ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

Chu lục gia từ từ mở mắt, nhìn thấy Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc thấy môi hắn khô khốc, liền lại gần hỏi: “Ngươi muốn uống nước?”

Chu lục gia không thể cử động tay chân, chỉ có thể chớp chớp mắt hai lần. Cố Thanh Trúc bưng nước trà tới, dùng ống cỏ đút nước cho hắn. Chu lục gia uống một hơi ba cốc nước, cảm giác khát khô mới dịu bớt.

“Đây là chỗ nào?” Giọng nói của Chu lục gia nghẹn lại, nghe như tiếng cưa kẽo kẹt.

“Đây là y quán, ta là đại phu, vết thương trên người ngươi là do ta chữa trị.” Cố Thanh Trúc thuật lại đại khái tình hình cho hắn biết, tránh để hắn hỏi quá nhiều chuyện, khi nói lại làm ảnh hưởng đến miệng vết thương: “Ta cứu ngươi từ dưới chân núi chùa Bạch Mã đưa về đây. Ngươi cứ yên tâm ở lại, tạm thời chưa có ai biết ngươi đang ở đây.”

Chu lục gia lại chớp chớp mắt, xem như cảm tạ Cố Thanh Trúc, sau đó lại mơ mơ màng màng rơi vào hôn mê.

Hồng Cừ sắc thuốc xong bước vào, đút từng muỗng từng muỗng cho Chu lục gia uống. Cố Thanh Trúc cầm y thư ngồi trong sân đọc, sai Hồng Cừ đi nấu ít cháo trắng đem tới, đợi lát nữa nếu Chu lục gia có thể ăn hết một bát cháo trắng thì xem như hắn đã vượt qua cửa ải nguy hiểm này.

Cứ như vậy mười ngày đã trôi qua, tình hình Chu lục gia dần dần có chuyển biến tốt hơn, vốn chỉ có thể nằm trên giường nay đã có thể ngồi, tuy rằng chân vẫn bị nẹp cố định bằng thanh gỗ không thể đi lại nhưng tinh thần rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Qua vài lần trò chuyện, Cố Thanh Trúc biết hắn tên thật là Chu Cát, đã hơn bốn mươi tuổi. Hắn không có ý che giấu thân phận thật của mình với Cố Thanh Trúc, cũng giải thích với nàng rằng hắn bị người ta truy sát mới rơi vào kết cục này, nguyên nhân cũng là vì hắn muốn rời Nhân Ân Đường, sợ làm liên lụy đến mọi người ở đây, thế nhưng lại bị mấy người Cố Thanh Trúc, Vân Sinh ngăn cản, dần dần hắn mới từ bỏ ý định này.

Thế nhưng mấy ngày này hắn lại rầu rĩ không vui.

May là còn có Hồng Cừ ở bên cạnh bầu bạn với hắn, theo lời Hồng Cừ thì: “Ngươi đường đường là một nam tử hán, cả ngày cứ ủ rũ cụp đuôi thế là sao? Ngươi đã đặt một chân vào Quỷ môn quan rồi, công tử nhà ta dùng sức ‘chín trâu hai hổ’ mới lôi được ngươi về, người còn có gì không vui chứ?”

Ban đầu Chu lục gia không thèm để ý tới tiểu nha đầu này, thế nhưng hắn đã coi thường năng lực của Hồng Cừ rồi, lần đầu còn có thể xem nhẹ nhưng lần thứ hai, rồi lần thứ ba, muốn xem nhẹ cũng không được bởi vì bây giờ chuyện cơm nước mỗi ngày của hắn đều do Hồng Cừ lo liệu. Nếu hắn dám chọc cho Hồng Cừ không vui, sớm muộn gì cơm của hắn cũng được trộn thêm tí muối tí đường, hắn cũng không còn lời gì để nói luôn rồi.

Thế nên, dù có là Chu lục gia đầu đội trời chân đạp đất nhưng một khi đứng trước tiểu nha đầu ngang ngược vô lý như Hồng Cừ cũng chỉ có thể nén giận. May là Hồng Cừ cũng không phải loại thích ức hiếp người khác, hai người họ cứ chướng mắt nhau được hơn mười ngày, cuối cùng Hồng Cừ cũng luyện thành thói quen, ngày nào vừa đến Nhân Ân Đường việc đầu tiên nàng ta làm chính là ra hậu viện thăm Chu lục gia, hỏi hắn muốn ăn gì.

Phòng ở hậu viện đã nhường cho Chu lục gia, Cố Thanh Trúc chỉ có thể ngồi trong sân hoặc ra y quán. Hồng Cừ đỡ Chu lục gia ra ngoài, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Trúc, sau đó Hồng Cừ  ngoan ngoãn đi pha trà cho hai người họ.

“Là ta bảo nàng ấy đỡ ta ra đây. Được tiểu thư thu nhận cho đến ngày hôm nay, ta vẫn chưa gặp mặt nói lời cảm tạ với tiểu thư. Ân cứu mạng của tiểu thư, Chu lục gia ta suốt đời khó quên.”

Chu lục gia chắp tay ôm quyền, hành lễ với Cố Thanh Trúc, dáng vẻ như muốn đứng dậy nhưng bị Cố Thanh Trúc ngăn lại:

“Lục gia không cần đa lễ. Ta là đại phu, cứu người là chuyện thường tình. Lục gia không cần để bụng.”

“Ơn cứu mạng lớn hơn trời biển, sao ta có thể không để trong lòng. Chỉ tiếc giờ ta cũng chỉ là hạng chuột bọ qua đường, ai thấy cũng muốn đánh, không thể làm gì báo đáp cho tiểu thư, thật hổ thẹn với lương tâm.”

Thấy Chu lục gia như vậy, Cố Thanh Trúc không đành lòng, thở dài rồi nói với hắn:

“Lục gia còn nhớ chúng ta đã từng gặp mặt một lần không?”

Chu lục gia ngây người sau đó gật đầu: “Ta còn nhớ. Tiểu thư từng tới Sùng Kính Hầu phủ, khi đó ta tới Sùng Kính Hầu phủ làm khách, tiểu thư cũng vậy, chuyện này ta vẫn còn nhớ rõ. Tiểu thư là con cháu Bá phủ, là tiểu thư khuê các nhưng lại có lòng hành y tế thế, thật khiến người ta thán phục. Chỉ là có điều này, ta không biết có nên hỏi hay không.”

“Xin Lục gia cứ nói, đừng ngần ngại.” Cố Thanh Trúc quan sát vị Chu lục gia này, kỳ thực trong lòng ít nhiều có chút áy náy. Trong cuộc chiến giữa Hạ Thiệu Cảnh và Kỳ Huyên, người vô tội nhất chính là vị Chu lục gia này. Hắn từ đầu tới cuối nếu không phải bị Kỳ Huyên lợi dụng thì là bị Hạ Thiệu Cảnh lợi dụng, cuối cùng lại rơi vào kết cụ này, mà nguyên nhân trong đó ít nhiều cũng có sự can thiệp của nàng. Thế nên Cố Thanh Trúc hạ quyết tâm, chỉ cần vị Chu lục gia này hỏi một câu, nàng biết gì cũng sẽ nói thật cho hắn, không giấu giếm chút gì.

“Không biết tiểu thư có quen biết với thế tử Sùng Kính Hầu phủ Hạ Thiệu Cảnh hay không?”

Câu hỏi của Chu lục gia khiến Cố Thanh Trúc bất ngờ, ngay sau đó nàng lắc đầu: “Ta cùng hắn chỉ có duyên gặp gỡ vài lần. Tính cách của người này cũng không hợp với ta, hơn nữa cũng không quá đề cao, ta đối với hắn chỉ có thể giữ khoảng cách.”

“Không sai. Người này lòng dạ thâm sâu khó lường, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Không giấu gì tiểu thư, ta rơi vào kết cục như bây giờ chính là do bị Hạ Thiệu Cảnh kia hãm hại. Hắn từng nhắc tới tiểu thư trước mặt ta, tuy rằng có ý tán thưởng nhưng lại không có lòng chân thành đối đãi. Tuyệt đối không phải là một phu quân tốt.”

Chu lục gia nói rất thật lòng, khiến Cố Thanh Trúc cảm động. Sau khi do dự một hồi, nàng mới thuật lại chuyện nàng đã nhắc nhở Hạ Thiệu Cảnh:

“… Cứ như vậy, ta vốn muốn dùng Hạ thế tử gây rắc rối cho Kỳ thế tử, để bọn họ đừng dây dưa với ta. Thế nhưng ta không ngờ thủ đoạn của Hạ Thiệu Cảnh lại ti tiện đến vậy, cũng do ta đã gián tiếp hại Lục gia, nếu không phải do ta…”

Cố Thanh Trúc còn chưa nói xong đã bị Chu lục gia ngắt lời: “Tiểu thư chớ nói vậy. Sở dĩ Hạ Thiệu Cảnh làm vậy không phải do tiểu thư nhắc nhở mà là do hắn vốn là kẻ nhẫn tâm. Hắn chưa từng tin tưởng ta, mỗi câu nói với ta đều là dối gạt, sau khi lừa ta cắn câu lại lợi dụng chủ nhân của ta… Tiểu thư xuất thân danh môn, hẳn người biết Bắc Dương Hầu Đàm Tĩnh Tông. Ta vốn xuất thân từ Bắc Dương Hầu phủ, đi theo bên cạnh Đàm Tĩnh Tông đã mười mấy năm. Lần này ta bị Hạ Thiệu Cảnh hãm hại, khiến Đàm Tĩnh Tông hoàn toàn mất đi lòng tin ở ta, đó là lý do vì sao hắn sai người truy sát ta.”

Ân oán giữa Chu lục gia và Đàm Tĩnh Tông, Cố Thanh Trúc cũng biết một chút, thế nhưng bất kể thế nào, nàng đều thấy Chu lục gia không đáng bị như vậy.

“Đợi sau khi vết thương lành lại, Lục gia có dự định gì không? Người định quay về Tây Bắc sao?”

Chu lục gia nhìn Cố Thanh Trúc, lắc đầu: “Tây Bắc đã không còn nơi nào cho ta trú chân, Đàm Tĩnh Tông sẽ không tha cho ta.”

“Lục gia có còn thân nhân ở Tây Bắc không?” Nếu còn người thân ở Tây Bắc, rất có thể họ sẽ bị Đàm Tĩnh Tông dùng để uy hiếp.

“Ta là kẻ đơn độc, thê tử từ lâu đã qua đời để lại ta một mình. Ta niệm ân tình với nàng ấy mà không tái giá, bởi vậy mà không có con cái. Thế nên đối với ta, có trở về Tây Bắc hay không cũng không có gì khác biệt.” Khi Chu lục gia nhắc tới thê tử của mình, nét mặt cô đơn khiến Cố Thanh Trúc cực kỳ cảm động.

Có thể thấy tình cảm giữa Chu lục gia và vị phu nhân quá cố rất sâu đậm. Nàng nghĩ sao nói vậy, ai ngờ câu trả lời của Chu lục gia lại khiến nàng bất ngờ:

“Cũng không phải đậm sâu gì. Khi nàng ấy còn tại thế, hai người chúng ta vẫn luôn tranh cãi, ai cũng không phục ai. Ta ghét bỏ sự mạnh mẽ của nàng ấy, không biết giữ thể diện cho đàn ông, thường xuyên làm những chuyện nàng ấy không thích để chọc tức nàng ấy. Thế nhưng sau khi nàng ấy đột nhiên ra đi, ta mới nhận ra, người không nỡ rời bỏ nàng ấy nhất chính là ta. Nhớ lại những chuyện xưa, ta chưa bao giờ cho nàng ấy được một ngày an lành, trong lòng ta vẫn luôn áy náy.”

Cố Thanh Trúc nhìn hắn, cảm giác như thấy được hình ảnh của Kỳ Huyên, bật thốt ra câu hỏi: “Vậy ngươi tới nay không tái giá là vì áy náy sao?”

Chu lục gia nghe Cố Thanh Trúc hỏi vậy thì sững người, ngay sau đó lắc đầu đáp: “Ban đầu ta cũng tưởng rằng mình áy náy, nhưng sau đó ta nhận ra không phải vậy. Ta đã quen có nàng ấy ở bên, trong mắt ta bất kể người nào khác cũng không thể thay thế nàng ấy. Ta cũng không biết đây có thể coi là tình cảm phu thê hay không nhưng ta dám khẳng định, tuyệt đối không phải áy náy. Một người không thể nào cứ mãi áy náy lâu như vậy được, chắc chắn còn có nguyên nhân khác.”

Nói xong, Chu lục gia thấy Cố Thanh Trúc nhìn mình có vẻ suy tư, không khỏi bật cười:

“Tiểu thư mới là một tiểu cô nương mà đã hỏi ta những chuyện này làm gì, không ngượng ngùng sao. Nếu ta cùng Cầm Nương có con, có lẽ cũng lớn bằng tiểu thư rồi. Đáng tiếc ta không có phúc phận này.”

Cầm Nương, đó là người thê tử quá cố chưa từng có được một ngày an lành bên hắn.

Hồng Cừ bưng trà lại gần, Cố Thanh Trúc ngước lên nhìn nàng ta, thấy hai mắt nàng ta hình như hơi đỏ lên, vừa định hỏi thì Hồng Cừ đặt tách trà xuống rồi vội vàng ôm khay chạy đi, ống tay áo suýt chút nữa hất tung tách trà để trước mặt Chu lục gia xuống đất. Chu lục gia vội vàng đỡ lấy, thì thầm:

“Nha đầu này, hấp tấp bộp chộp nhưng lại là người nhiệt thành.”

Cố Thanh Trúc cười cười không nói gì.

“Trên đời này thật sự không phải cứ ở chung càng lâu thì càng tin tưởng lẫn nhau, đôi khi có những người chỉ như bèo nước gặp nhau ngược lại lại có thể khiến ta cảm nhận được cái gọi là tình người ấm lạnh.” Chu lục gia cảm khái. Bản thân hắn làm cho Bắc Dương Hầu phủ vì Đàm Tĩnh Tông nguyện trung thành nửa đời người, đến phút cuối cùng lại bị người ta dùng một chiêu kế phản gián hãm hại đến nông nỗi này. Thế nhưng Cố Thanh Trúc là người mới chỉ gặp qua một lần lại kéo hắn từ cõi chết trở về, còn có một tiểu nha hoàn miệng dao găm tâm đậu hũ ở bên hầu hạ, mới khiến Chu lục gia nghiệm ra điều này.

Hắn thực sự là người có trái tim sắt đá. Trước đây hắn đã biết nội bộ Bắc Dương Hầu phủ hỗn loạn không thể quan, những người thực sự có bản lĩnh làm việc đã thiếu lại càng thêm thiếu, chỉ biết tính toán làm sao để giẫm đạp lên người khác mà bò lên cao, nếu không phải do niệm ân tình của Hầu gia, hắn đã sớm rời khỏi phủ, đỡ phải làm cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của nhiều người. Thường ngày không có cơ hội hạ bệ hắn thì thôi nhưng một khi có cơ hội, bọn người kia liền không màng đến tình nghĩa đồng liêu nhiều năm, xuống tay độc ác tàn nhẫn, nhất định phải đẩy hắn vào chỗ chết.

Chu lục gia với trái tim băng giá vô chủ cứ như vậy bị giữ lại ở Nhân Ân Đường. Đối với người ngoài, họ nói hắn là hộ vệ mới được chiêu mộ, Cô Thanh Trúc làm công văn cho hắn nhập kinh, để hắn có thể danh chính ngôn thuận lưu lại nơi này. Nhưng mà cũng phải nói, công văn kia cũng chỉ là vật trang trí, nếu hắn không muốn ở lại thì có thể rời đi bất kỳ lúc nào.

Cố Thanh Trúc thu dọn tất cả đồ đạc của mình để ở y quán đi, nhường lại cả hậu viện Nhân Ân Đường cho Chu lục gia ở.

Do thân phận Chu lục gia đặc biệt, khi Cố Thanh Trúc để hắn ở lại đã từng lo lắng những người ở Bắc Dương Hầu phủ muốn lấy mạng hắn liệu có thể tra ra Nhân Ân Đường, tiếp tục truy sát hắn hay không, thế nhưng đến tận thời điểm cuối năm cũng chưa thấy những kẻ đó xuất hiện.

Một hôm Cố Thanh Trúc nói về chuyện này, đáp án của Chu lục gia liền khiến nàng kinh ngạc:

“Xung quanh Nhân Ân Đường có người bảo vệ, những người đó đương nhiên sẽ không đến nơi này lục soát.”

Việc này làm Cố Thanh Trúc nhớ tới điều Kỳ Huyên nói với nàng đêm hôm đó, hỏi nàng muốn xử trí Chu lục gia như thế nào. Xem ra những người ở bên ngoài bảo vệ cho Nhân Ân Đường là do Kỳ Huyên phái tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi