nói cũng đâu có gì tốt đâu? Ngươi cứ nói mấy lời ba hoa chích chòe nhưng kỳ thực cũng không cho ta bất kỳ lời hứa hẹn nào. Hay là ngươi cảm thấy ta đã yêu ngươi đến mức ngu ngốc, có thể vì ngươi mà không màng tất cả?”

Hạ Thiệu Cảnh mỉm cười: “Không phải ngu ngốc, không nghiêm trọng như nàng nghĩ đâu. Chẳng phải ta còn đang cùng nàng thương lượng hay sao? Ta thấy tình cảm mà nàng dành cho ta so với tình cảm mà ta dành cho nàng hẳn là giống nhau, nếu không nàng đã chẳng giúp ta. Ta biết, việc hôm nay ta đề cập đối với nàng mà nói đúng là cần có thời gian suy xét. Thế nhưng ta muốn trịnh trọng làm rõ với nàng rằng nàng hoàn toàn không phải không có cơ hội. Có đôi khi thuận buồm xuôi gió chưa chắc đã tốt, phải có lúc vấp ngã, trăm sông đổ về biển mới càng có thích thách thức, không phải sao?”

Không phải sao?

Cố Thanh Trúc nhìn người đàn ông đối diện, phát hiện bản thân mình đối với suy nghĩ kỳ lạ này của hắn thế mà lại không tức giận chút nào, ngược lại còn thấy buồn cười. Rốt cuộc là do biểu hiện của nàng quá hèn mọn hay là Hạ Thiệu Cảnh quá tự tin đây?

Chưa bao giờ thấy có người đi lừa người ta về làm thiếp cho mình mà lại nói như thể đó là lẽ đương nhiên như thế. Lại còn trăm sống đổ về biển mới có tính thách thức. Hắn thực sự coi nàng là kẻ đần sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi