ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Mi mắt soạt một cái giương lên, Đoan Mộc Ly nhìn hằm hằm Bao Bất Bình, ánh mắt sắc bén.

"Ngươi nói cái gì?"

Tiếng gầm nhẹ như cuồng phong càn quét bên tai Bao Bất Bình, cả người Bao Bất Bình rùng mình một cái, tầm mắt của Đoan Mộc Ly nhìn chằm chằm mình, tựa như muốn đâm mình thành cái sàng.

Nhưng Bao Bất Bình không sợ.

"Ta nói, đại tướng quân hắn căn bản không có phản bội ngươi!"

Hắn rống một tiếng bằng mười phần khí lực, Đoan Mộc Ly nghe mà sững sờ.

Lời này của Bao Bất Bình rốt cuộc là có ý gì?

Triển Thiên Bạch không có phản bội hắn?

Không có...

Phản bội...

Ngực trái tựa như đập thình thịch, thình thịch, thình thịch... Nhịp đập của trái tim dần dần trở nên thất thường. Trong lúc nhất thời, Đoan Mộc Ly có loại hoảng hốt khó nói thành lời, ánh mắt dao động, không biết phải làm sao.


Ngay sau đó, hắn nghe thấy Bao Bất Bình tiếp tục nói:

"Cái thời điểm đó... Ta ngụy trang thành thợ may lén lẻn vào vương phủ, vốn là muốn trực tiếp đưa đại tướng quân rời đi."

Hai chữ "rời đi" này nặng nề đánh vào trong lòng Đoan Mộc Ly, huyệt thái dương của Đoan Mộc Ly đột nhiên giật giật.

"Kết quả là, đại tướng quân hắn vậy mà sống chết cũng không chịu đi theo ta, còn nói cái gì mà hắn có nỗi khổ tâm..." Nói tới đây, Bao Bất Bình không khỏi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Ly cũng tăng thêm vài phần phẫn hận.

"Đều là vì ngươi, Đoan Mộc Ly! Đều là vì ngươi!"

Đầu ngón tay chỉ thẳng về phía Đoan Mộc Ly, Bao Bất Bình càng trở nên kích động, "Là ngươi trói buộc xiềng xích trên người của đại tướng quân, tuy rằng đại tướng quân không nói cụ thể với ta vì sao không muốn rời đi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ngươi, ngươi trở thành chướng ngại vật của đại tướng quân! Đại tướng quân nói hắn lập lời thề ở trước mặt ngươi, cho nên bất luận thế nào cũng không thể theo ta rời đi, ta thiếu chút nữa đã đánh hắn hôn mê mang ra ngoài..."


Càng hồi tưởng lại, Bao Bất Bình lại càng hối hận, buồn bực mà vò đầu bứt tóc vốn chưa chải chỉnh tề.

"Nếu lúc trước ta không tuân thủ mệnh lệnh của đại tướng quân thì tốt rồi... Nếu cưỡng ép mang hắn đi thì tốt rồi... Như vậy đại tướng quân sẽ không đến mức..."

Miệng Bao Bất Bình tràn đầy chua xót, vẻ mặt kích động liên tiếp nói thầm.

"Không..."

Nhìn thấy Bao Bất Bình bản tính ngay thẳng mở miệng chân thành tha thiết, Đoan Mộc Ly khẽ lắc đầu, đôi con ngươi đen thâm thúy run rẩy tựa như rây cát, "Không, không phải... Ngươi lừa bổn vương... Không phải như ngươi nói, ngươi đang lừa bổn vương!"

"Tin hay không tin tùy ngươi!"

Bao Bất Bình trừng lớn hai mắt, cường độ âm thanh rống to còn cao hơn của Đoan Mộc Ly.

"Muốn ám sát ngươi là chủ ý của ta, bằng không, chúng ta vốn dự tính chờ ta mang đại tướng quân về liền ủng hộ lập hắn là tân vương của chúng ta, là tân hoàng đế!"


Bao Bất Bình vung tay lên, chỉ về phía binh sĩ Dao Quốc phía sau, "Những huynh đệ chúng ta đây cần người đứng đầu! Cần một mục tiêu để sống tiếp! Mà đại tướng quân hắn chính là người lựa chọn tốt nhất, chỉ có hắn mới có thể dẫn dắt chúng ta thắng lợi! Nếu nói ngươi là chướng ngại vật cản trở, vậy thì chúng ta liền thay đại tướng quân diệt trừ ngươi! Đoan Mộc Ly! Là ta muốn gϊếŧ ngươi! Ta ước gì hiện tại liền ngay lập tức gϊếŧ ngươi!"

Từ tiếng rống giận khàn khàn trên người của Bao Bất Bình cảm nhận được sát khí cường đại khiến kẻ khác sởn tóc gáy, Đoan Mộc Ly lảo đảo một chút, theo bản năng lùi về sau.

Không phải như thế... Nhất định không phải là như thế...

Là Bao Bất Bình lừa hắn... Lừa hắn...

Đôi tay lạnh lẽo nắm chặt lại, nắm tay kịch liệt run rẩy, Đoan Mộc Ly cảm giác đầu óc mình đều đang quay cuồng, sôi trào, từng dây từng dây thần kinh như bị đứt đoạn.
"Bởi vì đại tướng quân không chịu đi theo ta, cho nên ta mới lập ra kế hoạch ám sát ngươi... Động thủ ở đế đô Nam Sở qua mạo hiểm, thời cơ tốt nhất chính là thời điểm ngươi mang đại tướng quân đi ngắm hoa ở Bắc Lăng Thần Mộc. Đoan Mộc Ly, mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng, đại tướng quân cũng không biết được hành động của chúng ta, hắn vô tội!"

Hai chữ "vô tội" này, Bao Bất Bình nhấn mạnh thập phần dùng sức.

"Tuy nói đêm nay ngươi đã cứu chúng ta, nhưng ta sẽ không ghi nhớ ân cứu mạng của ngươi... Ngươi nợ đại tướng quân, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ta thay đại tướng quân đòi lại hết thảy!"

Bao Bất Bình giận dữ chỉ về phía Đoan Mộc Ly, mày kiếm xoắn lại, ánh mắt sắc bén.

Trong rừng cây nhỏ thoáng lặng ngắt như tờ, một mảnh tĩnh mịch.

Đoan Mộc Ly đối diện với Bao Bất Bình, đôi con ngươi như bị hắt lưu toan đau đớn không thôi, nội tâm lại đau đớn dữ dội như vạn tiễn xuyên tâm.
"Ngươi rửa cổ chờ cho ta! Thù của đại tướng quân, ta nhất định sẽ thay hắn báo! Nhất định!"

Sau khi tàn nhẫn bỏ lại những lời này, Bao Bất Bình liền mang theo các huynh đệ của Dao Quốc rời đi.

Đoan Mộc Ly không rời đi.

Tán cây um tùm rậm rạp che khuất bầu trời, hắt lên trên người nam nhân vẫn không nhúc nhích kia một tầng lại một tầng bóng râm.

Màn đêm thâm trầm, giống như vĩnh viễn sẽ không nghênh đón một ngày hừng đông nào nữa.

Không nghe thấy tiếng gió, không nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, cái gì cũng không nghe thấy—

Ngoại trừ tiếng tim đập của chính mình.

"Ta... Đã làm gì với Triển Thiên Bạch rồi..."

Môi mỏng lạnh lẽo chậm rãi mở ra, âm điệu mỗi một lời nói ra đều như điên cuồng.

"Ta đối với Triển Thiên Bạch... Làm gì rồi... Làm rồi..."

Hô hấp của Đoan Mộc Ly dồn dập, ngực lên xuống phập phồng, cảm giác đại não của mình thiếu dưỡng khí, từng đợt trước mắt biến thành màu đen.
Hắn đã làm gì với Triển Thiên Bạch rồi?!

Đã làm gì với một nam nhân từ đầu tới cuối chưa từng vi phạm lời thề của chính mình rồi?!

Những khung cảnh trong quá khứ như đèn kéo quân ùa về trong đầu Đoan Mộc Ly, mỗi một hình ảnh đều như điên cuồng nung nấu linh hồn cùng lương tâm của hắn.

Hắn chưa từng cho Triển Thiên Bạch cơ hội giải thích...

Triển Thiên Bạch muốn giải thích, nhưng hắn không cho Triển Thiên Bạch cơ hội.

Hắn vứt Triển Thiên Bạch cho Cao Nam Phong, hại hắn bị thương, phạt hắn đi làm loại hạ nhân thấp hèn nhất, để cho hắn chịu đói, lại dùng hình tọa băng với hắn, khiến cho hai chân của hắn biến thành tàn phế...

"Aaaaaaa! Aaaaaaaaaaaa!"

Đoan Mộc Ly một đường chạy như điên, cây cối xung quanh đổ gãy rầm rầm, tiếng gào thét đến tê tâm liệt phế, làm chim thú trong rừng tản ra.
"Ta đã làm cái gì, ta đã làm cái gì, ta đã làm cái gì?!"

Phụt!

Hai tay của Đoan Mộc Ly như vuốt ưng đâm vào cơ thể của chính mình, tạo thành miệng vết thương chảy ra máu tươi ào ạt từ năm ngón tay, nhuộm đỏ vạt áo của Đoan Mộc Ly.

Tay phải tay trái luân phiên nhau, Đoan Mộc Ly trong thoáng chốc đâm khoét lồng ngực của chính mình, hận không thể móc trái tim của mình ra, trong kẽ móng tay lưu lại đều là da thịt của hắn.

Còn chưa đủ...

Trừng phạt như vậy còn lâu mới đủ!

Đoan Mộc Ly đã không biết bản thân phải làm thế nào mới có thể vãn hồi hết thảy những gì hắn tự tay tạo thành.

Là hắn xử oan Triển Thiên Bạch!

Là hắn!

Khí lực cả người trong nháy mắt trống rỗng, hai chân Đoan Mộc Ly mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.

Đoan Mộc Ly muốn gϊếŧ chết chính mình.

Hắn rất muốn gϊếŧ chết chính mình!
Hối hận cùng hổ thẹn cùng cực như thủy triều nhấn chìm hắn, hắn mở lớn miệng, nhưng vẫn cảm thấy rõ hô hấp không thông.

Trước mắt hiện ra thân ảnh của Triển Thiên Bạch, nam nhân trang điểm mặc một thân hoa khôi đỏ rực, ôn nhu cùng bất khuất bị bản thân hắn tự tay bẻ gãy toàn bộ sự ngông nghênh, quỳ ở trước mặt hắn, đem tự do của quãng đời còn lại dâng hiến cho hắn.

"Triển Thiên Bạch ta nguyện ý cả đời làm nô bộc của vương gia, hầu hạ bên cạnh vương gia, đến chết mới thôi."

"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!"

Bịch!

Bịch bịch bịch!

Hai tay nắm thành quyền, Đoan Mộc Ly hung hăng nện xuống đất, mặt đất bị hắn nện thành cái hố càng ngày càng sâu.

Từ đầu đến cuối, Triển Thiên Bạch đều không hề vi phạm lời thề của chính mình.

Triển Thiên Bạch là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa!
Hắn mới là một tiểu nhân!

Gió nổi lên.

Lá cây xào xạc xao động.

Đoan Mộc Ly lặng lẽ quỳ trong rừng cây, vẫn không nhúc nhích.

Quyền chi phối bầu trời dần dần từ đêm tối biến thành ban ngày.

Trời đã sáng.

Trong rừng cây yên tĩnh, chỉ có cành cây gãy vụn cùng máu nhuộm trên mặt đất chứng minh tối hôm qua có người đã tới.

Sáng sớm, Đoan Mộc Ly lại đơn độc một mình đi tới Di Hương viện, nhưng Doãn Mạch vẫn chưa quay lại.

Lúc này đây, ngay cả Thẩm Ngọc Lam hắn cũng không nhìn thấy, bởi vì Thẩm Ngọc Lam còn chưa rời giường.

Tiểu nhị của Di Hương viện nhìn thấy Đoan Mộc Ly còn tưởng rằng mình thấy quỷ, bởi vì ấn đường của Đoan Mộc Ly biến thành màu đen, cả người đều là máu, đôi tay lại máu thịt lẫn lộn.

Không thể tìm được Doãn Mạch, Đoan Mộc Ly nản chí ngã lòng, chỉ có thể lên đường hồi phủ.
Nhưng trong khoảnh khắc bước qua cánh cửa của vương phủ, hắn lại do dự.

Phủ đệ của bản thân hiện giờ tựa như một tòa cũi giam, làm cho hắn sợ hãi.

"Vương gia?! Vương gia ngài làm sao vậy?!"

Lý quản gia nhìn thấy Đoan Mộc Ly nhếch nhác không chịu nổi, nhất thời sợ tới mức ba hồn bay mất hai, hoảng hốt đi lấy băng gạc cùng kim sang dược cho Đoan Mộc Ly.

Trên dưới vương phủ loạn thành một mớ, không ai biết rốt cuộc Đoan Mộc Ly đã xảy ra chuyện gì, cũng không ai biết là người nào vậy mà có thể đả thương được Đoan Mộc Ly.

Nhận thấy xôn xao bên ngoài phòng, hàng mi dài của Triển Thiên Bạch vô lực chậm rãi giương lên.

Lại tới thời gian nên uống thuốc rồi.

Ánh mắt rơi xuống trên hai chân của mình, Triển Thiên Bạch cố gắng hết sức muốn làm cho hai của mình cử động, nhưng hai chân vẫn cứ không nghe theo điều khiển.
Hắn nên tiếp tục chờ đợi tiếp sao?

Ôm hi vọng vô nghĩa...

"Thật muốn chết mà..."

Giữa đôi môi mỏng thảm đạm rỉ ra thanh âm nho nhỏ vụn vặt, Triển Thiên Bạch thống khổ nhắm hai mắt lại.

Thời điểm nửa đêm ngày hôm qua, hắn nghe người ta nói Cao Nam Phong hạ lệnh xử tử tội nhân của Dao Quốc.

Bao Bất Bình cùng các huynh đệ của hắn đều đã chết rồi... Rốt cuộc khi nào thì hắn mới có thể đi theo bọn họ?

Dư nghiệt tàn đảng của Dao Quốc là hắn đây, còn giữ một cái mạng hèn để làm gì?

Lỗ tai vừa hơi động, Triển Thiên Bạch đồng thời nhướng mi mắt lên, trong tầm mắt xuất hiện một nam nhân.

Đoan Mộc Ly có bước đi nhẹ như vậy sao?

Tầm mắt giương lên, trong khoảnh khắc Triển Thiên Bạch cùng Đoan Mộc Ly bốn mắt nhìn nhau, trái tim không khỏi đập thình thịch.

Đoan Mộc Ly... Mới một đêm mà bộ dáng sao lại già đi nhiều thế này?
Sắc mặt cũng giống như người bệnh gần đất xa trời, môi trắng bệch.

"Ngươi... Bị thương rồi?"

Sau khi đánh giá Đoan Mộc Ly từ trên xuống dưới một phen, Triển Thiên Bạch đưa ra kết luận như vậy.

Nội lực của hắn tuy rằng toàn bộ đã mất, nhưng không có nghĩa là ngay cả Đoan Mộc Ly có bị thương hay không hắn cũng không phát hiện được.

Ánh mắt Đoan Mộc Ly bất giác nhíu một chút, bưng chén thuốc tới gần Triển Thiên Bạch.

"Đến đây, tới giờ uống thuốc rồi."

Giọng nam trầm thấp tràn ngập từ tính trước sau như một ôn nhu ngoài sức tưởng tượng, còn mang theo một tia tự trách cùng đau lòng, Triển Thiên Bạch hơi nao nao.

Đoan Mộc Ly đây là làm sao vậy?

"Uống thuốc có tác dụng không?'

Khóe môi lộ ra một tua chua xót, Triển Thiên Bạch cố tình hỏi như vậy.

Bàn tay cầm thìa của Đoan Mộc Ly đột nhiên run rẩy một chút.
Keng!

Thìa rơi vào trong bát, phát ra tiếng vang thanh thúy, nước thuốc đen đặc nổi lên một vòng gợn sóng.

Căn phòng rộng lớn lặng ngắt như tờ, không khi như bùn lầy không lưu động, mỗi lần hít thở đều khiến lồng ngực tắc nghẽn.

Một lúc lâu sau, Triển Thiên Bạch đã mở miệng trước, thanh âm tĩnh lặng như nước, không gợn sóng sợ hãi.

"Đoan Mộc Ly, gϊếŧ ta đi, được không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi