ĐÍCH THÊ TẠI THƯỢNG

Một câu này của Hạ Thiệu Cảnh đã đánh thẳng vào trọng tâm, Hạ Vinh Chương lập tức hiểu ra. Ông ta nhíu mày, chỉ vào mặt Hạ Bình Chu, mắng: “Ngươi… Các ngươi… Haiz, nếu để người ngoài biết được chuyện này thì cả hai nhà chúng ta đừng hòng vác mặt ra ngoài nữa.”

Hạ Bình Chu thong dong ngồi xuống: “Con còn đang hối hận đây. Phụ thân nói xem, đang yên đang lành người lại bắt con định hôn ước với Cố gia làm gì chứ. Năm đó khi mẫu thân còn sống, tuy rằng có qua lại với Cố gia nhưng kể từ sau khi người qua đời cũng có còn lui tới gì nữa đâu. Giờ thì hay rồi, con bị trói với nàng ta, thấy nàng ta như vậy, sau này cũng chẳng giúp được gì cho con.”

Không đợi Hạ Vinh Chương quở trách, Hạ Thiệu Cảnh liền nói:

“Nếu đệ đã không thích nàng ta thì ngay từ đầu đừng trêu chọc người ta, giờ đã dây vào rồi lại muốn vứt bỏ thì sau này đệ càng không còn thể diện mà sống tiếp.”

Hạ Bình Chu rất kính phục huynh trưởng của mình, nghe hắn giáo huấn như vậy liền cúi đầu: “Đệ chỉ nói vậy thôi, hôn ước cũng đã định rồi, đệ còn làm sao được chứ. Đệ chỉ không muốn thành hôn sớm thôi.”

Hạ Thiệu Cảnh lại quay sang nhìn Hạ Vinh Chương: “Chuyện này phụ thân thấy thế nào?”

Hạ Vinh Chương thở dài thườn thượt: “Còn có thể làm thế nào? Đã định hôn ước rồi còn có thể thay đổi sao? Thành hôn sớm hay muộn cũng như nhau. Ta đã đồng ý với Cố gia, tháng sau sẽ thành hôn.”

Hạ Vinh Chương quyết định dứt khoát, đập nát niềm hy vọng le lói cuối cùng của Hạ Bình Chu.

Hạ Thiệu Cảnh tựa lưng vào ghế thái sư bên cạnh, tay mân mê ngọc bội đeo bên hông, trong đầu không kìm được mà nhớ đến hình ảnh vị cô nương Cố gia từ chối hắn ngày đó. Hắn tự hỏi không biết phải mất bao lâu nàng mới nhận ra được giá trị của bản thân, sau đó chạy về phía hắn? Liệu hắn có nên “châm lửa” thúc đẩy quá trình này không đây?”

*****

Hôn sự của Cố Ngọc Dao bị đẩy sớm lên hơn nửa năm, từ tháng chạp đẩy tới tháng ba, khoảng cách không thể nói là ngắn. Mọi người đều đoán già đoán non về nguyên nhân.

Mà ngay lúc Tần thị thở phào nhẹ nhõm, đang giúp Cố Ngọc Dao đặt mua của hồi môn thì môn tin tức mới đến khiến bà ta không mấy vui vẻ.

Tống gia nhị phòng đột nhiên phái hai bà mối tới, xin cầu hôn Cố Thanh Trúc. Người hỏi cưới chính là trưởng tử nhị phòng Tống gia Tống Tân Thành.

Cố Tri Viễn nhìn tấm thiệp trước mắt, sau khi xác nhận không còn chút nghi ngờ nào mới đóng lại, hỏi hai bà mối đứng trước mặt: “Chuyện này… Ta từng gặp Tống công tử vài lần, nghe nói nhân phẩm không tệ.”

Hai bà mối, một người là phu nhân Kinh Triệu Phủ Doãn Lam thị, một người là phu nhân Tế tử Chiêm Sự phủ Bạch thị. Hai vị này đều là hai vị phu nhân nổi danh toàn thành, hiếm khi ra mặt mai mối, Tống gia nhị phòng có thể mời được hai vị này cho thấy họ đủ thành tâm.

Cố Tri Viễn khá hài lòng, dù thế nào người ta coi trọng con của ông ta cũng có nghĩa là tôn trọng ông ta.

Lam thị là người nét mặt tươi tắn, gặp ai cũng cười, nghe Cố Tri Viễn nói vậy lập tức khen ngợi:

“Tống công tư đúng là nhân phẩm rất tốt, tuy rằng không phải dòng chính Tống gia nhưng gia đình giàu có, quan trọng nhất chính là trưởng bối trong nhà hiểu lý lẽ. Tống công tử có kinh doanh vài cửa tiệm trong kinh thành, tuy là thương nhân nhưng từ nhỏ đều đã được học tứ thư ngũ kinh. Con nối dõi của nhị phòng không nhiều, hắn là huynh trưởng nên phải gánh vác cả gia đình, là một đứa nhỏ có trách nhiệm. Cá nhân ta đánh giá hắn rất cao.”

Bạch thị không nhiều lời như Lam thị, nghe thế chỉ gật đầu:

“Không sai, ta cũng cảm thấy Tống công tử là một người tốt. Không biết ý của Bá gia như thế nào?”

Thực ra có được hai vị phu nhân đến phủ cầu hôn, Cố Tri Viễn đã rất hài lòng. Còn về Tống Tân Thành, ông ta đã gặp gỡ vài lần, tuy rằng dung mạo bình thường, dáng người mập mạp nhưng cũng xem như là người hiểu lễ nghĩa. Có lẽ đây cũng là ý trời, Thẩm thị xuất thân từ gia đình thương nhân, Thanh Trúc là con gái bà nên giờ cũng gả vào thương hộ.

Người tính không bằng trời tính. Đây âu cũng là số mệnh của nàng.

“Không giấu gì hai vị, bản thân ta rất hài lòng nhưng vẫn phải bẩm báo với gia mẫu một tiếng. Gia mẫu cực kỳ yêu quý Thanh Trúc, cũng không rõ người suy nghĩ thế nào về mối hôn sự này. Nếu hai vị không ngại thì có thể ngồi đây nghỉ ngơi, để ta qua hỏi ý gia mẫu rồi quay lại trả lời hai vị được không?”

Hai vị phu nhân lập tức đồng ý: “Nên như vậy, mời Bá gia.”

Cố Tri Viễn chắp tay với hai người họ, sau đó liền cầm thiệp cầu hôn của Tống gia đi tới Tùng Hạc viên.

Từ lúc hai vị phu nhân làm mai tới phủ, Cố Thanh Trúc đã bị gọi đến Tùng Hạc viên. Trần thị hào hứng ngồi trên giường La Hán, khi thấy Cố Tri Viễn bước vào liền vội vàng đưa tay muốn xem thiệp của Tống gia.

Cố Tri Viễn ngồi xuống, liếc nhìn Cố Thanh Trúc rồi hắng giọng: “Mối hôn sự này ta thấy cũng được. Tuy đó là con trai của nhị phòng Tống gia nhưng cũng là con trai trưởng dòng chính, chưa từng thi công danh cũng thật đáng tiếc nhưng nghe nói nhân phẩm tốt, có trách nhiệm.”

Trần thị đọc tấm thiệp vài lần, gật đầu:

“Ừ, nhìn qua cũng không tệ. Vãn bối này ta không nhớ đã từng gặp hay chưa, con miêu tả lại cho ta nghe.”

Cố Tri Viễn hơi do dự: “Chính là… dung mạo bình thường. Vóc người hơi mập mạp, cũng không quá cao, tất nhiên là không thể so sánh với những thiếu niên tuấn tú. Thế nhưng con gái gả chồng quan trọng không phải vấn đề dung mạo, mẫu thân người nói đúng không?”

Trần thị có vẻ tiếc nuối: “À, dung mạo bình thường. Thế thì có phần thiệt thòi cho Thanh Trúc rồi, Thanh Trúc nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, cũng phải…”

“Phải nghe theo lời phụ thân, con gái gả chồng quan trọng không phải vấn đề dung mạo.” Không để Trần thị nói hết lời Cố Thanh Trúc đã giành lên tiếng trước.

Trần thị sững người, không ngờ Cố Thanh Trúc lại thoải mái như vậy. Cố Tri Viễn cũng rất bất ngờ, quay sang hỏi Cố Thanh Trúc:

“Nói vậy là ngươi không có ý kiến gì? Ngươi cũng thấy Tống gia Tân Thành công tử rất tốt sao? Chuyện liên quan đến việc chung thân đại sự của ngươi, lúc này không có người ngoài, ngươi có thể nói thẳng với ta cùng tổ mẫu.”

Cố Thanh Trúc nhìn bọn họ rồi thẹn thùng cúi đầu:

“Con không phải… đã nói rồi sao. Con đã gặp Tống gia biểu ca một vài lần, nhân phẩm đúng là rất tốt. Gả cho huynh ấy, sau này con sẽ không bị xem thường.”

Tống Tân Thành hành động nhanh như vậy khiến Cố Thanh Trúc vừa bất ngờ vừa biết ơn. Nàng còn đang phân vân có nên giục chàng hành động nhanh một chút hay không, thế nhưng giờ đã không cần thiết nữa. Tống Tân Thành tự mình hiểu được, đúng là một người thông minh khôn khéo.

Có được lời khẳng định chắc chắn của Cố Thanh Trúc, Cố Tri Viễn lại quay sang nhìn Trần thị: “Mẫu thân người thấy sao?”

Trần thị thở dài nặng nề: “Haiz, ta thấy sao thì có tác dụng gì chứ, quan trọng vẫn là Thanh Trúc thấy sao. Các ngươi nói cũng có lý, gả chồng quan trọng không phải là vấn đề dung mạo, có thể chung sống vui vẻ mới là tốt nhấ.”

Bà đưa lại thiệp cầu thân cho Cố Tri Viễn: “Ta cũng không có ý kiến gì, con có thể đi trả lời họ.”

Cố Tri Viễn kính cẩn hành lễ: “Vâng, nhi tử đi ngay.”

Nói xong ông ta đang định rời đi lại bị Trần thị gọi quay lại: “Đúng rồi, ta phải nhắc nhở con, hôn sự của Thanh Trúc con phải theo dõi sát sao, nếu con không có thời gian thì cứ bảo ta, tuyệt đối đừng để cho tân phu nhân kia của con nhúng tay vào. Cô ta từ sâu thẳm trong lòng hoàn toàn không muốn điều tốt lành cho Thanh Trúc, cứ nhìn những chuyện cô ta làm lúc trước mà xem, gọi người của Tần gia tới giày xéo Thanh Trúc nhà chúng ta. Cũng chỉ có con mới có thể chịu nổi cô ta, nếu đổi lại là ta, từ lâu đã bỏ cô ta đuổi tới miếu sống rồi.”

Nhắc tới Tần thị, Trần thị liền buông lời oán giận. Nếu là trước đây Cố Tri Viễn sẽ cảm thấy mất kiên nhẫn, khi đó trong lòng ông ta Tần thị vẫn là một người phụ nữ tốt, cực kỳ thấu hiểu lòng người, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thế nhưng thời gian gần đây, Tần thị đã dần dần để lộ bộ mặt thật, ngay cả Cố Tri Viễn cũng không nhận ra. Giờ nghe Trần thị nói những lời này, trong lòng ông ta ngập tràn hối hận. Không biết trước đây điều gì đã khiến ông ta vì người đàn bà này mà chống đối mẫu thân của mình, chỉ là giờ hối hận cũng đã muộn.

“Được rồi, đừng có mỗi lần ta nhắc tới lỗi lầm của cô ta con lại bày ra cái vẻ mặt đó nữa. Do chính con mê muội, cuối cùng thế nào cũng có một ngày con tỉnh ngộ ra. Chỉ mong đến khi đó con hối vẫn còn kịp.”

Trần thị nói xong liền phất tay để Cố Tri Viễn rời đi.

Cố Tri Viễn chắp tay xoay người, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cầm thiệp quay lại phòng khách, truyền lại lời của Trần thị cho hai bà mối nghe. Cứ như vậy, mối hôn sự này hai người họ đã làm mai thành công một nửa, được nhà trai nhờ cậy đến nhà gái cầu hôn, nhà gái tỏ vẻ hài lòng, hai người họ có thể về nhà trai báo lại kết quả, nhân đây trao đổi canh thiếp giữa hai nhà, làm nốt mấy việc định hôn kỳ các thứ.

Tống gia hành xử cũng rất quy củ nề nếp, ngày thứ năm kể từ khi được hồi âm mới tới phủ, sính lễ kéo dài ước chừng nửa con phố, chỉ tính riêng bạc ròng cũng đã lên tới ba vạn tám nghìn lương, càng không bàn tới những đồ trang sức vàng bạc lẻ tẻ khác. Sính lễ như thế này tuy rằng chưa phải là nhiều nhất nhưng so với gia đình bình thường cũng được coi là phong phú.

Khi Cố Ngọc Dao nghe Tần thị kể sính lễ của Cố Thanh Trúc thế mà có đến ba vạn tám nghìn lượng bạc ròng, trong lòng liền thấy chua xót. Số bạc mà Hạ gia đưa sính lễ cho nàng ta cũng chỉ hơn hai vạn lượng, tuy rằng còn có những thứ đồ khác bổ sung nhưng mà Cố Ngọc Dao dù thế nào cũng không thể tin rằng Hạ gia lại đưa sính lễ ít hơn Tống gia. Đấy là còn chưa nói đến chuyện Tống gia kia chỉ là nhị phòng, trong nhà con cái dòng chính không có nổi một người ra làm quan.

Nhưng chuyện tới nước này, nàng ta dù có tức giận cũng chẳng còn cách nào. Bản thân nàng ta còn đang có chuyện lớn, Tần thị đã giải thích cho nàng ta hiểu nên trong khoảng thời gian này, nàng ta trước sau không dám phô trương quá đáng, ngay cả cửa phủ cũng không dám bước ra, cả ngày chỉ nằm trên giường chờ đoàn đón dâu tháng sau sẽ tới. Nếu không phải vì đang mang rắc rối trên người thì Cố Ngọc Dao thực sự muốn gây rối cho mối hôn sự của Cố Thanh Trúc. Ít nhất nàng ta cũng không thể để Cố Thanh Trúc được “xuôi chèo mát mái”.

Càng nghĩ càng thấy bực bội, Cố Ngọc Dao đập chân xuống giường cho hả giận. Nhu Nhi sợ nàng ta làm bản thân bị thương nên ở bên cạnh khuyên nhủ nàng ta hồi lâu mới dịu xuống.

Tin tức Nhị tiểu thư Cố gia cùng trưởng tử nhị phòng Tống gia đính hôn đã truyền ra ngoài, hôn lễ định vào mùa xuân năm sau. Tống gia đã đưa sinh lễ, Cố gia đã nhận, chỉ chờ sang năm thành hôn.

Trên hành lang chín khúc của Võ An Hầu phủ, Lý Mậu Trinh bước đi vội vàng, chạy một vòng quanh phủ vẫn chưa tìm thấy thế tử nhà mình, cuối cùng lại quay về tìm trong rừng trúc. Thế tử nhà hắn kể tử sau lần dầm mưa ngã bệnh ngày đó thì không gượng dậy nổi, không chỉ ngày ngày hoang mang ngây ngẩn lại còn “chìm trong hũ rượu”, ai khuyên ngăn cũng không nghe, ai răn dạy cũng không dừng.

Hầu gia cùng phu nhân khuyên nhủ không được, ngay cả Hoàng hậu nương nương xuất cung cũng không thể khiến bệnh tình của thế tử tiến triển hơn. Lý Mậu Trinh rất nóng ruột, cả ngày chỉ nghĩ làm thế nào để thức tỉnh thế tử, đúng lúc hôm nay hắn nghe được tin này từ bên ngoài, lập tức vội vã đi tìm thế tử.

Tuy rằng tin tức có phần không đáng tin nhưng hắn còn nhớ thế tử nhà hắn rất yêu quý tiểu thư Cố gia, nếu nghe được chuyện tiểu thư Cố gia sắp thành thân không biết có chút xúc động nào khôn, nếu vì chuyện này mà thế tử nhà hắn hồi phục lại chút nguyên khí thì cũng tốt.

Lý Mậu Trinh đứng dưới tàng cây gọi với lên: “Thế tử, có chuyện này nô tài nhất định phải báo vơi người. Người xuống đây đi được không?”

Lý Mậu Trinh vừa dứt lợi, một vò rượu rỗng liền rơi từ trên cây xuống. Kỳ Huyên ngồi trên cành cây thần trí mơ màng dùng hành động thực tế để trả lời câu hỏi của Lý Mậu Trinh. Lý Mậu Trinh nhìn bình rượu, thở dài:

“Thôi được, nếu thế tử đã không muốn biết thì nô tài không nói nữa. Dù sao tiểu thư Cố gia cùng công tử Tống gia cũng đính hôn rồi, sang năm sẽ thành hôn. Với giao tình giữa thế tử cùng Cố tiểu thư, cũng không biết nàng ấy có định mời thế tử đến không.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi